Gửi bài:

Còn lại gì cho nhau

 Liệu rằng tình yêu có cao thượng đến mức có thể bao dung, tha thứ cho những gì anh mang đến cho tôi không?

***

Sài Gòn, ngày.... tháng.....năm....

Viết cho những yêu thương ở lại!.

Sài Gòn dạo này mưa hoài anh à. Nằm ở phòng một mình, mà nghe tiếng mưa sau khung cửa, ám ảnh với những sự việc vừa qua, em thấy chạnh lòng.

Có những lúc em đã khóc, khóc cho một cuộc tình không trọn vẹn, khóc cho những mất mát quá lớn của cuộc đời và khóc cho tương lai mịt mù phía trước.

Hai kẻ yêu nhau không đến được với nhau, nhưng lại cố níu giữ để rồi xa nhau mãi mãi......

Rồi sẽ qua hết , phải không anh?

con-lai-gi-cho-nhau

Sài Gòn, ngày....tháng....năm.....

Anh à, chúng mình yêu nhau 5 năm rồi nhỉ? Khoảng thời gian nhiêu đó cũng đủ ta hiểu nhau, trân trọng nhau nhiều như thế nào. Chúng ta cũng đã mơ về ngôi nhà chung, đã nghĩ về một cái kết viên mãn cho một tình yêu đẹp.

Người ta bảo: "tan trường tan tình" và em cũng thường nói với anh về điều đó. Anh đã bảo rằng : Anh sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu của chúng ta vĩnh cửu như thế nào. Rồi anh mơ và vẽ ra cho em cảnh tượng của những ngày hạnh phúc : 2 đứa cưới nhau, có con, trong nhà lúc nào cũng có tiếng nói cười của lũ trẻ. Anh sẽ đặt tên con là Khánh Chi, là Hiểu Khánh. Em đã không chịu những cái tên ấy. Hai đứa đã cãi nhau anh nhỉ?.

Rồi có khi Sài Gòn trở mưa, chẳng sợ bị bệnh gì, anh và em cứ rượt đuổi nhau, có khi trèo lên cây mằng lăng, hái những quả khô, mỗi người một cây, ném nhau cười toe toét.

Giờ là dĩ vãng rồi anh nhỉ?.

Sài Gòn, ngày ...tháng....năm....

Anh nói sợ mất em, sợ em vì gia đình mà sẽ đòi chia tay như bao lần khác. Và anh chỉ còn cách khống chế, rồi làm chuyện ấy. Em đã rất hận và giận anh. Nhưng có lẽ, tình yêu đủ cao thượng để em có thể tha thứ và yêu anh thêm lần nữa.

Ngày.... Tháng.... năm ....

- Tháng này em mất anh à, em mua que về thấy hai............ vạch. Em đã khóc, khóc nhiều lắm. Em sợ. Chúng mình không thể. Làm sao đây? Em đã không biết bấu víu vào ai, và nhờ cậy ai được.

Em lại nhập viện vì sức khỏe yếu. Nhưng lại không có anh.

Sài Gòn, Ngày....tháng....năm

Em ra viện, nước mắt lưng tròng. Trên con đường về phòng trọ, 2 đứa chẳng nói lời nào. Có chăng là những tiếng nấc pha lẫn tiếng kèn xe, ồn ào của phố thị. Anh lặng im.

Người đàn ông đã vẽ ra viễn cảnh hạnh phúc với em giờ đây chỉ biết lặng im và thở dài bất lực.

Thật sự anh chỉ làm được đến thế sao? Chao nghiêng........................

Sài Gòn, ngày ....tháng ....năm

Em gặm nhấm những đau khổ, dằn vặt, tổn thương cho riêng mình. Tự nhủ với lòng rồi sẽ qua hết phải không Thanh?. Rồi laị khóc. Nước mắt ướt đẫm cả gối, mặn chát nơi đầu môi. Mẹ gọi.

Giận con gái lắm, nhưng cũng ráng an ủi : - Thôi thì lỡ lầm rồi, xem như một bài học cho mình, cố gắng lên con nhé, rồi về với mẹ. Không quên nhắc thêm câu: - Đừng bao giờ liên lạc với nó nữa, mẹ mà biết mẹ sẽ giết con.....

Lặng im.!

Đà Nẵng, mùa bão về.

Đồng Tháp, mùa điên điển trổ bông.

Anh gọi....................

Anh bảo anh nhớ tôi, anh không thể quên tôi được. Anh nhớ mùi tóc, nhớ bàn tay, nhớ nụ cười ánh mắt của tôi. Anh bảo rằng : - Người xưa nói đúng " lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi" , và anh – thật sự rất nhớ em. Chúng mình làm lại từ đầu em nhé?.

Tôi cười, nụ cười chua chát và đắng cay, giá như lúc tôi bị gia đình anh làm tổn thương, anh nên bảo vệ tôi chứ phải. Giá như anh biết rằng mình chưa đủ khả năng thì đừng làm chuyện ấy với tôi, giá như anh biết rằng tôi đau khổ thế nào để từ bỏ đi đứa con của mình, giá như anh biết tôi đã phải cầu nguyện nhiều như thế nào để Phật A Di Đà chứng giám để con tôi được siêu sinh, và giá như anh có thể hiểu được cảm giác của một người phụ nữ yếu đuối như tôi lại phải chịu đựng những gì anh đã gây ra thì anh – liệu rằng tình yêu có cao thượng đến mức có thể bao dung, tha thứ cho những gì anh mang đến cho tôi không?.

Mặc dù tôi còn yêu anh nhiều lắm, nhưng lòng dặn lòng không thể yêu anh được nữa. Đã đến lúc phải kết thúc mối lương duyên này rồi. Những gì hôm nay nợ anh, tôi đã trả hết.

Đà Nẵng chiều nay, trời không quang nắng nhưng cũng đủ để tôi đi dạo hết bãi biển, nơi tuổi thơ tôi ghi dấu, đủ để tôi cảm nhận dù ngoài kia biển dậy sóng ấy, nhưng nếu tâm bình yên thì sẽ thấy được trong con sóng ấy còn có chút tĩnh lặng, bình an.

Nhìn ngắm những nụ cười trẻ thơ, những cánh diều chao nghiêng trong vòm trời bao la, cảm giác ấm áp lạ. Tự bảo rằng: Rồi mọi chuyện sẽ qua hết, phải không?.......

 

Ngày đăng: 29/09/2014
Người đăng: Lê Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Ở đây bán cà phê ngon hơn người yêu cũ của bạn
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage