Gửi bài:

Cậu thuộc về nơi ấy

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")

An à, cậu mãi mãi thuộc về nơi ấy, nơi luôn có một tình yêu chân thành, của tớ, dành cho cậu...

***

Sự cố...

Mặt trời cô độc bị mây đen bao phủ, gió thổi mạnh khiến người tôi lạnh buốt và có lẽ gió đã thổi bay chiếc ô màu thiên thanh tôi cầm theo đến một nơi xó xỉnh nào đó.

Tôi đứng trước quán cà phê Virgo, nhìn dòng người đang đổ về ngã tư gần quán. Không phải ngày lễ, không phải ngày nghỉ, cũng chẳng phải giờ cao điểm nhưng con đường nơi gần ngã tư đang đông lên một cách kỳ lạ. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của ba tôi trong đám đông ấy, thấy cả Linh - con bạn thân cùng lớp đại học và tôi thấy cả Vy, "tình địch" của tôi đang chạy về phía đó. Tôi ở họ rất gần, nhưng dường như họ không nhìn thấy tôi. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng la hét và cả những tiếng khóc thét lên. Mọi người đổ dồn sự quan tâm về phía cô gái đang nằm dài trên con đường, chiếc ô màu thiên thanh còn giữ trên tay cô gái khiến tôi không thể nhìn rõ mặt cô, bên cạnh cô vũng nước mưa đã chuyển sang màu đỏ - màu của máu.

cau-thuoc-ve-noi-ay

Trời mưa to hơn, tôi ngước lên trời, đưa tay ra hứng những hạt nước mưa lạnh lẽo, nhưng những giọt mưa chỉ khẽ xuyên qua bàn tay tôi rồi rơi xuống đất như chưa từng tiếp xúc với bất kỳ vật thể nào. Mọi người vẫn vây quanh cô gái ấy, chẳng ai để ý tới tôi, một kẻ đứng dưới trời mưa mà không hề bị ướt. Rốt cuộc, vì sao tôi lại ở đây?

- An? Giong nói vang lên từ phía sau, xa lạ mà quen thuộc, dường như từ rất lâu rồi tôi chưa được nghe giọng nói ấy. Tôi quay người lại và không thể tin nổi mắt mình:

- Mẹ.

- An, con.

Bà nở nụ cười ấm áp y như ngày tôi còn bé, mỗi khi tôi hờn dỗi trẻ con, bà sẽ nở nụ cười ấy để dỗ dành. Nhưng bây giờ tôi thấy trong ánh mắt của mẹ mình một sự lo lắng, e dè và buồn bã, lẽ nào là do sự hiện diện của tôi ở nơi đây.

- An, mẹ rất tiếc, mẹ nghĩ con không biết chuyện gì đang xảy ra với mình và vì sao con lại ở đây.

- Con không rõ, con chỉ nhớ, con đã gặp một ai đó rồi con.... Đầu tôi bỗng nhiên tê buốt, tôi không thể nhớ ra điều gì.

- Rồi con sẽ nhớ lại thôi, con đã gặp Duy, và rồi...-mẹ tôi ngập ngừng, bà nghẹn ngào- mẹ hy vọng con không đau đớn.

Duy? Chân tay tôi run rẩy, người lạnh toát, những cơn đau khiến tôi không thể kiểm soát nổi đầu mình khi cái tên ấy xuất hiện. Duy là người tôi tin tưởng trao hết trái tim mình cho cậu ấy, để rồi một ngày cậu xát muối trái tim ấy bằng cách phản bội tôi, yêu một cô gái khác. Tôi đi gặp cậu ta ư? Tại sao tôi làm vậy? Tại sao tôi lại ở đây vào lúc này. Người con gái nằm trên đường, chiếc ô màu thiên thanh, máu, lạnh, ba, mẹ, tôi thấy người mình như đang vỡ ra từng mảnh vụn. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, tôi muốn thét lên, nhưng vô ích thôi, sẽ chẳng ai nghe thấy tiếng tôi cả, trừ mẹ tôi – người phụ nữ đã ra đi mãi mãi cách đây 5 năm vì căn bệnh ung thư quái ác.

- Vì sao con chết? Đôi chân tôi chẳng còn đứng vững khi tôi hỏi mẹ mình câu đó.

- Thực ra con chưa chết, chỉ là...gần như thế...

Tôi im lặng. Tôi hiểu mẹ tôi, bà luôn như thế, luôn sợ con gái mình không chịu nổi những cú sốc tinh thần, nhưng lúc nào cũng vậy, dù bà không muốn tôi vẫn thấy thật đớn đau.

- Mẹ đến đây để giúp con trả lời những câu hỏi của mình, con sẽ nhớ ra thôi, và mẹ tin rồi con sẽ tìm ra được sự thật.

- Sự thật?

- Phải, sự thật mà mẹ nghĩ con cần phải biết, dù con có vượt qua được khó khăn này hay không.

....

Đồng hồ cát xoay ngược...

Tôi cố gắng nhớ lại mọi việc bằng cách chắp nối những mảng ký ức lại với nhau, và trong những ký ức ấy, cái tên Duy là trung tâm. Cậu ấy là người tôi yêu. Nói như vậy sẽ chính xác hơn vì ngay cả tôi cũng chẳng dám tin cậu ấy bây giờ vẫn còn yêu tôi như ngày nào, như ngày hai đứa hồn nhiên trong màu áo trắng của thời cấp ba.

- Này An, sao cậu còn chưa về?

- Trời mưa to quá, mà tớ lại quên không mang dù, nên tớ đứng đợi mưa tạnh.

- Thế mà tớ cứ tưởng Xử Nữ cẩn thận lăm chứ, vậy mà mùa mưa cũng quên đem dù nhỉ?

- Đây không phải là lúc để cậu troll tớ đâu Duy à.

- Tớ đùa tí thôi mà cô Xử Nữ khó tính. May cho cậu là hôm nay tớ mang cả dù mang cả áo mưa, tớ cho cậu mượn cây dù về, chứ chờ đến tối trời cũng không tạnh mưa đâu.

- Sao hôm nay cậu tốt đột xuất vậy?

- Ờ thì... Duy bối rối, bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ. Duy nhét vội chiếc dù vào tay tôi: Mà thôi cậu đi về trước đi kẻo trời tối.

- Cậu không về cùng tớ à?

- Không, , tớ còn bận xíu việc, cậu về trước đi.

- ừ, cảm ơn cậu nhé, mai lên lớp tớ sẽ trả lại cậu.

Tôi nháy mắt Duy rồi vội vã bung chiếc ô ra bước về phía cổng trường. Tôi ngẩng nhìn lên và chợt nhận ra chiếc dù có màu xanh lam _ màu tôi thích. Mãi về sau tôi mới biết, hôm ấy Duy đã nói dối, cậu ấy chẳng hề mang theo một cái áo mưa nào cả, sau khi đưa chiếc dù cho tôi, cậu ấy tắm mưa về nhà. Và câu chuyện tình của chúng tôi bắt đầu thật đơn giản như thế. Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn trên lớp, chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện trên đời khi về nhà, rồi thân nhau, và rồi yêu nhau. Ngày Duy và tôi thành couple, mọi người ngạc nhiên lắm, cũng dễ hiểu thôi, cậu ấy là học sinh nổi bật, một hotboy trong mắt nhiều người, cậu ấy giỏi giang , đa tài, nhiều người theo đuổi. Còn tôi, chỉ là một con bé Xử Nữ bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng cậu ấy yêu tôi, tôi chỉ cần biết điều ấy là đủ, ngày ấy, khi tôi 17 tôi tin, có những chuyện tình như là cổ tích...

Lên đại học, chúng tôi chọn chung trường nhưng khác khoa, khác lớp. Thời gian gặp nhau cũng vì vậy mà ít dần, nhưng chẳng sao cả, tôi luôn tôn trọng không gian riêng của cậu ấy. Nếu hỏi tôi, trên đời này tôi tin tưởng ai nhất, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay rằng: đó là Duy. Nhưng cho đến khi tôi 19, tôi thôi tin vào những chuyện tình mơ mộng, tôi trở về bản chất của một Xử Nữ yêu thực tế, tôi nhận ra Duy đã đổi thay.

- Đây là lần thứ mấy cậu đến trễ rồi hả Duy?

- Tớ xin lỗi, mấy bữa nay tớ hơi bận - Duy gãi gãi đầu.

- Cậu lúc nào cũng thế.

Mặt tôi xịu xuống, nhưng rồi đôi chân vẫn bước theo cậu ấy dạo trên những con đường quen thuộc của thành phố. Gần đây, cậu ấy thường trễ hẹn và lỡ hẹn với tôi, những cuộc hẹn cũng ít và ngắn dần, tôi cảm thấy cậu ấy đang bỏ xa tôi trên con đường của hai đứa.

Một vài tin đồn bắt đầu rộ lên từ những người bạn học đại học của tôi, họ nói rằng, Duy đã có bạn gái mới, học dưới chúng tôi một khóa. Tôi đã chẳng thể tin nổi điều ấy vì ngày xưa Duy có biết bao cô gái xinh đẹp theo đuổi, cậu ấy vẫn chọn tôi đấy thôi, Duy luôn nổi bật, chuyện cô bé kia thích Duy cũng là chuyện binh thường, nhưng điều ngược lại, tôi đã tin là không thể xảy ra.

Tôi vô tư và niềm tin của tôi thật mù quáng. Tôi tự cười mình như thế khi bắt gặp nhiều lần bắt gặp Duy đi cùng cô bé khóa dưới:

- Ai vậy cậu?

- À, cô bé đó tên Vy, cùng câu lạc bộ với tớ.

- Cô bé đó xinh nhỉ, nghe nói học cũng giỏi, nhà lại khá giả nữa. Tớ thấy cậu có vẻ thân với cô bé đó.

- Ừ, chúng tớ như anh em vậy đó – Duy cười.

Vẻ mặt Duy trông hạnh phúc và tươi vui mỗi khi nhắc về cô bé đó, cậu ấy không biết rằng, tôi đang thấy hụt hẫng và ghen tuông.

- Xin lỗi An, tớ lại trễ hẹn nữa rồi.

- Cậu trễ hẹn với tớ vì chở một cô gái khác đi đâu đó à.

Duy ngạc nhiên nhìn tôi, tôi đang tức giận thật sự khi tình cờ thấy Duy chở Vy trên chiếc xe của cậu ấy, còn tôi, cậu ấy để tôi chờ một mình. Sao tôi lại phải như thế?

- Vy bị bong gân, nên tớ đứa Vy về nhà thôi, xin lỗi cậu.

- Cậu thích cô bé đó phải không?

- Gì cơ – Duy tròn mắt- Làm gì có có chuyện đó chứ, cậu nghe người ta đồn lung tung phải không, tớ chỉ có mỗi cậu thôi mà.

- Thôi đi, cái gì mà lung tung, không có lửa làm sao có khói chứ.

- An, cậu... cậu đừng hiểu lầm, để tớ giải thích đã.

- Tớ không muốn nghe.

- Dù cậu không muốn nhưng tớ sẽ cố gắng để chứng minh cho cậu thấy rằng...

- Đôi khi, những gì người ta cố gắng chỉ để người khác tin vào một điều giả dối.
Duy ngơ người ra, lặng thinh. Tôi chạy bỏ đi, cậu ấy không hề đuổi theo, "cậu đã bỏ rơi tớ thật rồi, Duy ạ."

...
Những kí ức xẹt qua khiến đầu tôi đau buốt, nỗi đơn độc, tủi thân ám ảnh lấy lòng tôi, nước mắt không ngừng chảy, tôi tự hỏi mình rồi tôi sẽ đóng băng và tan ra thành nước hay người tôi sẽ vỡ vụn rồi hòa vào cát bụi? Tôi không biết. Tôi chỉ biết tôi đã chết trong sự cô đơn, trước sự bỏ rơi từ ai kia, người tôi đã từng yêu, từng tin đến mức ảo tưởng mối tình đầu cũng sẽ cũng là tình cuối. Ừ, giờ thì điều không tưởng đấy đã xảy ra, vì tôi đâu thể yêu thêm một ai khác.

- Con đã nhớ ra rồi à?

Trước câu hỏi của mẹ tôi chỉ khẽ gật đầu, đến một câu trả lời "dạ" cổ họng cũng nghẹn đắng chẳng thể nào thốt lên. Tôi, đã chết như vậy sao?

Sau lần cãi nhau, chúng tôi chẳng ai nói với ai một lời nào, Duy không xin lỗi, cũng chẳng hề giải thích, mà nói đúng hơn tôi đã chẳng cho cậu ấy cơ hội làm điều đó. "Đôi khi, mọi thứ người ta cố gắng cũng chỉ để người khác tin vào một điều giả dối", tôi đã nói câu ấy, Duy còn có thể nói thêm điều gì.

Tôi buồn và gặm nhấm nỗi cô đơn trong nước mắt. Tự mình trách bản thân đã hy vọng vào Duy quá nhiều, để rồi tự làm đau đớn trái tim. Tôi muốn buông tay, để Duy được tự do cho sự lựa chọn của riêng mình, có nghĩa gì đâu khi cố giữ một người đã chẳng còn yêu mình như trước.

Nhưng tôi không làm được. Hình ảnh một chàng trai ấm áp trước kia luôn kiên nhẫn trước một đứa cứng đầu, khó bảo, một chàng trai luôn làm tôi cười vui vẻ, hạnh phúc, luôn bên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn đã khiến tôi muốn níu giữ trái tim ấy cho riêng mình.

Tôi nhận ra tôi không thể thiếu Duy, cậu ấy đã là một phần quan trọng của cuộc đời tôi. Điều ấy chỉ khiến trái tim tôi thêm nhiều vết cứa, từ bao giờ tôi trở nên yếu đuối đến thế, không thể từ bỏ một chàng trai không còn yêu mình.

Một buổi chiều không nắng buồn bã, tôi kéo mình ra khỏi căn phòng và chiếc gối ướt đẫm nước mắt mỗi đêm, tôi lang thang trên từng con phố quen mà ngày xưa hai đứa thường đi dạo rồi chẳng hiểu sao bàn chân tôi dừng lại ở Virgo. Đây là quán cà phê Duy thường dẫn tôi đến mỗi khi tôi than buồn, nó có cái tên trùng với cung hoàng đạo của tôi, có kiểu trang trí cổ điển đặc biệt lại không ồn ào, nên đến đây tôi luôn cảm thấy bình yên. Hình như lâu rồi tôi chưa trở lại nơi này và hình như rất lâu rồi tôi với Duy không gặp mặt. Thành phố bỗng trở lên quá rộng lớn cho hai đứa gặp nhau hay khoảng cách giữa hai tâm hồn từng đồng điệu đã thêm dài để khó bắt gặp nhau lần nữa?

Sao tớ không thể nắm chặt bàn tay cậu, Duy?

Như mọi lần, tôi chọn cho mình chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gọi cho mình một ly cà phê đen không đường.

- Con gái sao không gọi sinh tố, nước ép, uống cà phê không tốt đâu.

Tôi nghe bên tai mình câu nói quen thuộc đó của Duy, cậu ấy suốt ngày luyên thuyên tác hại của cà phê đối với sắc đẹp dù tôi chả bao giờ thèm để ý đến nó. Tôi cười bản thân mình sao có thể mộng mị đến mức tự tưởng tượng ra Duy đang nói câu nói ấy ngay tại đây, lúc này, với tôi. Nhưng tôi không hề tưởng tượng, chỉ là tôi đã tưởng tượng sai.

Chàng trai ngồi ở phía cửa sổ đối diện đã nói câu ấy với cô gái dễ thương đi cùng, khi cô cũng gọi một ly cà phê đen. Hai người có vẻ là một đôi khi tôi bắt gặp tay chàng trai đang nắm chặt bàn tay cô gái trên bàn. Tôi cười. Ngày xưa tôi với Duy cũng từng như thế. Nếu một ngày nào đó, chúng tôi có thể quay lại với nhau, tôi sẽ hỏi Duy: "con gái uống cà phê đen lạ lắm hả?". Ừ,biết đâu được, sẽ có một ngày như thế. Biết đâu được, mọi chuyện chỉ do tôi suy nghĩ và suy diễn quá nhiều. Biết đâu được mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Biết đâu được cậu ấy vẫn còn yêu tôi. Biết đâu được.... Tôi dừng lại dòng suy nghĩ của mình khi ly cà phê trên tay tôi chợt rơi xuống vỡ tan, tôi hốt hoảng cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, khi tôi ngẩng mặt nhìn lên thì mọi người trong quán đang đổ dồn ánh mắt về phía tôi, cặp đôi kia cũng vậy. Tôi đứng sững. Ánh mắt tôi và chàng trai ấy ngồi phía cửa sổ đối diện bắt gặp nhau, ánh mắt ấy, là của Duy, và cô gái đi cùng cậu ấy, không ai khác là cô bé khóa dưới tên Vy.

- An, cậu không sao chứ?

Tôi như không nghe thấy gì cả, đầu óc tôi trống rỗng, những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào làm tay tôi chảy máu, nhưng dường như tôi đã chẳng còn cảm giác. Tôi chạy thật nhanh ra khỏi quán, dù chẳng biết mình sẽ chạy về đâu, Duy vẫn gọi tôi từ phía sau:

- An, nghe tớ giải thích đã.

Cậu đừng cố gắng nữa Duy ạ, vì tớ sẽ không tin những lời giả dối ấy nữa đâu, bàn tay cậu đã nắm một bàn tay khác thì cậu còn có gì để giải thích. Và cậu cũng chẳng còn cơ hội để làm chuyện đó nữa...

Tôi chạy băng qua ngã tư, mà không biết rằng đèn đã chuyển sang màu xanh, chiếc xe tải lao đến, tôi ngỡ ngàng, không kịp nữa rồi....

Sự thật....

Mẹ ôm tôi vào lòng, dù người bà lạnh ngắt, nhưng chỉ cần thế thôi để tôi có chút an yên trong lòng sau nỗi đau quá lớn.

- Mẹ à, hãy đem con đi, con không muốn ở nơi đây thêm nữa.

- Mẹ không thể An à, con đã nhớ ra mọi chuyện nhưng có một điều con chưa hề biết...

Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ, bà vội vã kéo tay tôi bước vào quán Virgo, bằng phép màu nào đó, bà quay ngược thời gian đưa tôi về đúng thời điểm tôi, Duy, Vy đang ở trong quán.

- Tại sao em lại uống cà phê đen không đường Vy? Con gái phải uống sinh tố hay nước ép chứ, cà phê không tốt đâu.

- Em chỉ thử nước uống yêu thích của chị ấy xem sao thôi.

- Vy à, anh xin lỗi, vì chúng ta chỉ có thể là anh em.

- Em biết anh sẽ nói thế - Cô bé mỉm cười- Hơn một năm qua, em đã cố gắng rất nhiều nhưng cũng không thể làm anh yêu em. Nói thật, em có chút ganh tị với chị ấy.

- Vy à, em là một cô gái tốt và anh hy vọng sẽ có một chàng trai tốt hơn anh yêu em.

Cô bé nắm lấy tay Duy, dù gượng cười, nhưng mắt cô bé đã có chút rưng rưng:

- Tất nhiên rồi, cảm ơn anh trong 1 năm qua đã giúp em quản lý quán aries, giờ anh không làm nữa, em cũng rất tiếc, nhưng hình như vì làm việc ở đó mà anh ko có tgian chăm sóc chị ấy thì phải. Em xin lỗi, em vừa làm chị ấy hiểu lầm anh, vừa khiến anh khó xử.

- Em đừng lo, anh tin khi nghe anh giải thích, An sẽ hiểu thôi.

- Vâng, nhìn ánh mắt chị An, em biết chị ấy yêu anh rất nhiều.

Ở phía cửa sổ bên kia, tôi làm vỡ ly thủy tinh, họ nhìn tôi sửng sốt, sợ tôi hiểu lầm Duy cố gọi đuổi theo đòi giải thích, nhưng vô ích tôi vẫn chạy thật nhanh ra khỏi quán, cho đến ngã tư.

- An, cẩn thận đấy.

Chiếc xe tải lao đến thật nhanh, tôi lấy tay che mặt chờ đón cái chết, nhưng Duy lao đến đẩy tôi ra phía kia đường nhưng cậu ấy chẳng kịp tránh chiếc xe....

- Không, Duy - Tôi hét lên, nhưng chẳng ai nghe thấy, kể cả cậu ấy, quá khứ là điều không thể đổi thay. Duy sao cậu lại làm thế?

- Mẹ, hãy nói với con đây không phải là sự thật, cậu ấy dối con cũng được, yêu Vy cũng được, xin mẹ, đừng để cậu ấy ra đi như thế.

- An, sự thật là thứ không thể thay đổi cho dù có thế nào đi nữa.

Mẹ buồn bã nhìn tôi, bà khẽ đưa tay vuốt tóc rồi ôm tôi một lần nữa:

- Mẹ đã hoàn thành sứ mệnh mà Duy nhờ mẹ thực hiện. Giờ mẹ phải đi rồi, con hãy nhớ Duy luôn bên con, và tình yêu cũng thế.

Bóng mẹ tan đi trong không khí, đôi chân tôi khụyu xuống, cái lạnh buốt bao trùm khắp người tôi. Giờ cũng không còn có mẹ ở bên nữa, tôi thấy cô đơn thật sự.

- Tớ xin lỗi, Duy. Tớ lúc nào cũng ngốc nghếch, cũng cứng đầu, khó bảo nên giờ mới thế này.

- Phải, cậu rất ngốc nên mới không biết tớ lúc nào cũng ở bên cạnh cậu.

Tôi nghe thấy giọng Duy nhưng làm gì có Duy ở đây chứ, chắc tôi lại tự tưởng tượng ra. Nhưng mỗi lần tôi nghĩ là tôi tưởng tượng thì đấy là sự thật. Duy đang đứng trước mặt tôi, cậu ấy nháy mắt cười:

- Ngạc nhiên không cô bé ngốc? Lại khóc nữa hả?

- Duy, sao...sao cậu lại ở đây?

- Đã bảo là tớ luôn bên cậu mà.

- Duy, tớ xin lỗi.

Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, cậu nhìn thẳng vào cặp mắt đã sưng phía đối diện:

- Tớ rất buồn khi cậu đã không tin tớ vì thế tớ phải nhờ mẹ cậu giúp để cậu biết được sự thật. Giờ thì tốt rồi, cậu đã biết mọi thứ tớ làm không phải để cậu tin vào một điều giả dối mà là tin vào một tình yêu thật sự. Và quan trọng nhất, tớ yêu cậu và tớ biết cậu cũng yêu tớ, thế là đủ.

- Giờ chúng ta có thể cùng đi không? Tớ không muốn xa cậu nữa Duy à.

- An, không được, tớ phải về với nơi mà tớ thuộc về và cậu cũng vậy. Hãy mạnh mẽ lên An, tớ không muốn cậu sẽ phải ra đi như tớ.

- Duy.... tớ...

Bóng Duy mờ dần, dường như cậu đang tan ra như hình ảnh của mẹ tôi lúc nãy. Cậu đưa bàn tay mình nắm lấy tay tôi, nắm chặt cho đến khi bàn tay ấy chẳng còn tồn tại. Duy đã rời xa tôi.

- An, cậu mãi mãi thuộc về nơi ấy....

Tại bệnh viện

- Bác sĩ, cô bé Hòai An tỉnh rồi, thật kỳ diệu, tôi cứ lo con bé không thể qua khỏi.

Vị bác sĩ tóc bạc vội vã chạy đến bên giường bệnh, ân cần hỏi cô bé:

- Quả thật rất kỳ diệu, cô bé à, con ổn chứ?

Cô gái nằm trên giường bệnh khẽ gật đầu, cô y tá và vị bác sĩ mỉm cười hạnh phúc. Dù còn đau đớn, cô vẫn cố xoay đầu để có thể nhìn về phía cửa sổ, ngoài kia bầu trời nắng đẹp, không một gợn mây, và cô biết Duy đang ở nơi bầu trời xanh trong ấy để dõi theo cô.

- An à, cậu mãi mãi thuộc về nơi ấy, nơi luôn có một tình yêu chân thành, của tớ, dành cho cậu...

Tâm An

 

Ngày đăng: 29/09/2014
Người đăng: Short Mushroom
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage