Gửi bài:

Bạn cũ

Nếu buồn thì hãy tìm 1 người để sẻ chia, để tâm sự hay viết vu vơ rồi lại xóa đi như tôi vậy chứ đừng giữ trong lòng, đôi khi em lại tìm thấy những niềm vui trong đó thì sao? Có lẽ chính tôi cũng không điều khiển được chính cảm xúc của mình nữa.

***

Gặp lại em vào 1 ngày thu ảm đạm, trong 1 quán cà phê đã xưa cũ, khói thuốc lá bay nghi ngút, ngoài trời vẫn đang mưa, rơi tí tách bên những ly cà phê đen đá.

Em bây giờ không còn là 1 cậu bé học sinh tiểu học những trưa hè vẫn hay trốn nhà đi chơi, mà giờ em đã là 1 cậu sinh viên chững chạc, khuôn mặt cũng có tí chút gọi là trải nghiệm sự đời, cái cách em châm thuốc hút, cách em thưởng thức cà phê thật có gì đó ngông nghênh và ngạo mạn đối với cái tuổi của em.

Em nói rằng cuộc sống của em đang mất phương hướng, không biết sống vì ai và vì cái gì, hằng ngày vẫn trôi qua trong em thật là tẻ nhạt, thật là vô vị, em nói rằng tuổi trẻ của em đang bị chôn vùi, mọi chuyện hoàn toàn khác sau khi em bước vào giảng đường đại học, mọi thứ sao quá khác lạ, nó thay đổi quá nhanh chóng mà bản thân em không thể bắt kịp được.

Mọi người đều có ước mơ nhưng em thì không, chẳng biết thực tại phải làm gì, chẳng biết tương lai của em ra sao mà chỉ sống trong quá khứ, cứ hoài niệm về những kỉ niệm xưa cũ, những kỉ niệm vui buồn. Em tập tành hút thuốc và uống cà phê chẳng phải để đua đòi gì cả mà chỉ coi nó như 1 thứ thuốc để giải tỏa tinh thần, để kéo dài những suy nghĩ mông lung của em, để níu kéo những phút giây bình yên những khi em cảm thấy cuộc sống đã quá mệt mỏi và làm khô héo tâm hồn em.

Tôi biết rằng em là 1 con người sống nội tâm, có lẽ những ai chỉ là xã giao với em thì nghĩ rằng em là 1 con người khó đoán, tính khí thay đổi thất thường, nhưng những người bạn thật sự của em thì mới biết đc con người của em, phải chăng là do cuộc sống, do gia đình hay là từ khi sinh ra em đã là 1 con người có những thứ cảm xúc hỗn độn như vậy, đôi lúc em cười nói thật nhiều, nói những câu chuyện để mua vui cho mọi người, cũng có lúc những câu chuyện mà em kể cũng thật vô vị và chẳng có ai muốn nghe nữa, rồi đôi lúc em lại buồn, chẳng nói câu nào, chỉ ngồi nghĩ vu vơ vậy thôi, em cũng chẳng có nhiều bạn, bạn thân thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có lẽ vậy mà cuộc đời em nỗi buồn nhiều hơn là niềm vui, bởi vậy em cứ muốn sống trong quá khứ, muốn có những cảm xúc mà em đã đánh mất từ lâu lắm rồi, khi em được mẹ mua cho bộ áo quần mới, khi em đọc 1 cuốn truyện tranh mà em chưa hề được đọc trước đó, khi em còn sống trong vòng tay bè bạn và gia đình. Đôi khi em cũng đã thử tự mua sắm cho mình, cũng đọc lại cuốn truyện tranh đó, cũng gặp bạn bè cũ của mình nhưng em không thể tìm lại được những cảm xúc khi đó, giờ đây chỉ còn là sự gượng gạo, phải chăng thời gian đã làm khô héo những cảm xúc đó, đã làm cho tầm hồn em chai sạn, đã làm cho em mất đi những niềm vui cuối cùng sau những ngày trống trải của em?

Em nói rằng cuộc sống của em giờ trở nên rất mệt mỏi, trong em giờ đây là 2 con người với 2 tính cách đối lập nhau, nó như khuấy tung cuộc sống của em lên vậy, 1 con người sống nội tâm muốn sống cho bản thân mình còn con người còn lại dường như muốn tạo cho em thêm những niềm vui nho nhỏ, nhưng dường như những niềm vui đó vẫn chưa thể lấn át được nỗi buồn ở trong em.

Ly cà phê cũng đã cạn, điếu thuốc của em cũng đã tàn, cơn mưa cũng đã tạnh, có lẽ cuộc gặp gỡ này cũng đã giúp em giải tỏa bớt nỗi buồn trong em, đôi khi được tâm sự với những người bạn mà em cảm thấy tin tưởng thì cũng làm cho em bớt được bao nỗi u sầu, nhưng có lẽ chỉ là trong chốc lát mà thôi, sau cuộc gặp gỡ này, em sẽ trở lại cuộc sống thực tại của mình, trở lại với những nỗi buồn không tên, chợt đến rồi chợt đi nhưng để lại trong tâm trí em những lỗ hổng quá lớn không sao xóa đi được như những cơn mưa mùa thu vậy.

Bạn cũ

Tạm biệt em, thật không ngờ sau bao nhiêu năm gặp lại thì em lại thay đổi như vậy, thật sự là cuộc đời ta chẳng biết trước được điều gì, tôi chẳng còn thấy được nét ngây thơ và hồn nhiên trong em nữa, chẳng lẽ thời gian đã tàn phá cảm xúc của em? đã làm em trở nên u buồn và mệt mỏi đến như vậy? con người em cứ cười nói như vậy, nhưng nói buồn thì chẳng ai mà tin được, chắc cũng chỉ là 1 lời nói mua vui mà thôi.

Đời, đôi khi cũng phải có hỉ-nộ-ái-ố, có vui thì cũng phải có buồn, nhưng có lẽ em không thể điều khiển những cảm xúc của chính mình nên cuộc sống của em có những sự xáo trộn, cũng có lẽ do em không có nhiều bạn bè, em thường thích cảm giác 1 mình nên đâm ra suy nghĩ nhiều, rồi buồn vậy thôi.

Tôi chẳng muốn khuyên em điều gì cả, vì đôi khi có những lúc con người ta thất vọng thì những lời động viên hay an ủi sẽ chẳng có tác dụng gì mà còn vô tình tạo nên những áp lực cho chính họ. Nhưng em ơi, cuộc sống mà, có người giàu thì có những kẻ nghèo, có những người luôn mang những nỗi buồn thì cũng có những kẻ đem đến những niềm vui. Ai sinh ra cũng đã có 1 giá trị nhất định vậy thì cớ sao lại phải phủ nhận điều đó?

Tôi cũng chẳng thể khuyên em điều gì, chỉ là 1 người bạn mà em tin tưởng để chia sẻ những cảm xúc, làm cho em nhẹ nhõm, thoải mái hơn khi được nói ra những tâm sự mà chưa biết gửi gắm cùng ai. Tôi cũng chỉ là 1 con người bình thường, chẳng phải 1 tỷ phú, chẳng phải 1 chính khách hay là 1 chính trị gia tầm cỡ có thể thay đổi thế giới, chỉ biết nhìn ngắm mọi người, đánh giá những cảm xúc của họ, hay là nơi tin cậy để họ gửi gắm cảm xúc chăng? có lẽ đó chính là giá trị của tôi, dù chẳng có gì là đặc biệt nhưng coi như tôi cũng đã không lãng phí cuộc sống của mình, đôi khi niềm vui của tôi lại đến từ những thứ tưởng chừng như bình thường như vậy nhưng cũng làm cho tôi cảm thấy cuộc sống này cũng không vô vị dưới cách nhìn đời và cảm xúc của em.

Nhưng tôi cũng phải ganh tị với em, vì em có người để chia sẻ nỗi buồn, còn tôi ư, nhưng lúc tôi buồn thì chẳng biết phải chia sẻ cùng ai, chỉ là giữ trong lòng, viết vu vơ lên những cảm xúc lên những dòng trạng thái rồi lại xóa đi, chẳng biết phải chia sẻ cùng ai. Vậy đấy, tôi cũng đâu phải là 1 con người luôn hạnh phúc, cũng có nhiều nỗi buồn đấy thôi, cũng cần người quan tâm và sẻ chia, cũng muốn có những phút giây bình yên, hút 1 điếu thuốc, 1 tách cà phê đen, ngồi ngắm những cơn mưa rồi lại thấy cuộc đời của mình như tách cà phê kia, cay đắng đủ đường, nhưng cà phê đắng bỏ đường còn ngọt, cuộc đời nhiều nỗi buồn quá thì lấy đâu ra niềm vui đây?

Nếu buồn thì hãy tìm 1 người để sẻ chia, để tâm sự hay viết vu vơ rồi lại xóa đi như tôi vậy chứ đừng giữ trong lòng, đôi khi em lại tìm thấy những niềm vui trong đó thì sao? Có lẽ chính tôi cũng không điều khiển được chính cảm xúc của mình nữa.

"Đến khi nào thì bình minh mới đem đến sự an lành, có chắc là cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa hay cơn mưa ấy là bắt đầu của những chuỗi ngày đầy giông tố".

Ngày đăng: 28/04/2014
Người đăng: Hạnh Phúc Lang Thang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Antoine de Saint Exupery quote
 

Chúng ta bất công biết bao với những nỗ lực của chính mình vì chỉ biết đánh giá chúng theo kết quả

Antoine de Saint Exupery

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage