Gửi bài:

Tôi phải đối diện với cậu ấy như thế nào

(truyenngan.com.vn) Đúng, tôi không có lòng tự trọng đấy, đúng vậy đấy. Tôi thấy ê chề quá. Mai lại lên lớp, kì này tôi cố tình đăng kí trùng toàn bộ lớp tín chỉ của cậu ấy. Tôi phải làm sao đây, tôi chẳng còn mặt mũi nào để có thể tiếp tục nhìn cậu ấy nữa. Tôi sợ phải đến trường quá. 5h sáng rồi, chỉ còn hai tiếng nữa thôi, tôi phải đối diện với cậu ấy như thế nào?

***

Tôi gõ những dòng này khi tâm trạng đang thật tệ, nước mắt chực trào ra nhưng lý trí không cho phép thế. Đức tin của tôi, thứ tôi xây dựng và gìn giữ giờ đã sụp đổ hoàn toàn. Không phải lần đầu tiên tôi khóc vì một vài lý do ngớ ngẩn.

toi-phai-doi-dien-voi-cau-ay-nhu-the-nao

Cái cảm giác mình bị chi phối quá nhiều vì một "mình" khác thật khó chịu. Tôi thấy đau, vết đau mềm nhưng mà sâu chát chúa. Tôi cần thứ yêu thương nhẹ thôi nhưng đủ dài. Yêu thương tôi có, lại đứt ngắn, khiến tôi loạng choạng đâm vào góc tối, thấy đơn độc vô cùng. Giữa đám đông, tôi co mình như một con mèo, cố vẽ cho mình một nụ cười và tự nhủ bản thân: "mình ổn."

Tôi chẳng biết tôi thích bạn từ bao giờ, rồi cứ từ cảm giác thích đó nhân dần lên thành thứ tình cảm khác to lớn và mạnh mẽ hơn. Tôi bắt đầu đi theo bạn, thuộc làu thời gian biểu của bạn, rồi vô tình tôi trở thành một cái bóng của bạn lúc nào không hay.
Nhiều lúc chợt tỉnh, tôi lại dằn vặt mình tại sao cứ phải lẽo đẽo đi theo bạn như thế chứ. Tôi là con gái sao không có tí tự trọng nào hết chứ. Nhưng kệ, tôi cứ làm thế, tiếp tục sẽ như vậy vì sợ chỉ buông lơi là bạn biến đâu mất và tôi sẽ lại nhọc công tìm kiếm.

Rồi cái ngày ấy cũng đến, khi tôi nhận được tin nhắn của bạn hẹn nói chuyện trên Fb sau giờ học. Chẳng hiểu sao tôi cảm giác có gì đó lạ lắm: không phải là vui mà là lo lắng, rất lo lắng và sợ hãi. Đến giờ hẹn, tôi mở FB lên, cậu ấy pm tôi ngay tắp lự. Chẳng đợi tôi nói tiếng nào, cậu ấy đã viết rất nhiều về sự phiền phức mà tôi đã gây lại cho cậu ấy. Rằng là tôi không có tự trọng hay sao mà cứ bám theo cậu ấy, rằng là tôi là thể loại người gì vậy, rằng là...

Rất tồi tệ, tôi khóc và gập màn hình lap lại. Tôi không muốn đọc thêm, cũng không muốn để mình phải thấy những điều đau lòng đó nữa.

Đúng, tôi không có lòng tự trọng đấy, đúng vậy đấy. Tôi thấy ê chề quá. Mai lại lên lớp, kì này tôi cố tình đăng kí trùng toàn bộ lớp tín chỉ của cậu ấy. Tôi phải làm sao đây, tôi chẳng còn mặt mũi nào để có thể tiếp tục nhìn cậu ấy nữa. Tôi sợ phải đến trường quá. 5h sáng rồi, chỉ còn hai tiếng nữa thôi, tôi phải đối diện với cậu ấy như thế nào?

Ngày đăng: 30/08/2013
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
không nản lòng chen lấn
 

Luôn luôn còn chỗ cho một người không nản lòng chen lấn

Đêm LOBO - Đoàn Thạch Biền

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage