Gửi bài:

Hoá ra em chẳng là gì cả

Thế mà giờ đây, anh mở cửa cho cô ấy, anh cười với cô ấy, sao anh không mắng cô ấy như đã làm với em.

***

Hội trại của lớp đại học cũ diễn ra 1 tuần, tại 1 khu sinh thái ở 1 vùng ven không xa thành phố lắm. Em – 1 con bé không bao giờ lớn, ham chơi và vô cùng thích du lịch, thì đây là dịp may hiếm có để vui chơi cùng bạn cũ, hoà mình vào 1 nơi khác căn phòng nhỏ của em và nhất là được đi cùng anh nữa, trong em không giấu nỗi niềm vui và sự hào hứng, có lẽ là phấn khích quá độ mới phải.

hoa-ra-em-chang-la-gi-voi-anh

Anh và em là bạn học chung thời đại học nhưng mình chỉ quen nhau vào năm 3, lúc đó chúng ta như nhau, tình cảm cũng trong veo và nhẹ nhàng. Ngày đó anh không có tiền, em thì được ba mẹ chăm lo nên có nhỉnh hơn anh, em cùng anh chia sẻ phần ăn, có đôi khi em nhịn để anh được no đủ, và còn thường xuyên giành trả hết trong mỗi dịp đi chơi mà không để ai biết cho anh đỡ ngại. Em không cho đó là ngu ngốc, em chỉ nghĩ khi yêu mình nên hết lòng. Sau đó anh ra trường, may mắn kiếm được công việc tốt, còn em nhút nhát nên xin mãi vẫn chưa được việc, thế là giữa chúng ta bắt đầu có những mâu thuẫn to to, anh không còn thời gian để rong chơi bên em nữa, cuộc sống của anh có nhiều thứ khác hơn em, dường như em thấy em không còn được tham gia vào thế giới của anh nữa, đi bên a mà e thấy xa lạ, khoảng cách của chúng ta không còn là về địa lý hay không gian thời gian mà là khoảng cách giữa 2 con người sống ở 2 thế giới, anh có vẻ như chê em mà không nói ra mặt, coi thường con bé chỉ sống bằng tình yêu, sự vui chơi mà không cần quan tâm đến tiền bạc hay bon chen ra cái thế giới đầy thủ đoạn bên ngoài, nó chỉ ấp ủ sống trong ảo mộng, con ngốc- chắc anh nghĩ vậy. Và kể cả gia đình anh cũng chẳng coi em ra gì dù nhà em không phải nghèo khó mà còn có truyền thống giáo dục, em cũng có bằng đại học như anh, xếp loại cao hơn anh...Nghĩ mà buồn.

Mà thôi, đây là dịp để tụi mình hàn gắn, có lẽ sau lần này em sẽ cố gắn để kiếm việc, sống và nghĩ thực dụng như anh, để hợp v anh, sẽ thay đổi, em tự hứa mà không dám nói với anh, vì sợ ko làm được. Rồi ngày ấy cũng đến, cả lớp lên xe đi cắm trại. Đó là 1 khu du lịch rộng lớn, với bãi cỏ xanh mướt chảy dài dọc con sông, ven sông có cả cánh đồng cỏ may trắng muốt- thích hợp cho việc "selfie" mà ngày nay giới trẻ rất hay làm, dọc theo con đường dẫn vào bên trong là hàng cây gì đó hoa vàng rực rũ xuống hai bên, khu du lịch có những kiến trúc giả các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, khu vui chơi và các dịch vụ hoạt động ngoài trời như câu cá, cắm trại trong khu rừng nhân tạo, đạp xe hay cưỡi ngựa. Sâu vào trong, toà nhà nghỉ dưỡng cao đẹp, với đầy đủ tiện nghi, mọi người tranh thủ nhận phòng rồi ra ngoài chơi, em cũng vậy, mau mau đem đủ đồ rồi ra rủ anh đi. Bây giờ là hoạt động tự do, em nghĩ mình sẽ có khá nhiều thời gian lãng mạn bên nhau, em hí hứng kéo anh ra khỏi phòng. Ngược với suy nghĩ của em, hình như anh không muốn anh không vui, em có cảm giác mình đang phá cái gì đó, anh đi v em, mà nhìn vu vơ, không cười ko nói, dù em có tíu ta tíu tít nói đủ thứ, chỉ cảnh này đẹp cảnh kia hay, dường như đó ko phải thứ anh wan tâm. Em nhận ra điều đó, em rất bực nhưng vẫn cố cười và hỏi:

- Anh sao vậy, không vui ah, anh không thích đi với em sao, lâu lâu mình mới có dịp thế này mà?

Anh gượng cười, trả lời cho qua chuyện:

- Uhm thì vui.

Buổi đi chơi diễn ra trong im lặng, anh lặng lẽ bước theo em, em cố hoạt bát để phá vỡ sự căng thẳng nhưng hình như không được , anh xây nó quá kiên cố. Về phòng, em băn khoăn không bít anh giận em gì nhỉ, không biết phải làm sao, vì cuộc vui em sẽ nhịn mà, sẽ làm tất cả mà. Có tiếng còi tập trung chơi mấy trò tập thể, em nghĩ anh cũng còn bùôn, em cố chạy cạnh anh, tham gia cùng anh, nhưng 1 lần nữa trái với ý nghĩ đơn giản của em, anh như 1 con người khác, anh hoà nhập với mọi người nhanh chóng, anh bỏ mặc em lại, em bị té anh cũng không cần quan tâm, anh hết mình vì trò chơi, anh có thể ôm các bạn khác khi đội anh thắng, anh có thể hò hét cười nói cổ vũ thật sôi nổi, còn em, em là gì, em như lạc lõng giữa tập thể của mình, em đứng lặng giữa những con người đang vui vẻ chạy chơi, 1 giọt nước mắt tủi thân có lẽ rơi, em ko muốn phá hỏng không khí, em rời nơi xa lạ đó, tìm cho mình 1 góc nhỏ để suy nghĩ, em ước gì có ai bên cạnh em lúc này.

Mấy ngày sau, em ko dám rủ anh chơi cùng nữa, em đi với nhỏ bạn thân em, anh đi với ai thì em ko bít. Suốt ngày, em chỉ trông chờ vào những cuộc điện thoại, em mong anh rủ em đi, nhưng chiếc điện thoại vẫn im lìm hệt như anh vậy. Em cũng cười cũng chơi, thỉnh thoảng liếc quanh tìm bóng anh, nhưng vô vọng. Hết 2 ngày trôi qua, em không chịu được sự im lặng, em gọi anh ra, anh lại trở về với sự cau có, hình như gặp em là điều anh ko mong muốn nhất trong chuyến đi này. Em hỏi:

- Tại sao anh không chơi với em, đi với em anh bùôn bùôn, còn đi với mọi người anh tươi tỉnh lên hẳn, anh chán em lắm hả?

Anh gắt lên:

- Bùôn đâu mà bùôn, suốt ngày linh tinh, còn đi chơi với mọi người để vui chứ không lẽ suốt ngày đi với em thì ra đây làm gì, lúc nào ở thành phố mà mình không đi chơi chung, anh còn có bạn bè nữa mà.

Em không nói gì được nữa, em đứng đó, hai hàng nước mắt rơi.

Anh nhìn em bực bội:

- Sao có gì nữa không, không có anh đi vô đây.

Em không nói gì nhưng vẫn khóc, còn anh lạnh lùng quay lưng đi, coi như không có gì.

Thế có lẽ lại giận nhau rồi đó, mà người bực là em nhưng hình như anh mới là người giận và em luôn là người chạy theo anh xin lỗi. Lần này em nghĩ em mêt mỏi lắm rồi, em sẽ nằm trong phòng đến khi nào anh chịu làm hoà mới thui. Nhưng em đợi trong mòn mỏi, chỉ có nhỏ bạn thân cùng phòng là ra vào rủ rê em.Nó nói:

- Mày làm gì thế, đi chơi mà cứ nằm 1 cục, không giống mày.Mày ra xem người ta chơi kìa, vui lắm, mà tao thấy anh ấy của mày cũng rất vui còn mày khi không nằm đây tự làm khổ mình.

Câu nói của nó như đánh động cái sự ham vui của em, em thích thú, quên mất là mình phải giận, em chạy ra ngoài chơi, em cũng không cần anh, em dính chặt với nhỏ bạn cứng ngắt. Anh cũng thấy em, anh chạy lại chào hỏi:

- Sao chịu ra rồi ah, thế có đi chơi v anh ko, chơi tập thể không đi riêng nhé.

Trời ơi nói câu đầu nghe còn đc nói tíêp sao nghe xót xa quá, bộ đi với em thì em sẽ ăn thịt ăn, cướp của anh, hay làm gì mà anh sợ thế, em là bạn gái anh mà. Em tức lắm:

- Anh cứ chơi mí trò của anh, em có bạn rồi, em ko cần anh phải thương hại.

A cười đểu:

- Nói thì nhớ nhé, đừng có chán quá mà kiếm anh, anh ko rảnh đâu. À ,mà em chuyển hệ qua les rồi hả, làm gì mà dính nhau cứng ngắt với H vậy, thế thì làm bạn gái v H luôn nhé, haha.

Anh cười lớn rồi bỏ đi chơi tiếp, em đứng đó mặt tối sầm lại, vừa ngại với H vừa giận. H nói:

- Nó làm gì vậy, nó có coi mày ra gì đâu, nó cứ lo chơi bỏ mày, còn mỉa mai mày nữa. Mày buồn làm gì, nó vui đc mày cũng phải vui, mày có tao nữa mà.

Em gượng cười, em cứ đi theo sự kéo níu của nhỏ bạn, chơi những trò nó chơi mà lòng nặng trĩu.

Ngày tiếp theo, anh nói là anh có tiệc ở công ty, chiều phải về thành phố rồi tối quay lại, anh rủ em đi cùng ,em mừng lắm, em nghĩ sẽ vui vẻ thui. Sáng ra em đã chuẩn bị quần áo đẹp, trang điểm thật nhẹ nhàng , tâm trạng thoải mái chơi với anh hết ngày để chiều 2 đứa còn đi tiệc, không thể mang cái mặt ỉu xìu đi đc. Em ra khu cắm trại kiếm anh. Em hỏi đám bạn mình anh ở đâu, tụi nó chỉ:

- Tao thấy nó ra bờ sông rồi, nó mới có cái máy chụp hình xịn lắm. chắc mua để chụp cho mày đó, mày ra thử đi, sướng nhé.

Em cười thầm, anh mua hồi nào mà không cho em bít, chắc làm em bất ngờ đây mà. Chạy vội ra bờ sông, em đã thấy a, mừng quá. E định gọi nhưng...Ai kia, anh đang chăm chú nhìn vào máy chụp hình, mặt anh rạng ngời và nhập tâm, còn lọt vào khung ảnh là một cô gái, ăn mặc vintage với váy hoa dịu dàng, áo thun trắng trẻ trung, đội nón vành to nữ tính, thân hình mỏng manh thanh thoát như đám cỏ lau mà cô ấy đứng chung để có góc ảnh đẹp. Anh chụp xong, cô ta tung tăng chạy lại, rồi 2 người cùng cười mãn nguyện với tác phẩm vừa tạo. Có lẽ em ko nên phá vỡ cái cảm giác hạnh phúc của 2 người lúc này, e lặng lẽ bỏ về khu cắm trại.

Đám bạn lúc nãy hỏi:

- Sao mày chụp đã chưa, vui không, con này mê tự sướng lắm, chắc lại hành thằng kia chụp mệt xỉu.

Em không nói tiếng nào ngồi xuống lều dựng sẵn, mọi người cứ nói gì đó nhưng em không nghe vì tai em lùng bùng, mắt em hoa lên, đầu em xoay vòng vòng, em không bít gì nữa.

Anh về lều, ngồi nghỉ mệt, anh thấy em thì lay lay hỏi:

- Lại đi đâu cả sáng vậy, mệt hay sao mà mặt không còn chút máu nữa, sao chiều đi tiệc đây, cái tội ham chơi.

Em ráng nín, không nói.

Thằng bạn ngồi kế bên thấy vậy lên tiếng:

- Thế sáng giờ nó không kiếm mày ah, tao chỉ nó ra bờ sông cho mày chụp hình mà, nó về thì bị vậy đó, 2 đứa bây có chuyện gì vậy?

Anh định trả lời thì cô gái lúc nãy chạy lại rủ:

- Anh ơi mình đi ăn thôi, àh chào các anh các chị, anh chị đi chung với tụi em cho vui.

Anh nhìn em, mọi người cũng nhìn em, em tức đến mức không nói được, em ôm chầm thằng bạn kế bên mà khóc làm nó hoảng hồn nhưng không dám nhúc nhích. Anh ngồi nói típ:
- Lại giở cái thói mít ướt ra, ai làm gì em, có buông nó ra không?

Bây giờ em như con thú bị thương, nhào vào người anh, trong lòng em mún hét lên:" em hay cô ta là bạn gái anh, tại sao anh tốt v cô ấy như vậy, tại sao anh cười v cô ta, còn em anh chỉ quăng cho em sự lạnh lùng khó chịu, còn cô ta anh nhiệt tình hạnh phúc quá" Nhưng tất cả chỉ là ý nghĩ, em chưa kịp làm gì thì anh nắm chặt 2 cổ tay em, tát em 1 cái tuy không đau nhưng nó đủ làm giết em rồi. Em dừng lại, anh buông em ra, với 2 hàng nước mắt, em ôm hôn anh 1 cái thật nhẹ, em còn nhớ khuôn mặt của anh lúc đó, anh cười khẩy, cái điệu cười khinh khỉnh mà anh luôn diễn mỗi khi gây nhau như thầm nghĩ "đấy ko bao giờ bỏ mình đc, yêu mình quá mà, mình có làm gì nó cũng chẳng giận, lại còn hôn nữa, con ngốc".

Sau cái hôn, em chạy đi như điên dại, em bỏ quên cái túi xách và áo khoác lại trong ánh mắt khó hiểu của mọi người và sự ngoảnh mặt của anh. Em nghe có ng nói lớn:

- Sao mày không chạy theo nó, khu này nó bít đi đâu, nó lại bỏ cả túi và áo này.

Anh đáp lại:

- kệ nó, đi chán bít đường về, lớn rồi có phải con nít đâu mà lo, ko bít lo thân mình thì chờ ai lo.

Vô tình nhỉ, em đi trong nước mắt, mà đúng thiệt là ở cái khu này thì đi đâu, em luẩn quẩn trong khu du lịch mặt mày bơ phờ, các vị khách khác nhìn em thông cảm, họ cũng không hỉu em bị gì. Em quyết định ra khỏi khu này, để đi vào khu dân cư gần đó, trong túi e chỉ còn vài chục lẻ, 1 cái điện thoại mà em hy vọng nó sẽ rung lên, anh sẽ kiếm em, nhưng thay vào đó là những cuộc gọi khác của bạn bè, không có anh. Em lang thang trong những con đường nhỏ, trời nắng gắt rát da em, khi e chỉ mặc áo đầm 2 dây đơn giản. Mệt mỏi, thất vọng, đau khổ, em ngồi khóc ở 1 cánh đồng, thật cô đơn, hoang vắng, chỉ mình em.

Trời bắt đầu kéo mây đen, mưa nặng hạt, em trốn dưới 1 cái cây, sao cảnh vật giống lòng em vậy, cuồn cuộn, đau thương, buồn thảm. Em nghĩ chiều nay anh có đi tiệc nữa không nếu không có em, anh có tìm hay lo cho em khi nhìn bầu trời đang giận dữ thế kia. Em lại khóc, em bíêt em chỉ là 1 con bé vô dụng, không giàu không giỏi, không xinh đẹp lại hay nhõng nhẽo, em chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành, hy sinh mọi thứ, chấp nhận thiệt thòi, dành cho anh cái tình cảm mà anh luôn cho là ngu ngốc chả có lợi ích gì trong cái xã hội thực dụng ngày nay, thay vì dùng thời gian để yêu thì lo mà kiếm tiền thực tế hơn hẳn, chắc anh ghét em lắm, chán em lắm, anh chả cần cái tình cảm trong veo ngày trước đến giờ vẫn vẹn nguyên của em nữa, có lẽ anh cần thứ gì cao sang hơn hợp với vị trí của anh hơn. Thôi em không nghĩ nữa, em khóc rất mệt rồi, em lang thang cũng đã lâu, có lẽ em phải về, anh nói đúng, em chịu không được tự khắc lết về.

Em lôi thôi trong bộ dạng thảm thương, đói lạnh, đau khổ. Về gần khu du lịch, em thấy anh vừa tắm xong, tóc còn ướt, quần áo chỉnh tề, chạy ra cổng ngó nghiêng như tìm kiếm cái gì đó. Thật sự em đã nghĩ anh kiếm em, anh định chạy đi kiếm em, vì thương em hay vì trễ giờ đi tiệc mà em chưa về cũng đc, em cũng vui. Em làm bộ đi chậm, nhìn vu vơ như không thấy anh, rồi đứng sát vào 1 tiệm tạp hoá ven đường như đang mua thứ gì đó để cho anh tự bắt gặp e.Nhưng e chờ hoài sao a vẫn chưa thấy, mải mê nhập vai lựa đồ nên em cũng không để ý, chỉ chờ đợi ai đó vỗ vào vai và nói " anh tìm em hoài, anh lo quá". Bất chợt e nghe 1 tiếng ầm, em quay ra nhìn về cổng khu du lịch, anh vừa đưa 1 cô gái lên xe taxi, anh galang để cô ấy lên trước rồi anh vào sau và đóng cửa xe, điều mà anh chưa làm bao giờ với em, đi đến quán ăn, em vẫn là người đi trước mở cửa cho anh, em tự kéo ghế ngồi, em ăn gì tự kêu, tiền em cũng tự trả, xách đồ em cũng tự xách, em kêu anh giúp thì lúc nào anh cũng nói" lớn rồi sao cứ ỷ lại người khác vậy". Thế mà giờ đây, anh mở cửa cho cô ấy, anh cười với cô ấy, sao anh không mắng cô ấy như đã làm với em. Nhìn 2 người sang trọng bước lên xe, chiếc xe xa dần xa dần, em chết lặng.

Hoá ra trước giờ chỉ có em ngu, em ảo tưởng, anh chán em sao anh ko nói, anh không đủ can đảm chia tay 1 người hết lòng vì anh sao, hay anh cũng ko nghĩ là em tốt, chỉ là chưa đến lúc để bỏ e, khi a chưa tìm được ai thay thế, cứ hưởng thụ cái ngu của em cũng không lỗ gì, bản chất anh thực dụng tính toán mưu lợi mà. Em gần như ngồi sụp xuống mặt đường, chiếc váy ban sáng rạng rỡ bây giờ nhàu bẩn, nước mắt ngập hàng mi em, sưng húp, em không thể chịu được nữa nhưng em cũng không thể làm gì được, em đập tay xuống mặt đất cứng lạnh, chảy máu.

Em cay đắng cố gượng đứng lên, lòng em tan nát, đầu óc mông lung, trách mình, cố lê cái thân èo uột đáng thương về phòng nghỉ, ánh mắt thất thần, bộ dạng tiều tuỵ, miệng lẩm bẩm " Hoá ra em chẳng là gì cả" trong sự tội nghiệp của bạn bè xung quanh. Ở nơi đâu anh vui vẻ bên người anh có hay có bít và có nhớ ra rằng anh đã bỏ quên 1 thứ gì đó không???

Gấu Mít

 

Ngày đăng: 05/07/2014
Người đăng: Nhu Chryna
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Oscar Wild - live and life quote
 

“Sống” và “Tồn tại” là thái cực khác nhau, con người ta thường biết cách “tồn tại” hơn là biết “Sống”

By Oscar Wild

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage