Gửi bài:

Thầm yêu!

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì thích cậu âm thầm, mệt mỏi vì ghen, vì buồn, vì mình chả là gì cả. Nhiều khi tôi rất muốn nói rằng tôi thích cậu, nhưng rồi tôi lại sợ rằng khi nói ra sẽ mất cậu mãi mãi.

***

Tôi, một học sinh cấp 3 chưa một mảnh tình giắt vai. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu là cậu học vô cùng giỏi lại còn là lớp phó học tập. Tôi ngồi cùng bàn với cậu, nhưng có lẽ cái khoảng cách 1 người ngồi giữa cũng đủ xa để khiến tôi và cậu chẳng bao giời nói chuyện. Cũng chẳng nhớ từ khi nào từ khi nào tôi và cậu lại thân thiết với nhau, hình như là do cũng trao đổi bài tập trong giờ. Cậu đối với tôi cũng như 1 người bạn hữu vậy, đủ gần mà cũng đủ xa để trò truyện, vui đùa. Lúc ấy, hình ảnh cậu trong tâm trí tôi là một cậu con trai da ngăm, hay cười và vui tính. Tất cả mọi người ở bên cạnh cậu đều cảm thấy vui vẻ và tràn đầy sức sống.

tham-yeu

 

Cậu và tôi, có những sự trùng hợp mà tưởng chừng như định mệnh. Cậu và tôi vô tình sinh cùng ngày, đi cùng 1 loại giày, đeo cùng 1 loại đồng hồ, lại cũng thích tiểu thuyết. Có đôi lần, một vài người nói tôi có thói quen giống cậu như nháp vào tay hay ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ chăm chú. Tôt thấy mình giống cậu quá mà. Nên từ đó tôi lại chú ý đến cậu nhiều hơn.

Rồi dần dần, tôi nhận ra cậu cũng có để ý mình (hoặc tự tôi tưởng tượng vậy). Theo thói quen, tôi nhìn cậu trong gương nhưng lúc này lại thấy ánh mắt cậu nhìn lại tôi, cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại giả vờ như không biết và nhìn ra chỗ khác. Cậu bắt chuyện với tôi, để ra những hành động, dấu hiệu như đang tiếp cận tôi, Và tôi, lại lần nữa, giả vờ như không biết.

Thế rồi 1 tháng sau, tôi bị bọn bạn trong lớp gán ghép với cậu. Tôi cố hỏi lý do vì sao thì bọn nó lại cười, nói:"mi đi mà hỏi nó ây. "Tôi cũng lờ mờ đoán ra cậu là nguyên nhân của vụ này. Cảm xúc tôi lúc đó thể nào nhỉ? Vui có, hồi hộp có, hạnh phúc cũng có. Từ bao giờ, tôi đã ngầm nhận ra rằng tôi thích cậu. Rồi tôi cũng điều tra ra nguyên nhân, đó là do cậu nói với lũ bạn rằng cậu mà thích ai thì chí ít cũng phải giống tối! Tôi nghe được điều đó trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì tôi là hình mẫu bạn gái của cậu! Tôi có quen bạn thân của cậu, cô ấy nói chững khi đi với cậu cậu có nhạn xét về tôi, cậu hay nhắc đến tôi.

Rồi tôi bắt đầu những ngày tháng âm thầm thích cậu. Âm thầm theo dõi cậu từ xa. Âm thầm tìm cậu trong đám đông. Âm thầm quan tâm cậu. Âm thầm chờ cậu cùng đi về nhà, nhưng là cậu cùng bạn đi trước, tôi cùng bạn tôi đi sau, có vẻ như chẳng ai liên quan đến ai. Ở trên lớp tôi vẫn bị trêu với cậu, nhưng tôi lại chẳng nói cũng chẳng phản kháng, vì tôi hy vọng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Mà tôi cũng chẳng thấy cậu có chút phản kháng gì chẳng lẽ cậu cũng như tôi? Tôi hay đăng những bài thơ về tình yêu đơn phương, về sự chờ đợi một ai đó nhưng chẳng có 1 stt nào cậu like. Tôi cũng thất vọng lắm. Chỉ có 1 lần duy nhất cậu like thơ của tôi mà cũng làm tôi thấy xốn sang trong lòng, tôi cứ mỉm cười mãi hôm ấy. Có lẽ càng ngày tôi lại càng thích cậu nhiều hơn. Hình ảnh cậu cứ ở trong tâm trí tôi, chốc chốc lại hiện ra. Lúc ấy, có 1 cậu khác nói thích tôi, nhưng tôi nói ràng tôi thích người khác rồi và trong đầu tôi là hình cậu. Tôi cũng hay giả vờ vô tình trùng hợp với cậu như xem cùng 1 bộ phim trong ngày, đọc cùng 1 quyển truyện mà cậu đọc, hay cắt kiểu tóc giống như nhân vật mà cậu thích, dù tôi và cậu đã có nhiều quá nhiều sự trùng hợp vô tình rồi. Có nhiều khi bắt gặp cậu thân thiết với những bạn gái khác, tôi cũng buồn lắm vì nghĩ rằng đó là bạn gái cậu. Rồi tôi hỏi cô bạn mình về cậu thì biết, ngày xưa cậu thầm thích 1 cô bạn thân, nhưng chỉ đơn phương đên khi ra trường cũng không dám nói. Đến giờ thì cậu vẫn chưa thích ai cả.

Người hay trêu tôi với cậu nhất chính là 1 bạn nữ nọ. Nhiều khi, để vui đùa, khi bạn ấy trêu tôi với cậu, tôi lại đùa lại :"mi thích hấn hay sao mà mi cứ trêu hấn với tau để gây chú ý?" Và lần nào cô bạn cũng chối, và một vài lần cậu nghe được. Từ khi thích cậu, tôi không thể nào nói chuyện với cậu tự nhiên được nữa. Không còn những ngày đùa trêu cậu, không còn trao đổi bài với cậu nhiều như trước. Vì mỗi lần nhìn thấycậu, tôi lại không thể ngăn tim mình loạn nhịp. Có lẽ cũng vì thế mà tôi và cậu ít nói chuyện dần. Cậu bắt đầu quay xuống trêu chọc và nói chuyện với cô bạn nọ, Và cô bạn nọ đáp lại những trêu chọc của cậu 1 cách rất nhõng nhẽo, đáng yêu, cái mà tôi không thể nào làm được. Rồi tôi nhân thấy, cậu và cô ấy cùng thích một môn, hai người cứ giờ môn đó lại vô cùng thân thiết. Rồi những khi cậu trêu cô ấy nhiều quá, cô ấy bảo cẩn thận tôi ghen, cậu lại chẳng nói gì. Nhưng rồi cậu và cô ấy thân đến nỗi, cậu trêu chọc cô ấy nhiều đến nỗi mà cô bạn tôi còn nghi ngờ cậu thích cô ấy. Tôi thì giả vờ không quan tâm, nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng lo sợ. Tôi thấy cậu ngày càng xa cách tôi, cậu không còn nhìn tôi hay liếc mắt sang để ý 1 con bên cạnh như tôi nữa. Mà ánh mắt cậu lại chuyển xuống bàn dưới, nơi cô bạn kia ngồi.

Có lẽ là tại tôi, vì che giấu tình cảm của mình nên giả vờ không quan tâm đến cậu nên mới đẩy cậu ra xa, Nhưng cậu đâu có hay, những lúc tôi nhận ra cậu bắt đầu học lơ là, tôi nhắc cậu học bài vì muốn cậu tốt lên. Có lẽ trong tâm trí cậu, tôi là một đứa cán bộ lớp lắm mồm nhiều chuyện. Có 1 tuần nọ, cậu liên tục bị điểm kém, cô có ý định mời phụ huynh cậu nhưng tôi xin cô cho cậu 1 cơ hội sửa đổi. Đêm hôm đó, tôi đã nhắn tin nói gắt với cậu, nói rằng cậu lơ là, cậu hay quay xuống nói chuyện. Trong lời nói của tôi có xem một chút ích kỉ với cậu. Sau lần đó, cậu nhắn tin với tôi rằng cậu không muốn làm lớp phó học tập nữa, vì cậu thích do, cậu không thích bị ràng buộc. Tôi nhận ra tôi và cậu có sự khác biệt quá lớn, tôi lại thích chính trị, thích tham vọng hơn. Có lẽ cậu giống cô ấy, hai người cùng thích tự do. Rồi tôi bắt đầu nghĩ, hay là cậu cũng giống tôi, ghét những kẻ phiên phức, và trong mắt cậu tôi là một đứa phiền phức vô cùng. Tôi nhận ra, chưa một lần nào cậu like những gì tôi viết, trong mắt cậu tôi chỉ là một đứa vô tình giông giống cậu. Tôi chả là gì cả! Cậu vẫn cứ thản nhiên trêu đùa thân mật với người ta, tôi vẫn cứ âm thầm buồn, âm thầm đau. Tôi với cậu chẳng là gì cả, tôi không có quyền. Có lẽ cậu mãi không bao giờ hiểu được lòng tôi đâu vì tôi chưa bao giờ nói, mà cậu thì vô tâm chắc cũng không thể hiểu được những lời sâu xa tôi gửi. Tôi mãi mãi là một kẻ lắm chuyện đáng ghét.

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì thích cậu âm thầm, mệt mỏi vì ghen, vì buồn, vì mình chả là gì cả. Nhiều khi tôi rất muốn nói rằng tôi thích cậu, nhưng rồi tôi lại sợ rằng khi nói ra sẽ mất cậu mãi mãi. Cậu cứ làm tôi hạnh phúc rồi lại khiến tôi thất vọng, tôi thấy quay cuồng vì những dấu hiệu mập mờ của cậu. Giờ tôi vẫn thỉnh thoảng bị trêu với cậu, vẫn cứ thỉnh thoảng trùng hợp với cậu vài điều nhưng không còn cảm giác cui trước kia mà lại thấy khó chịu. Nó nhắc cho tôi cái quảng thời gian tôi điên cuống vì cậu. Tôi cũng không thích cô bạn kia, cô ấy cứ luôn vô tư, ngây thơ và điều đó làm bọn con trai thích thú. Cậu đợt đậy lại đăng những cái sst thất tình, nhưng chỉ đăng mất phút là xóa đi. Có lẽ cậu đang thích một người nào đó. Tôi cũng có nghe cậu đang hẹn hò với một cô trường khác. Vậy là sao? Tôi cũng thực sự chẳng thể hiểu nổi cậu nữa. Tôi phải làm gì đây? Tôi có nên nói với cậu rằng tôi thích cậu? Hay im lặng và để thời gian dần xóa đi những cảm giác về cậu, để cậu và tôi mãi mãi là bạn?

 
Ngày đăng: 16/05/2014
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage