Gửi bài:

Lục lạc song sinh

(truyenngan.com.vn) Anh đã bỏ rơi em trong lúc bụng mang dạ chửa với cái thai mới được 5 tháng tuổi để chạy theo người phụ nữ khác cùng với vô vàn lý do.

***

Hai con lục lạc giống y hệt nhau đó là món quà tình yêu của em và anh.

Ngày chia tay em mang theo một con lục lạc, và dặn dò anh giữ con lục lạc còn lại cho cẩn thận để sau này con trai chúng ta sẽ đi tìm cha rồi ra đi trong nước mắt và đau khổ. Hai con lục lạc vốn dĩ đã cùng ở với nhau trong cùng một chiếc hộp, nhưng chính anh đã là người làm nên sự xa cách đó. Một nỗi đau mà suốt cuộc đời này em cũng không bao giờ có thể quên đi được nó, em ra đi với tất cả những gì tủi nhục nhất của cuộc đời, còn anh là một con người đàn ông quá vô tâm tàn nhẫn.

luc-lac-song-sinh

Anh đã bỏ rơi em trong lúc bụng mang dạ chửa với cái thai mới được 5 tháng tuổi để chạy theo người phụ nữ khác cùng với vô vàn lý do. Có nằm mơ em cũng không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ làm những chuyện như vậy nhưng đó lại là sự thật, một người đàn ông đã từng làm cho em hạnh phúc hơn ai hết và hơn bất cứ thứ gì nhưng anh cũng ra đi như những gì anh đã đến. Em đã giả vờ là cao thượng đề buông tha cho anh nhưng thực ra em làm như vậy là để mong anh hãy nghĩ đến đứa con tội nghiệp trong bụng em mà quay lại chứ không phải là em chấp nhận sẽ rời xa anh đâu.

Nhưng anh đã làm gì với em và đứa con tội nghiệp của anh, nhưng lời chửi bới cay nghiệt, những lời xua đuổi độc ác thậm chí còn ép em phải lựa chọn 1 trong 2 cách là tự nuôi con một mình hoặc là phá cái thai. Em như câm lặng không biết phải nói gì hơn nữa đó là những lời nói phát ra từ miệng anh người đàn ông mà em đã từng yêu thương ư? Đó là những lời mà dành cho một người phụ nữ đang mang thai ư? Có phải là anh và em đã từng yêu nhau hay không hả anh? Rồi còn Mẹ của anh cũng chẵng khác gì anh vì không muốn dây dưa gì với em mà cũng bảo em phá thai đi...

Trời! Sao mà có những con người độc ác đến vậy chứ, dù gì đi nữa thì đứa bé cũng là vô tội mà, nó cũng là giọt máu của gia đình anh mà vậy mà có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy ư? Cái thai đã được 5 tháng, mà mấy người nhẫn tâm thế, em còn có thể lựa chọn như thế nào nữa đây, là một người phụ nữ, là một người làm mẹ em đành phải chấp nhận giữ lại đứa con cho riêng mình chứ biết làm sao nữa. Em không thể vì anh và gia đình anh mà bỏ đi đứa con tội nghiệp này, những lời tàn nhẫn của anh cho đến bây giờ vẫn hằn sau trong tâm trí của em đó là "trên đời này có hàng trăm hàng ngàn người phá thai chứ đâu chỉ có một mình em". Thật là khiếp sợ khi nghĩ tới điều đó, một người đã từng cho em yêu thương và từng chung sống hơn một năm trời rồi đến lúc có chung một đứa con lại có thể nói ra những lời như vậy đó.

Rồi anh đem người phụ nữ đó đi nhà nghỉ còn gọi điện thoại về để khoe với em nữa chứ, tại sao anh có thể làm như vậy chứ? Đau lắm một người phụ nữ đang mang thai mà phải chịu sự áp lực về tinh thần như vậy đó, một mình em chịu đựng, một mình em đau khổ nào có dám nói với ai cũng không dám khóc nhiều vì sợ ảnh hưởng tới con, không dám "xóc" vì sợ con sau này nó phát triển không tốt, tất cả những ấm ức tủi nhục đều phải gồng người lên để mà chịu đựng. Còn anh thì sao vẫn sống thoải mái vui vẽ hạnh phúc với người phụ nữ khác, đời liệu còn tồn tại nhiều người như anh nữa không hả anh?

Em vẫn còn nhớ là lúc em mới mang thai anh rất là mừng và tối nào cũng áp sát mặt vào bụng của em, em hỏi anh làm gì thì anh trả lời rằng "anh nói chuyện với con" , mà tại sao trong chóc lát anh lại thay đổi trở thành một người đàn ông độc ác như vậy vì cái gì chứ?

Thời gian trôi thật là nhanh rồi cũng đến ngày em sinh con, ngày con trai chào đời lúc nó vừa lọt lòng nó đã cất tiếng khóc rất to, mặc dù rất đau nhưng em lại quên đi sự đau đớn đó khi nghe tiếng khóc của con và người đầu tiên em nghĩ đến đó cũng chính là anh, người đàn ông đã quá tàn nhẫn với em, giá như lúc đó anh được nhìn thấy con và được nghe con cất tiếng khóc chào đời thì chắc anh sẽ rất vui. Vì em nhớ có lần anh chở em đi khám thai và hôm đó đã gặp một ca vừa sinh xong thì bác sĩ đã kêu người chồng vô bế người vợ lên phòng hồi sức thì anh liền nói đùa với em là "mai mốt sinh con thì đi một mình đi nhé", em cười và nói là "lúc em sinh con em muốn anh ở bên cạnh thôi" nhưng không ngờ những ngày tháng hạnh phúc đó đã quá xa rồi bây giờ đây chỉ còn một mình em với con, nhìn con mà nước mắt em cứ tuôn rơi thật là tội nghiệp đứa con bé nhỏ, tôi nghiệp cho số phận của nó chưa kịp chào đời thì đã bị cha bỏ rơi. Những ngày tháng đầu mới sinh em buồn biết bao muốn khóc thật nhiều nhưng không dám khóc vì người ta nói mới sinh con mắt đang còn yếu nên không được khóc vì khóc nhiều sẽ dẫn đến mù mắt chính vì vậy mà em không dám khóc. Cứ nhìn con mà tội lắm tội vì em đã không cho nó được một người cha tốt, không cho nó có được tình yêu thương của một người cha. Để rồi cuộc đời của nó phải sống trong bất hạnh.

Em vẫn còn nhớ cái ngày em đã đến nhà anh cầu xin anh và gia đình anh hãy nghĩ tới đứa bé trong bụng em mà suy nghĩ lại nhưng thật là thất vọng khi nhận được câu trả lời của anh và gia đình anh là hãy phá thai đi. Chính vì vậy mà em quyết tâm phải sinh con ra thật khỏe mạnh và nuôi dạy nó thật tốt để cho anh và gia đình anh sẽ hối hận vì đã đối xử với mẹ con em như thế nào?

Ngày tháng trôi qua thật là nhanh vậy là con trai của em và anh đã được một tuổi rưỡi rồi bây giờ ngồi nghĩ lại thấy thật là khủng khiếp, những gì em đã có thể vượt qua thật không dám nghĩ nữa, đã rất nhiều lần em hi vọng rằng anh sẽ thăm hỏi con lấy một lần vì dù muốn hay không muốn thì đó cũng chính là con của anh, nhưng càng hi vọng thì lại càng thất vọng anh cũng như gia đình anh. Em chợt nhận ra một điều rằng rũ bỏ được em và đứa con là một niềm vui của anh và gia đình anh, người ta nói những ai có thể rủ bỏ được máu mủ của mình thì những người đó là những người có thể làm được tất cả mọi chuyện kể cả giết người.

Em đã vượt qua được thời gian đau khổ và đã sinh con ra an toàn và khỏe mạnh, đó cũng là một kỹ lục trong cuộc đời em. Mặc dù không cho con có được một người cha tốt như những đứa trẽ khác nhưng đổi lại em đã cho con có một cuộc sống và một người mẹ vĩ đại hết mực yêu thương nó, em đã hy sinh đi hạnh phúc của bản thân, chấp nhận nhục nhã chửa hoang và sự thương hại của người đời để đổi lại cuộc sống của con. Đó là một niềm hạnh phúc mới của em và theo em mãi mãi sau này, với em bây giờ nhìn nụ cười của con là em hạnh phúc lắm rồi, nhìn khuôn mặt thơ ngây của nó mà em đã nghĩ đến một tương lai ở phía trước nơi không có hình ảnh của một người đàn ông phụ bạc xuất hiện. Em đã sinh con ra trong tất cả mọi sự hỗn loạn của cuộc đời và em đã nhận ra một điều là mình làm như vậy là đúng, dù sao đứa con cũng là kết quả của một tình yêu, mối tình đó cũng đã từng rất đẹp "đẹp nhưng mà đau", em đã từng rất căm hận anh nhưng bây giờ thì em đã nghĩ khác rồi em không còn hận anh nữa nhưng cũng không nghĩ đến anh nữa vì anh không xứng đáng với những gì mà em đã từng dành cho anh, hi sinh vì anh và anh cũng không có đủ tư cách để làm ba của con em mặc dù đứa bé là con của anh.

Con lục lạc ngày nào bây giờ đã trở thành một kí ức xa vời. Đôi lúc em đã định bỏ nó đi nhưng lại nghĩ dù sao đó cũng là một thứ kỉ niệm thôi thì cứ để lại sau này cho con nó biết. Còn anh chắc bây giờ đã bỏ con lục lạc lâu rồi nhưng không sao không có con lục lạc của anh mẹ con em vẫn không sao, không có sự hiện diện của anh mẹ con em vẫn phải sống. Em sẽ cố gắng để cho con một cuộc sống thật tốt, và thậm chí sẽ sống tốt hơn khi không có anh bên cạnh.

Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn anh đã cho em biết đến một hạnh phúc là gì? Cảm ơn anh đã cho em nếm mùi đau khổ tột cùng là gì? Và một điều quan trọng nữa là cảm ơn anh đã cho một đứa co trai thông minh, khỏe mạnh, kháu khỉnh như vậy. Tuy cuộc đời không ưu ái với em trong chuyện tình cảm nhưng ngược lại cuộc đời đã cho em một thiên chức làm mẹ của con trai anh đó cũng là một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Mong rằng anh sẽ sống hạnh phúc với những gì anh đã lựa chọn, trong cuộc đời có một thứ mà ta phải lựa chọn đó chính là "thái độ của mình, thái độ đó sẽ quyết định sự đau khổ, hạnh phúc , giàu sang hay khốn khó.....của bản thân". Mẹ con em sẽ chúc cho anh được hạnh phúc nhé và chào tạm biệt những gì thuộc về quá khứ. Tạm biệt "lục lạc song sinh" có lẽ sẽ chẳng bao giờ thấy chúng mày ở cùng một chỗ với nhau vì chúng mày sẽ không còn cơ hội nữa. Chúng ta hãy sống và gác quá khứ qua một bên để nhìn về một tương lai đang chờ đón ở phía trước.

Chào nhé anh, chào nhé quá khứ của hai năm về trước!

Lambui

Ngày đăng: 12/02/2014
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
ánh trăng không hiểu lòng tôi - Quote
 

Đừng dễ hứa hẹn… vì có rất nhiều lời mà chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người nói đã lãng quên từ lâu

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage