Gửi bài:

Yêu thương muộn màng

Đêm 1 giờ 45 phút, nằm đọc lại những dòng tin chat ta gửi cho nhau lúc còn mặn nồng.

***

yeu-thuong-muon-mang

Thứ Sáu, 24 tháng 6 năm 2013

Hai ta đều đang buồn vì chuyện em phải sang Mỹ định cư. Anh buồn nhiều lắm. Còn em thì lo nhiều hơn. Em lo cho anh những lúc anh không ăn cơm, khó ngủ chỉ vì suy nghĩ về việc định cư của em. Mở mắt ra, một ngày mới, người em nhớ tới đầu tiên là anh, điều em làm đầu tiên là gửi tin nhắn yêu thương cho anh. Rồi sau đó ôm khư khư điện thoại nhắn tin an ủi, làm trò và cả 2 đứa cùng nghĩ cách cho em có thể ở lại Việt Nam. Những dòng tin anh lo lắng, buồn bã không thôi, khiến em nhiều lần rơi nước mắt. Chúng mình còn cùng nhau cầu xin Phật giúp cho hai đứa được toại ước nguyện. Cả hai hẹn tối nào cũng dành ra mười phút để đọc kinh cầu nguyện mong Phật linh ứng. Lúc ấy ta cũng đã nói, nếu duyên này còn, ông trời muốn ta ở bên nhau thì sẽ cho mình cạnh nhau. Dù có xa bao nhiêu đi nữa thì ta vẫn lại về bên nhau thôi anh. Anh "ừ" nhưng em biết anh vẫn buồn nhiều.

- - Anh đừng buồn nữa. Làm nhiều việc tốt lên thì Phật sẽ giúp cho mình.

- - Anh không muốn em sang Mỹ đâu. Phải làm việc gì bây giờ?

- - Yêu em nhiều vào. Đó là việc tốt nhất luôn đó. – em cười hạnh phúc.

- - Anh yêu em rồi. Em ở Việt Nam để anh yêu em nhiều hơn nữa nhé. Với anh giờ mong ước duy nhất là em được ở Việt Nam thôi.

.

.

.

Thứ Sáu, 7 tháng 3 năm 2014

Gia đình em đã quyết định sẽ ở Việt Nam rồi anh à! Nhưng giờ với anh, tin này còn là tin mừng mà anh chờ đợi nữa không khi đi cạnh anh đã không là em? Anh vẫn đang vui lắm. Em biết. Vì cạnh anh giờ là cô gái hiểu và yêu anh nhiều hơn em. Cô gái ấy em cũng quen, cũng đã từng nói chuyện, đã từng tin tưởng. Cô gái bây giờ đến cạnh anh từ tình bạn thân của cả hai.

"Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông" – (Sau này-Lưu Nhược Anh)

Em yêu anh. Nhưng tính ương bướng, tự tôn và cố chấp đã ăn sâu vào đứa con gái Bảo Bình như em. "Yêu mà không thể để cho trái tim đánh bại cái tôi thì không xứng đáng được yêu". Phải! Em đã sai khi quá cố chấp và giờ em mất anh. Trong lúc trái tim này ngu ngốc phủ nhận tình cảm dành cho anh, cái tôi che mờ mắt, tính cố chấp bất trị và anh đang trong sự đau buồn vì những lời nói vô tình của em thì ta đã để khoảng cách giữa cả hai được lấp đầy bằng sự xuất hiện của cô ấy. Khoảng trống trong anh được lấp đầy bởi cô gái đó... còn khoảng trống trong em được lấp đầy bằng nước mắt và sự hối hận. Giữa dòng đời vạn biến, tự tạo ra một khoảng cách và rồi ta lạc mất nhau.

"Có nhiều cách để yêu thương. Nhưng nhất quyết đừng chọn cách yêu thương âm thầm. Bạn nghĩ họ sẽ nhận ra sự âm thầm của bạn và cảm động? Không. Họ không nhiều kiên nhẫn đến vậy. Họ đã bước đi trước khi kịp nhận ra bất cứ điều gì."

Em nói lời cay đắng làm anh buồn, cô ấy bên cạnh an ủi anh. Em bận rộn, cô ấy nói chuyện với anh. Em khiến anh mệt mỏi, cô ấy giúp anh thoải mái. Em hay giận hờn, trách móc, cô ấy nói chuyện vui vẻ. Em khiến anh nặng nề, cô ấy giúp anh thấy dễ chịu. Em lạnh lùng, âm thầm quan tâm anh, cô ấy nồng ấm, săn sóc anh chu đáo. Em bắt anh lựa chọn, cô ấy cho anh quyền chọn lựa. Em nghĩ cho tương lai, khuyên anh học hành, cô ấy khuyến khích anh làm điều anh thích. Em không cho anh chơi game vì em muốn nói chuyện cùng anh, cô ấy chơi game cùng anh. Em thảo luận bài với anh, cô ấy nhờ anh giúp đỡ. Em muốn cùng tiến với anh, cô ấy muốn anh che chở cô ấy. Em và cô ấy có những cách yêu thương khác nhau mà có lẽ với anh, cô ấy phù hợp hơn.

Em đã lạnh nhạt khi anh là của em. Vì em đã tin dù có ra sao thì anh vẫn đứng đó chờ em về. Em nhiệt tình với bạn bè nhưng lại lạnh nhạt với người em yêu, vì đơn giản, em tin người em yêu sẽ hiểu cho em, dù em có lông bông cỡ nào thì trái tim em vẫn cất tại đúng một chỗ mà thôi. "Một con ong có thể bay đi kiếm mật nhiều bông hoa nhưng cuối cùng nó vẫn sẽ quay về tổ của mình".

"Có không giữ, mất đừng tìm". Đây là câu em nghe nhiều nhất khi bạn bè thấy em đau khổ lúc biết anh đã có cô ấy. Bản thân em cũng tự khuyên nhủ mình nhiều rằng anh không xứng đáng, anh là đồ tồi, anh sao quên mất lời hứa trước đây,... Nhưng rồi nỗi đau thì vơi nhưng vết thương khắc trong lòng thì vẫn chưa lành. Giờ đây em phải tập làm quen nhiều thứ lắm. Không phải là em không đau lòng với những gì đang diễn ra trước mắt này, nhưng em đã biết tập làm quen và chấp nhận nó. Em tập quay mặt đi khi anh nhắn tin với cô ấy. Tập gạt bỏ đi những kỉ niệm đôi khi chợt hiện về. Tập không xốn lòng khi thấy anh quan tâm cô ấy. Tập quen những cử chỉ yêu thương ngày nào giờ đành dành cho người khác. Cả việc tập trơ ra khi nghĩ đến cô gái đó, nghĩ đến anh hay là nghĩ đến cả hai người. Giờ em phải tự bảo vệ bản thân mình thôi anh à, tập những điều đó để em tránh những tổn thương cứ vô tình anh gây ra. Nếu không làm thế thì đến bao giờ em mới cười lại được đây?

Em nhận ra một điều, suy nghĩ và sự quyết tâm ảnh hưởng đến tâm lý rất nhiều. "Quyết tâm từ bỏ anh ... suy nghĩ lời anh nói hết yêu ... suy nghĩ người ta đã mãi không thuộc về mình" thật sự khiến ta quên đi một người dễ dàng hơn nhiều. Trơ ra nhiều hơn, không cảm xúc.

Có một điều mà em đã cố gắng nhưng vẫn chưa thật sự làm thói quen này biến mất, đó chính là quan tâm anh. Giờ thì tất nhiên em chẳng thể quan tâm nhiều, sự quan tâm của em chỉ có thể là nhắc nhở anh, là khuyên anh mà thôi. Vì em không là gì và vì cạnh anh đã có người ta. Sự quan tâm của em ít ỏi nhưng là chân thành. Em cũng mâu thuẫn lắm. Em không nỡ thôi quan tâm anh nhưng cũng không muốn người khác nhìn mình như kẻ theo đuôi. Mặc khác, em cũng tự khóc cho bản thân khi giờ tình trạng của em như "Em hi sinh vì anh. Nhưng anh hi sinh em vì cô ấy". Thật đáng thương cho bản thần mình! Điều này làm em nhận ra cái tôi của bản thân hình như đã bị hạ xuống nhiều hơn em tưởng. Giận cũng không thể giận, mà nghiêm cũng không thể nghiêm. Thật là mình đối với người ta sao thì người ta đối với mình như vậy.

Thời gian đã đi thì không thể quay lại. Và em cũng chẳng thể mãi đau buồn sống trong quá khứ. Xung quanh em còn nhiều người yêu thương và quan tâm em hơn anh. Em phải sống vì hiện tại, vì em và vì những người đang lo lắng cho em. Còn anh-người em vẫn rất yêu thương, giờ thì anh hãy vui bên người đó nhé. Em chẳng thể quan tâm anh được nữa đâu. Vì không tới lượt em làm điều đó. Điều em làm được lúc này là: Chúc anh luôn hạnh phúc với sự lựa chọn của mình!

 

Ngày đăng: 09/03/2014
Người đăng: Hồ Thị Hồng Tuyết
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Joseph Chilton Pearce - creative quote
 

Muốn sáng tạo, chúng ta không đươc sợ mắc sai lầm

By Joseph Chilton Pearce

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage