Gửi bài:

Tôi 20

Tôi hai mươi.

Ngủ nướng một ngày nghỉ có vẻ như bình thường với tất cả những sinh viên. Tôi không ngoại lệ và càng có nhiều thời gian chiêm nghiệm cuộc sống.

***

toi-20

Khi tôi mười tám. Tôi đã nghĩ cuộc sống xung quanh nhuộm một màu hồng đáng yêu , bình yên. Và tôi thấy yêu đời, yêu những người xung quanh tôi hơn bao giờ hết. Tôi sống quen trong sự bao bọc của những con người thương yêu tôi vô điều kiện cho dù có chuyện gì bất hạnh xảy ra. Tôi không nghĩ ngợi với cuộc sống quá ư êm đềm. Nhưng rồi tôi nhận ra dần, con người đâu phải cứ sống mãi trong cuộc sống mà bố mẹ hay những người thương yêu bạn đã cố gắng tạo dựng, để bạn không thấy những hạt bụi, những vết ố màu, những ngày mưa bão.

Tôi mười chín. Đối mặt với lựa chọn đầu tiên trong đời, nhưng dường như mọi thứ người ta có thể đổ tội cho "cái số" , nhưng với tôi trượt đại học là vì tôi đã không cố gắng hết sức mình, tôi chủ quan vì mãi không nhận ra cuộc sống bên ngoài gia đình của tôi thật khắc nghiệt. Có lẽ ai đó đã đúng: Cánh cửa này khép lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Tôi không chọn mà tự đặt mình vào môi trường ấy.

Tôi hai mươi. Tôi năm hai đại học. Tôi không mấy hứng thú khi bắt đầu thứ mà mình không thích, tôi chắc bạn cũng vậy. Trong chừng ấy thời gian không quá dài nhưng không phải là không đủ để thấu hiểu tạo vật. Đơn giản là tôi từng thất bại, tôi từng gục ngã và đã từng học cách đứng dậy sau những lần ấy. Nhưng bằng cách không thật dễ dàng.

Tôi nhận ra thế giới, nhận ra tất cả không phải là màu hồng tôi thích, tôi hụt hẫng với tất cả. Tôi lạc lõng giữa cuộc sống quá ư xô bồ, đa dạng. Tôi cũng không còn được nâng niu trong cái vỏ bọc gia đình thân yêu. Tôi học cách tự chăm sóc mình, tự yêu thương bản thân như cách mà bố mẹ tôi đã yêu thương suốt hai mươi năm qua.

Tôi nhận thấy cuộc sống không yên bình như gia đình tôi, con người đều phải sống nếu không muốn nói tồn tại thì người ta phải cật lực làm việc. Dù cho thích hay không họ phải cống hiến mình vì kế sinh nhai, và lắm khi tôi như sờ được cái ghê rợn của con người là bất chấp mọi thủ đoạn để đạt mục đích của mình.

Tôi nhận ra điều đáng sợ không phải là những lời nói dối sau lưng mình phát hiện ra được mà là những lời cay đắng độc địa ngay trước mặt mặc dù biết nhưng không thể làm gì. Và cứ như một thói quen, cứ nói dối nếu những người xung quanh bạn cảm thấy hạnh phúc. Tôi bàng hoàng nhưng chỉ là thời gian đầu để bắt nhịp với cuộc sống này. Tôi cũng đã học được cách nói dối.

Và, tôi cũng học được cách hòa nhập cuộc sống này nhưng không hòa tan vào nó. Đôi khi tôi tàn nhẫn, tôi vô tâm, vô cảm nhưng chính tôi không nhận ra ngay lúc đó. Có lẽ điều này làm tôi dần đánh mất bản thân. Nhưng thật may trong cuộc sống bộn bề này tôi đã gặp những người bạn, những người giúp tôi sống hết mình, giúp tôi sống đúng với bản tính vốn có.

Tôi chai lì hơn với cuộc sống khắc nghiệt, sẽ có những lúc bạn đang đi trên con đường mà bạn chẳng hề nhìn thấy nó, đơn giản bạn cũng tạm thời chưa định hình được nó, vì tuổi trẻ với quá nhiều dự định để bạn lựa chọn. Nhưng biết đâu đấy sau này bạn sẽ đi trên con đường mà bạn đang tạo ra những dấu mốc hôm nay của tuổi hai mươi.

Sau này tôi sẽ lại thất bại, tôi sẽ lại vấp ngã những lúc như thế tôi sẽ đau, tim tôi sẽ thắt lại nhưng tôi sẽ không từ bỏ bất cứ thứ gì như tôi không từ bỏ bản thân mình vậy.

Bởi để hiểu hết cuộc sống, cố nhiên bạn phải sống hết cuộc đời mình, trải qua thăng trầm, trải qua những cung bậc của cuộc sống. Như tôi đã nghĩ cuộc sống không phải chỉ toàn màu hồng của riêng tôi, để rồi mỗi khi ố màu, tôi lại nhanh chóng lau dọn nó. Nhưng bạn biết cách chấp nhận, sống và để không từ bỏ bản thân thì phải là cả một quá trình dài gấp vạn lần bạn lau chùi một vết ố trong khoảng trời riêng bạn.

Sẽ có lúc cuộc sống ưu ái bạn, cùng tôi bạn hãy cố gắng, cố gắng từ bây giờ, từ tuổi hai mươi. Để mình là những người làm chủ cuộc sống muôn màu muôn vẻ của bạn cũng như của những người xung quanh.

Để bạn mãi là niềm tự hào của bố mẹ, của những người yêu thương bạn. Điều quan trọng bạn đừng từ bỏ bản thân! Bởi khi bạn từ bỏ thì bạn đang chấp nhận lãng quên nó và để mọi người đều lãng quên nó!

 

Ngày đăng: 29/06/2014
Người đăng: Thái Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Chúng ta có thể thất tình
 

Chúng ta có thể thất tình, nhưng nhất định phải mang tình yêu đó chôn xuống nơi sâu nhất của trái tim. Chúng ta có thể tha thứ nhưng nhất định phải quên đi kẻ đã làm mình tổn thương. Bởi vì, một ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ dần dần yêu một người khác, mà người đó nhất định sẽ mang đến cho ta hạnh phúc. Những gì đã qua hãy để cho nó qua đi, vì yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi.

Cảm lạnh mùa hè - Vu Thiên Hâm.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage