Gửi bài:

Đơn phương... thì đã sao?!

Cô yêu anh từ cái thuở nào cô cũng chẳng nhớ và cũng chẳng còn đủ dũng cảm để mà lọ mọ tìm, lọ mọ nắm lấy và bứt phăng đi cái "thuở" làm cô không thôi day dứt và nghĩ suy thật nhiều.

***

Cô thích anh không phải từ những lần đầu gặp anh, không phải bởi cái phong thái ngạo nghễ-trẻ con của anh, cũng chẳng tại cái tính bốc đồng nơi cô, hoàn toàn không phải thứ tình yêu "sét đánh ngang tai" như người ta nói. Cô không nghĩ là cô sẽ thích anh, hay nói đúng hơn cái thuở ấy, cô vừa mới "chính thức thất tình" - à mà không, cô đã chính thức ở trong tình trạng ấy một năm về trước với tình yêu đầu còn ngây dại và lí tưởng hóa, mộng mơ hóa-hồng hóa tình yêu khập khiễng ngây ngô.

Và bởi vì đã đinh ninh là không thể yêu anh, nên khi nhận ra cái vị trí chễm chệ của anh nơi cuộc sống hằng ngày của cô, cô cười vu vơ trong lo lắng. Cô thích anh vì cái thuở ấy anh vô tình lạc vào cái thế giới cô đơn của cô, vô tình đồng hành cùng cô, vô tình làm cô cười nhiều hơn, và cũng vô tình làm trái tim cô tự huyễn hoặc sự quan tâm của anh thành một chốc "để ý" nào đó –mà cô tin chắc rằng chỉ khi chàng trai có một tí ti "rung động", người con trai ấy mới hành động như vậy.

Cô lúc nào cũng có thể nghĩ đến anh. Bất kể khi nào: nấu cơm, quét nhà, học bài, nghía facebook,... đặc biệt là khi thức dậy mỗi sớm và trước khi ôm gấu bông đi ngủ, cô đều mỉm cười nghĩ về một ngày nào đó anh với cô gặp nhau-không phải lần đầu trong đời-mà là lần đầu sau ngần ấy tháng năm không "chú ý" nhau.

don-phuong-thi-da-sao

"Có phải em đã mơ? Con tim cứ nhớ thương ngẩn ngơ, sao nghe bao nhịp đập dại khờ đi bên anh?

Là khi em biết quên buồn vương hỡi anh!

Em mang theo cỏ hoa về nơi từng bước... đôi chân ngọc...

Người yêu ơi! Từ khi nào anh nhớ thương? Đã bao lâu người vấn vương?

Mỗi khi em về, trên bờ môi em nụ cười trong sáng, không sầu lo muộn phiền ghé qua bên đời.

Hỡi anh! Mỗi khi em về qua thềm khiến anh xuyến xao lòng.

Em mỏng manh như giọt sương trên lá,

Đôi ta mơ giấc mơ xưa của đôi mình..."

Cô lại ngây ngô trong cái tình cảm ngốc nghếch của mình bởi trái tim cô là một đứa bất trị chưa bao giờ chịu nghe "những xung thần kinh" dồn dập, mạnh bạo kèm theo bất lực của não bộ cả.

Cô nói cô thích anh, không phải nói mà là nhắn tin thông báo cho anh về cái sự "lỡ thích một người". Để rồi sau đó cô suýt chết lặng vì lâu nay anh chỉ có thể xem cô như một đứa em gái có duyên mà anh gặp được. Cô dặn lòng không được phép yêu anh-lần thứ nhất...

Bẵng một thời gian, cô không thường xuyên liên lạc với anh nữa.

"Tin tin..." cô nhận được cái hờn giận vu vơ kèm theo lời hỏi thăm trẻ con của anh. Cô vờ lạnh lùng với anh nhưng thật tâm con tim cô đã nhảy bing boong trong lồng ngực chỉ vì dòng tin vỏn vẹn mười mấy chữ ấy.

Cô lại dễ dàng để trái tim được tự do hò hẹn với những xúc cảm viển vông chỉ có thể tồn tại trong huyễn hoặc mơ hồ mà tâm trí cô vẽ ra. Cô đã tự vẽ nên cái thế giới ảo cho riêng mình giữa cái đời thực xuôi ngược chồng chéo này.

Cô có hẹn với anh. Cô ngồi đối diện với anh và tíu tít như con chim non được mẹ cho phép bay trong ngày đầu tiên nhón đôi chân bé tí ti của mình ra khỏi vành tổ. Cô cười tít mắt vì câu chuyện cười của anh. Và trái tim cô lại vô thức rộn ràng khi anh chia sẻ những "mẩu" bí mật tí hin, người con gái anh yêu ngày trước. Cô có thể gác lại những niềm vui quanh cô chỉ để suốt ngày ôm điện thoại và nhắn tin với anh những dòng không đầu không cuối. Cô biết lần nữa cô dễ dãi với tình cảm của mình, nhưng thật sự cô không muốn cản, không muốn bằng mọi giá nào phải cản ngăn thứ xúc cảm trong trẻo ấy-thứ xúc cảm mà đã rất lâu rồi cô không tìm lại được kể từ sau tình yêu khờ khạo đầu tiên. Cô đã khóc rất nhiều, cô phân vân thật nhiều. Cô tủi thân khi nhỏ bạn xúng xính váy áo hẹn hò, lãng mạn với những phút giây không nỡ chia xa, còn cô-đứng giữa cái ngã ba do mình tạo ra - không phải ngã ba mà là cái ngã quá nhiều lối đi hoặc không có lối đi nào mà cô cũng chẳng rõ. Cô vô thức chìm vào giấc mơ nhuốm màu cô đơn và lạc lõng, cô nửa muốn níu kéo anh, nửa muốn buông bỏ cái tình yêu ngây dại không nên có của mình, vì tự trọng và tự tôn của một đứa con gái không cho phép cô níu giữ.

Cô đã từng hát vang, đã từng rộn ràng con tim khi nghe giai điệu, nghe ca từ bài hát "Yêu lần nữa" vì thật sự cô rất rất muốn yêu một ai đó. Không phải để khỏa lấp cái khoảng trống vô hình nơi tâm hồn bé nhỏ của cô, mà là để trái tim băng đá của cô được thắp nên yêu thương rạo rực, yêu thương cháy bỏng. Cái ngày ấy trái tim cô muốn yêu, và lý trí cô cũng muốn được yêu, nồng nàn tinh khôi như cái tuổi 18 trong lành.

"Và em biết em muốn yêu thêm lần nữa..."

Ai bảo cô mơ mộng, cô mặc kệ. Ai bảo cô nên tập trung vào học hành đi, cô lại tự thầm "Yêu một người ảnh hưởng to lớn đến vậy sao?" và rồi cô gạt phăng đi lời khuyên ấy. Thế nhưng mỗi khi ngồi một mình, nhìn mây bay và nghe cơn gió lạ mơn man tóc, mơn man trên da mình lành lạnh, cảm giác trống trải và vô định lại hiện rõ mồn một sâu trong tiềm thức nơi cô, cô tự hỏi thật ra anh có yêu cô, "Thật ra em là gì giữa bề bộn đời anh?". Cô lại nói với anh rằng cô thích anh-lần nữa. Và rồi cũng lần nữa-anh chỉ có thể xem cô là em gái. Cô dặn lòng không được phép yêu anh-lần thứ hai...

Cô buông xuôi tình yêu đó, lý trí cô bảo rằng anh đã có tình yêu mới, mắt cô đã nhìn thấy, đôi bàn tay cô lặng im trên bàn phím khi ghé qua face anh và cập nhận cái tin tức mà con tim cô chưa bao giờ muốn chối bỏ nó ngay như lúc này. Bây giờ cô mới chính thức thừa nhận cái tình cảm đơn phương mỏng manh, dại khờ nhưng lại làm cô đau hơn bao giờ hết. Ấy vậy mà... thú thật, cho dù hai con người ấy có hiển hiện trước mắt cô ngay lúc này, nắm tay nhau, trao nhau nồng nàn thì lí trí cứng cỏi của cô cũng chẳng thể ép trái tim bé nhỏ mềm yếu của mình có thể thôi ngốc nghếch hướng về anh, hướng về cái phương trời xa xăm vốn dĩ không có chỗ yên bình cho cô.

Cô lại dặn lòng không được phép yêu anh thêm lần nữa, n lần nữa và nhiều nhiều lần khác nữa, đến khi cô nghĩ cô chẳng còn nhớ rõ mình đã tự dặn lòng như thế bao nhiêu lần thì lòng cô có thể đã thanh thản đi đôi chút.

Cô đã từng nghĩ:

"Nếu phải chúc anh nhiều hạnh phúc, nhiều niềm vui khi yêu thương ai không phải em,

Rồi cười thật tươi khi em bỗng thấy anh trong tay với một người, lại gần nói đôi câu rồi bước qua nhau.

Nếu phải giống như người bạn cũ nhìn người ta quan tâm, yêu anh... Ôi! Hạnh phúc!

Rồi phải làm như quên anh không khó, em vẫn có thể sống một mình thì xin lỗi anh em không làm được đâu..."

Thế nhưng ngày ngày tháng tháng bớt quan tâm anh đi, bớt nghĩ về anh đi, để cho cái vị trí chễm chệ ngày nào của anh thu hẹp dần nơi cuộc sống, để mỗi dòng tin hỏi han của anh chỉ làm khóe môi cô nhẹ mỉm cười, cô chợt thấy trái tim cô thôi loạn nhịp, thôi nhảy bing boong mà bình thường với cái nhịp sinh học 80 lần/phút... Quả thật, cô cảm nhận cái tình yêu đơn phương nơi cô đã được lí trí và cả trái tim ngốc nghếch kia đồng thuận cất vào chốn bình yên nào đó mang tên Kí Ức.

Cô chưa yêu ai khác để quên anh, đôi lúc cái ý nghĩ đó vẫn hay làm cô phân vân thế nhưng, có lẽ trái tim nhỏ bé nơi ngực trái cô cần một ít thời gian để thôi thấy tự ti vì vô tình bị từ chối, thôi vu vơ thổn thức bởi một cử chỉ ân cần nào đó, thôi nhớ một dáng hình, thôi tơ tưởng về những ngày tương lai của một thì quá khứ chịu ngủ yên.

Cô nhận ra không có anh bên cạnh, không được anh vỗ về an ủi, không là mối quan tâm bất đắc dĩ của anh, cũng không còn là cô em gái đỏng đảnh như thời tiết quê anh thất thường, cô có thể vui vẻ để nghĩ về anh và cả về những người con trai khác, về cái sở thích của một đứa con gái mơ mộng. Cô bắt đầu chú ý nhiều hơn về gia đình, về những người lẽ ra cô nên yêu thương vô điều kiện, bởi lẽ tình yêu cho đi giữa những người thân thương ấy chắc chắc sẽ được đáp lại, chắc chắn là tình yêu "song phương" chứ không phải là cái tình yêu đơn phương vụng dại nơi cô.

Cô không hề hối hận vì đã đơn phương yêu anh, nếu thời gian có quay trở lại, chắc chắn cô cũng sẽ yêu anh-đơn phương-dại khờ như thế. Cô biết, cô hiểu và cô rõ hơn ai hết, thật ra đơn phương một người chẳng có gì là đáng sợ hay phải xấu hổ với bản thân mình cả. Bởi yêu được ai đó đã là đẹp rồi. Con người sinh ra là để yêu nhau, thế thì yêu đơn phương, yêu song phương có gì khắc nhau khi mà đều là toàn tâm toàn ý nhìn về một phương, hướng về một người?

Yêu đơn phương vẫn đẹp, vì tình yêu vốn dĩ đẹp và trường tồn.

Yêu đơn phương là yêu một người trong tiềm thức, yêu cái con người chỉ có thể nhìn mà chẳng thể nắm tay, chẳng thể nhí nhố rằng "Tôi yêu người biết mấy...", chỉ có thể ngỡ "một ngày xa xôi nào đó" người đó sẽ yêu ta, dẫu biết rằng cái "xa xôi" ấy đâu thể tính bằng tháng năm.

Yêu đơn phương một người là khi trái tim rộn ràng nhịp bồi hồi chỉ vì những dòng tin vụn vặt, vì một cái vuốt tóc, vì đôi bàn tay ai khẽ lau đi giọt nước mắt, vì cái nụ cười của ai kia vô tình để lại trong ta bao nghĩ suy.

Yêu đơn phương là đắn đo hoài một câu tỏ tình mà chẳng dám cất thành lời.

Yêu đơn phương là vẫn luôn hướng về cái khoảng tương lai xa tít mù mờ mịt với một người, trong khi xung quanh vẫn có hàng tá những vệ tinh sẵn sàng yêu thương ta vô điều kiện mà cứ ngỡ vô hình trôi tận mãi nơi đâu.

Yêu đơn phương là dù bị chối từ vẫn cứ để tình yêu sâu thẳm nơi trái tim mình âm ỉ cháy, biết là đau, là bỏng rát nhưng vẫn ngốc nghếch chẳng buông bỏ được.

Yêu đơn phương là chỉ có thể ghen hờn trong im lặng, vì thật ra "Có là gì của người ta đâu?"

Yêu đơn phương là sẵn sàng lắng nghe tất cả, thấu hiểu tất cả trong âm thầm, sẵn sàng là đôi vai , là cái ôm cho ai đó, sẵn sàng là người tâm giao, người tri kỉ cũng chỉ để gần ai đó.

Yêu đơn phương là có thể trở thành anh trai, em gái, bạn thân, thậm chí chỉ cần được đơn giản gọi "anh, em"-"cậu, tớ" liền bỗng chốc thấy trái tim yên bình nhịp nhàng.

Yêu đơn phương là khóc một mình, là tự ôm lấy mình, tự chúc mình ngủ ngon, mơ đẹp-tự chăm sóc cái bản thân vốn dĩ mỏng manh, yếu đuối đang gồng mình mạnh mẽ-vì-có-ai-đó.

Yêu đơn phương là tỉ tỉ những điều vụn vặt hạnh phúc của tình yêu song phương nhưng khi đơn phương lại chỉ có thể hạnh phúc nửa vời, còn cái nửa kia lại dằn vặt, phân vân, lo lắng, đắn đo, tự trấn tỉnh để rồi lại dễ dàng cho phép mình mệt mỏi bởi cơn mơ không bắt đầu và mãi cũng chẳng tự kết thúc.

Thế nhưng, chỉ khi yêu đơn phương, chỉ khi để bản thân đơn phương một người ta mới thấy YÊU ĐƠN PHƯƠNG :

- Đẹp!

- Can Đảm!

- Kiên Cường!

- Mạnh Mẽ!

Yêu đơn phương là trải nghiệm hay ho mà có lẽ bạn đừng nên bỏ qua, hoặc giả hãy cầu mong rằng thần Cupid không đủ tỉnh táo để lại bắn chệch mũi tên của bạn đi đâu đó. Đơn phương một người để yêu song phương người khác nồng nàn như cách bạn muốn họ yêu thương mình nhiều thế.

Không việc gì phải vùng vẫy bỗng một ngày bất chợt ta mắc kẹt giữa cái vòng xoay ma thuật mang tên Đơn Phương cả, biết đâu cái sự đơn phương ám ảnh ấy lại chính là một bắt đầu hấp dẫn cho một mối tình song phương bạn đang cố kiếm tìm.

"Hãy yêu khi còn có thể" thì tại sao lại bắt trái tim vốn đã có lí lẽ riêng của mình phải nghe theo một cái lí lẽ khác-siêu khác?

Đơn Phương-Đơn Phương-Đơn Phương... Bạn là người bắt đầu thì cũng chính bạn mới là người nắm quyền định đoạt cho sự tồn tại của cái mối đơn phương diệu kì ấy. Khi nào thực sự mệt mỏi, thực sự muốn buông bỏ, hãy dứt khoát. Nhưng khi trái tim còn ngoi ngóp thổn thức thì hãy cứ để cho nó được sống chết đến phút giây cuối cùng, để sau này-khi nhìn cái nửa vô-tình-nhầm-lẫn kia ta có thể mỉm cười nhẹ nhõm rằng ta từng yêu con người đó trọn vẹn bằng cả trái tim mình, rằng ta đã làm tất cả để kéo hạnh phúc về bên ta, chỉ có điều cái mảnh ghép ấy-không-dành-cho-ta.

Yêu đơn phương đơn giản là một phép thử sai. Thế nên hãy thử đến cùng để ta thấy sai và loại bỏ hẳn biến số ấy. Bạn biết đấy nếu không dấn thân, không thực nghiệm thì làm sao rạch ròi được đúng sai?

Ngày đăng: 14/01/2014
Người đăng: Tiểu Tinh Tử
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Người thứ 3 Người thứ 3 Ngày găp anh, em là cô bé 25 tuổi không suy nghĩ sâu sắc và bình thản. Em sau lần chia tay mối tình đầu khi chưa đi hết năm đầu đại học đã không...
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
I am sorry
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage