Gửi bài:

Nghiệt duyên

Ừ... đúng, chính bản thân nó cũng thừa nhận nó tham lam. Nó còn muốn giữ cả ánh nắng mai yếu ớt kia làm của riêng mình, để sưởi ấm cho tâm hồn nhỏ bé đã gần nguội lạnh của nó.

***

Lần cuối nó bước chân lên xe bus mang số 59 từ trường Nông Nghiệp để về Thái Nguyên cũng là lần nó nấn ná lại nhiều nhất. Chưa bao giờ nó có cái cảm giác hụt hẫng đến thế, cảm giác hụt hẫng cho cái quyết định cứng rắn mà phải khó khăn lắm nó mới có thể đưa ra được. Tình yêu 4 năm không dễ dàng gì mà dứt ra cho được. Nhưng nó hận, mặc dù nó đã sai cũng rất nhiều. Nó hận hắn trút bỏ nó một cách phũ phàng sau bao cố gắng nó dành cho hắn, nó hận hắn bỏ rơi nó khi đêm đen bao quanh nó ghê rợn mà không một lời màng tới, nó hận hắn gạt nó ra mặc cho nó khóc lóc và buồn tủi. Tình yêu của nó bị đập vỡ một cách không thương tiếc vì thế nó tự dặn mình sẽ sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc để cho hắn thấy rằng hắn đã ngu ngốc như thế nào.

Hạnh phúc trong tình yêu chợt vụt tắt.

nghiet-duyen

Cuộc sống nó trôi qua bình yên từng ngày. Nó thả mình cho bạn bè và bỏ qua hàng tá những kẻ tán tỉnh mà nó cho rằng họ cũng giống hắn. Nó là một Thiên Bình mềm yếu, một Thiên Bình luôn tươi cười che lấp đi những tan vỡ trong tâm hồn yếu đuối ấy. Nó rủ thật nhiều bạn bè mỗi khi có ai đó muốn mời nó đi chơi, để sau họ "sợ" không còn dám mời nó đi nữa. Những ngày mất niềm tin vào tình yêu của nó trôi qua lặng lẽ như vậy đấy. Ngỡ tưởng nó sẽ cứng cáp đôi cách sau "vụ tai nạn" đó, nhưng rồi cũng chẳng thể tránh cái cung nhỏ bé của thần Cupid. Đụng trúng đôi mắt anh đánh " rầm" trong lần đầu tiên gặp mặt cùng đám bạn làm tim nó đập loạn nhịp thật mạnh. Nó nghĩ đến anh, đôi mắt mà thật nhiều lần nó chỉ dám lướt qua mà không đủ dũng cảm để lưu lại đó. Rồi cái định mệnh cũng sắp đặt, nó nhận lời đi chơi cùng anh, nhận lời làm người yêu dù nó chẳng hề tin vào thứ gọi là tình yêu sét đánh. Vì...nó còn nhớ, nhớ rõ lắm cái gã đã làm tình yêu của nó vụn vỡ để lại hàng nghìn vết xước trong tim. Nó sợ rồi ngày đó lại đến, rồi nó sẽ không đủ mạnh mẽ để vượt qua một nỗi đau nào như thế. Hứa với lí trí rằng sẽ yêu thật hời hợt để bản thân mình không phải nhận lấy nỗi buồn sau này.

Một đứa ngốc là để tình cảm lấn át hoàn toàn lí trí hay họ chỉ làm theo mách bảo của con tim.

Hình như nó đã lỡ quên những gì nó nhận được từ mối tình trước, nó đang thêu dệt một câu chuyện cổ tích mà trong đó nó và anh là nhân vật chính. Say đắm trong "mối tình sét đánh", nó bị nhấn chìm trong niềm hạnh phúc mà nó cho rằng thượng đế đã thương tình ban cho nó. Anh thật ngọt ngào và mang lại cho nó cảm giác yên bình thật sự. Rồi cái ngày ấy cũng đến, hắn- người trước kia đã gạt nó ra khỏi cuộc đời giờ tìm đến nó mong quay lại với tình yêu xưa kia. Muộn rồi, nó đã cố gắng quên hắn để dành trọn tất cả cho người đang ở trước mắt nó. Thật sự mà nói nó chưa thể quên được hắn, trong đâu đó tiềm thức của nó vẫn vu vơ nhớ đến hắn cùng với nỗi đau không tên mà nó luôn phải chịu đựng. Nó mạnh bạo chối từ giữ vững ý nghĩ trong lần cuối bước chân lên chuyến xe bus 59 đó. Nó nhấn mạnh với hắn người sẽ làm cho nó hạnh phúc hơn gấp nghìn lần vừa để hắn biết không có hắn nó vẫn hạnh phúc vừa để khẳng định lại với chính bản thân vào câu chuyện cổ tích của nó.

Dòng thời gian ngắn ngủi trôi qua nhanh chóng, nó chẳng thể nhận ra rằng mình đã dành cho anh nhiều đến thế nào. Đôi mắt nó nhắm nghiền trong hạnh phúc, vì sợ nếu mở mắt ra hạnh phúc ấy sẽ vụt bay và nó sẽ chẳng thể nào nhìn thấy nữa. Là con gái mà, làm sao nó không nhận ra anh có gì đó không ổn. Nhưng vu vơ nó nghi ngờ rồi lại quên khuấy vào một ngõ khuất nào đó. Nó yêu nắng, chỉ cần một chút thôi đủ để nó cảm thấy ấm áp và nhẹ nhàng. Nắng chiều tàn như điếu thuốc hút dở sắp tắt và trái tim nó cũng đang tàn dần theo từng tia nắng ấy. Vô tình nó biết được anh đã có gia đình, một vợ - một bé gái. Nắng đỏ rực như màu mắt nó lúc này. Nắng tàn. Chỉ khác là đôi mi nó ướt.

Em ghét anh, không phải anh đã lừa dối em mà vì anh đã lấy đi niềm tin của em mà chẳng thể nào trả lại. Nó lầm lì, nó chẳng cười, nó chẳng nói, nó chẳng khóc bởi lẽ nó cạn nước mắt rồi. Và nó ra một quyết định thật cay đắng, nó sẽ vẫn bên anh, để được anh yêu và được tiếp tục yêu anh. Ừ thì bất chấp tất cả nhé, chấp nhận làm kẻ đến sau, chấp nhận làm cái bóng. Vợ anh là một cô gái xinh, khéo mà nó chẳng thể nào sánh được. Một cô con gái xinh xắn dễ thương và thông minh nữa. Nó ngậm ngùi trong góc nhỏ tình yêu mà nó đang có, nó biết anh yêu gia đình lắm và nó chưa hề có anh trọn vẹn trong một ngày lễ nào. Tất cả những buổi tối hạnh phúc đó không dành cho nó, vì nó là một cái bóng, chẳng hiểu sao nó vẫn cứ chấp nhận điều đó. Nó không muốn anh thương hại mình vì một lẽ nào đó, có lẽ nó nên thương hại chính bản thân mình. Cảm nhận được cái gì đó từ anh, thứ tình cảm thực sự dành cho nó là động lực lớn nhất để nó tiếp tục lặng lẽ ở bên anh. Hữu duyên vô phận, lần đầu tiên nó đổ lỗi cho số phận thay vì chấp nhận sự ngu ngốc của mình.

Có lẽ là cái nghiệt duyên nó phải trả, và nó trả đến bao giờ?

 

Ngày đăng: 19/02/2014
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
appear
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage