Gửi bài:

Sao anh không cưới em?

(truyenngan.com.vn) Tôi đã lừa dối để có được tình cảm của em, một cô gái mới 23 tuổi, tốt nghiệp đại học với tấm bằng thủ khoa và có một công việc ổn đinh. Em là một mẫu hình của bao người đàn ông khác. Còn tôi, một anh chàng đã có một vợ, một con. Nói vậy cho nó đúng với cái gọi là luật pháp, cái thứ đeo đẳng nhiều lúc ràng buộc tưởng chừng như địa ngục chứ đâu có giống một gia đình.

***

Tôi đã từng yêu một người, à không nói đúng ra là hai cô gái khi tôi còn đang trong thời phong độ, nhưng tình yêu, chẳng ai nói trước được điều gì, tôi không đến được với mối tình đầu sâu sắc và đầy kỉ niệm ngọt ngào đôi lúc tôi tưởng chừng như không thể nào xa cách, tôi đến với vợ tôi.-một người tôi không hề yêu nhưng sau một đêm ân ái, cô ấy đã có thai mà giữ chân tôi từ đó. Kết hôn với người phụ nữ mà chưa khi nào có tình cảm, chính là hậu quả mà tôi phải gánh chịu. Tôi là thằng đàn ông tồi tề nhất, ngu xuẩn nhất mà tôi đã từng biết, vì công việc, vì cha mẹ và vì đứa con bé bỏng trong bụng cô ấy mà tôi đã quên đi cái người ta gọi là tình yêu để đến với hôn nhân.

sao-anh-khong-cuoi-em

Tôi muốn quên tất cả sau khi kết hôn, ngay cả nghĩa vụ làm chồng cũng không có, tôi không muốn chạm vào cô ấy, vì trong tôi không có một chút gì gọi là tình yêu, nhiều khi, tôi hận mình rồi hận cả cô ấy, tại sao dễ dãi, dại dột đến thế để cả hai cùng phải khổ, cái bản tính trong cơn say của một thằng đàn ông cần nhất sự kiềm chế của một người phụ nữ khi biết rằng anh ta không yêu mình. Vậy mà cô ấy vẫn cố tình lên giường ân ái với tôi và cố tình níu kéo tôi. Cuộc sống ấy, tôi tạm gọi nó là địa ngục trần gian.

Tôi lao đầu vào công việc, tất cả thời gian của tôi đều là công việc để quên đi sự đời cho tới một ngày tôi gặp em, cô gái 23 tuổi bước vào cuộc sống của tôi khiến tôi yêu như thế. Em không xinh nhưng em đẹp theo kiểu người ta gọi là phúc hậu, nụ cười trìu mến và đôi mắt long lanh như chưa hề biết những bụi bặm cuộc đời. Tôi yêu em ngay từ phút giây bắt gặp ánh mắt và nụ cười ấy. Tôi muốn có được em, muốn được yêu em, và muốn được em yêu như bao người đàn ông chưa có gia đình khác. Tôi biết nói dối là có tội nhưng không thể vì tôi đã bị em cướp mất trái tim rồi!

Những lần hò hẹn, những cuộc đi chơi, những tình cảm em dành cho tôi sao mà ngọt ngào đến thế! Tôi chẳng khi nào muốn rời xa em...em cho tôi có lại cảm xúc của tình yêu thực sự, cái thứ cảm xúc mà tôi dần mất đi trong cuộc sống gia đình chật hẹp, gò bó ấy. Tôi thầm cảm ơn em đã cho tôi biết thế nào là yêu và cuộc sống cần phải có tình yêu. Tôi đau lòng mỗi lần em ngồi mơ mộng và vẽ ra cho tình yêu của em một tương lai tuyệt đẹp. Nơi đó có tôi, những đứa trẻ và một người vợ ngoan hiền, một người mẹ chu đáo, một người con dâu hiếu thảo là em. Nếu như tất cả sự thật về tôi xuất hiện trong cuộc sống của em thì có lẽ em sẽ hận tôi cả đời. Tôi sẽ cố gắng gói ghém sự thật về mình vì tôi không muốn mất em. Nhưng sẽ tới bao giờ chứ? Nếu như tôi không thể li dị vợ và lấy em, nếu như em biết sự thật và coi thường tôi, không muốn đến với tôi nữa? tôi sợ tất cả...nếu như không đến với em tôi sẽ là một thằng đàn ông tồi tệ nhất khi lừa dối một người như thế!

Tôi tạm thời bước ra tất cả, ra khỏi căn nhà địa ngục, công việc bộn bề và cả tình yêu của em để tìm sự im lặng, lắng lòng suy nghĩ và tìm quyết định cho mình. Tôi tự hỏi, sao nỗi buồn cứ đeo bám tôi mãi, không cho tôi một phút yên ổn, chỉ ở bên em tôi mới thấy cuộc sống bình yên đến lạ thường. Nhìn đứa con ngây thơ, bé bỏng, tôi không đủ quyết tâm li dị vợ mình, cho dù cô ấy chưa khi nào làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Đôi khi tôi nghĩ hay là cứ sống như thế này...và cứ yêu em trong dối trá.

Nhưng sự thật mãi là sự thật, dù có muốn hay không cũng không khi nào thay đổi được. Đến một ngày em sẽ tự hỏi tại sao anh không cho em vể nhà chơi? Tại sao em không biết gì về về gia đình anh...v.v. tôi sẽ phải trả lời sao đây? Nếu như lúc đó mọi sự thật phơi bày, em sẽ nhìn tôi bằng con mắt của sự khinh bỉ? tôi sợ...sợ vô cùng...

Và ngày ấy cũng đến, em thông minh hơn những gì tôi tưởng, em đã biết tất cả sự thật về tôi, em không hề trách tôi, hận tôi, xỉ vả hay nhiếc móc tôi cho thỏa nỗi uất hận mà em chỉ ôm tôi, em khóc "Em vẫn muốn được yêu anh", những giọt nước mắt của em như hàng ngàn vết dao cứa vào trái tim tôi. Tôi sai rồi, nếu như không đủ quyết tâm li hôn để đến với em, thì không được phép làm em khổ đau như thế. Thà em nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường, mắng chửi tôi thì có lẽ tôi sẽ không đau đớn đến như thế này!

- Em vẫn muốn được anh yêu, nhưng như thế sẽ làm khổ chị ấy, làm ảnh hưởng tới gia đình anh, thôi thì em sẽ làm vợ người khác vậy!

- A xin lỗi!

Có lẽ rằng điều tồi tệ nhất của một thằng đàn ông là chỉ biết nói lời xin lỗi mà không thể làm được gì cho người mình yêu! Em sẽ suy sụp, sẽ đau khổ và ảnh hưởng tới công việc của em nữa. Tôi có được hạnh phúc đó là tình yêu em dành cho tôi vậy mà tôi không thể giữ được tình yêu đó, tôi không muốn nhìn em làm vợ người ta, nhưng chắc chắn rằng cha mẹ em sẽ chẳng bao giờ chấp nhận người con gái như em làm vợ một người như tôi cho dù em có yêu tôi. Đôi lúc tôi muốn đánh đổi tất cả để có được em nhưng rồi đó chỉ là suy nghĩ trong giây lát, tôi chẳng thể làm gì cho em!

Tôi yêu em nhưng không muốn phá vỡ vỏ bọc một gia đình, có vợ có con, có công việc ổn định, cho dù gia đình đó không có tình yêu nhưng dẫu sao mọi người nhìn vào thì cũng là một gia đình gia giáo, tốt đẹp. Nhìn con, tôi càng không đủ quyết tâm li dị vợ để đến với em, không phải tình yêu tôi dành cho em không đủ lớn mà tôi sợ làm em khổ, sợ làm con tôi khổ, sợ bố mẹ tôi buồn. Nhưng nếu sớm nghĩ ra điều này thì sao tôi còn lừa dối em cơ chứ...tất cả những suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu tôi mà không tìm ra lối thoát.

Một năm, hai năm trôi qua, em vẫn làm người tình của tôi, không chút đòi hỏi. Em không thể yêu ai vì em quá yêu tôi, tôi ích kỉ đến mức cố giữ vỏ bọc gia đình và cũng không muốn nhìn em lên xe hoa. Em không đáng bị đối xử như thế trong khi xung quanh em có rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi vậy mà em vẫn yêu tôi. Đôi khi tình yêu là cái gì đó khó lí giải, những ao ước làm vợ tôi, làm mẹ của các con tôi chẳng mấy chốc mà biến mất vì em vẫn muốn giữ cho tôi và gia đình. Em làm mọi nhiệm vụ của một người vợ dành cho tôi nhưng chưa khi nào em được công nhận là vợ của tôi cả.

Thật éo le và đau đớn. Sức khỏe của em ngày một yếu đi, nét mặt xanh xao lạ thường có phải em đã suy nghĩ quá nhiều nên thế, tôi bận bịu công việc nên cũng không có nhiều thới gian chăm sóc em. Cho tới một ngày, khi tôi nhìn thấy tờ giấy khám sức khỏe của em, tôi òa khóc, những giọt nước mắt chảy ngược vào tim khi dòng chữ hiện lên, em bị ung thư giai đoạn cuối, em chẳng thể sống trên thế giới này bao lâu nữa.

"Chưa một ngày em được làm vợ anh theo đúng nghĩa của nó. A tệ quá, biết không đến được với nhau sao còn yêu em và để em yêu nhiều đến thế. Người đàn ông tồi tệ là người đàn ông chỉ nói mà không làm, chỉ hứa mà không thực hiện...anh đã hứa sẽ cưới em cơ mà... Ông trời đã cho em ra đi, đó là sự giải thoát tốt nhất cho anh đấy". Tôi đọc nhật kí của em và không cầm được nước mắt, nước mắt là gì chứ, còn có nghĩa lí gì nữa đâu.

Ngày tiễn đưa em về bên ấy, là một ngày trời mưa như ngày đầu chúng tôi gặp mặt, khuôn mặt ấy cứ hiện lên trong tôi, bộ váy đen chấm bi, chiếc cột tóc nơ trắng tinh khôi, đôi mắt long lanh không chút bụi bặm cuộc đời, em nhìn tôi...có lẽ rằng tôi cũng chẳng thể quên được em và yêu ai nữa, sao ngày đó tôi lại không thể cưới em?

 

Ngày đăng: 04/03/2014
Người đăng: Đào Mai Trang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Henry Ford - the difficulty quote
 

Khó khăn, trở ngại là điều đáng sợ nhất khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu của chính mình

By Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage