Gửi bài:

Con về nhà với mẹ nhé.....

Chưa khi nào con cảm thấy mình yếu đuối và cần có mẹ như lúc này!

*** 

Con xin lỗi. cho con khóc một lần này thôi nha mẹ. một lần này thôi rồi con sẽ thôi không khóc nữai......... Có lẻ bây giờ mọi người ai ai cũng đã chìm vao giấc ngủ và mẹ cũng vậy. 2h sáng rồi mà nhưng con không thể chợp mắt được mặc dù con rất mệt và con cảm giác con cần giấc ngủ dài vào lúc này.

con-ve-nha-voi-me-nhe

Dạo này việc học ở trường cứ xoay con vòng vòng. Những ngày dài dành cho việc học và những buổi tối cho việc làm thêm kiếm thêm tiền trang trãi cho việc học. Tất bật là thế, mệt mỏi là thế nhưng con vẫn cố gắng. Bởi mẹ biết không, con hiểu .Hơn ai hết con hiểu gia đình minh như thế nào và con phải cố gắng chỉ có cách đó mới có thể làm ba mẹ vui và phần nào giảm bớt gánh nặng trên đôi vai gầy đã chịu nhiều sương gió của ba. Những buổi sáng đi học sớm không kịp ăn gì và rồi những ngaỳ học dài trưa nhắc vội ổ bánh mì rồi tìm cho mình một chổ nghĩ để rồi chuẩn bị cho buổi học tiếp theo... Con thấy mệt, hôm nay cũng thế, chiều tan học con bắt vội chuyến xe buýt và tìm cho mình một khóc khuất đẻ ngồi rồi dựa đầu vào cửa nhắm mắt ngủ vội tí. Ngày nào cũng vậy, con chẳng muốn về phòng, thật tình là vậy!

Con sợ phải quay về cái nơi ấy, nơi mà không có mẹ, không có cha và chẳng có ai đợi cơm con và trông con về. Ngày nào cũng vậy, kết thúc một ngày học dài về tới phòng cũng chỉ là một không khí buồn, một căn phòng trống và một mình con hoặc nếu có thì cũng chỉ là những hôm chúng bạn về sớm không học nhưng rồi phần ai người nấy tìm một chổ đi, con vẫn lại một mình lủi thủi cũng chỉ mình con đặt vội chiếc căp xách xuống bước vội ra đường ăn vội tô hủ tiếu rồi vào tắm rữa học bài và ngủ sớm...... Hôm nay không như vậy, con thấy mình không muốn ăn gì cả và có lẻ thứ con cần lúc này là một vốc nước lọc đầy và một giấc ngủ thật dài. Con thấy mệt,, thay vì sẽ đi ăn gì đó thì con thay vội bộ đồ rồi uống cốc nước xong con chỉ muốn ngã lưng ngay luôn thôi.

con ngủ trong trạng thái mệt lừ người... Con thấy nhức đầu, miệng đắng , tay chân run lên cầm cập.

Con muốn uống nước, con khát.....

Mẹ.......

Con gọi trong hư vô, nước mắt chảy, con thấy đau, con đau lắm mẹ

Tỉnh giấc, con chợt nhận ra con đang nằm và nơi con năm là phòng trọ chứ không phải ở nhà, nhìn xung quanh các bạn cũng đã ngủ hết rồi.
Con khát nước, miệng con đắng lắm, đầu con nhức bưng hết lên tay chân con run cầm cập con lạnh. nhưng con không thể tự mình xuongs gác và lấy nước được, tay con không nhấc lên nổi. Trong màn đem tối con tháy như chỉ mình con ở đây, các bạn ngủ hết rồi. Có lẻ vì mệt sau những giờ học ở trường.Lúc này đây con thấy nhớ mẹ , con nhớ nhà nhớ ba nữa.... hic

Những lúc như thế này con thật sự cần có mẹ ở bên.Con nhớ lúc còn ở nhà mỗi khi ốm đau luôn có mẹ ở bên chăm sóc, lo lắng , nấu cháo mua thuốc rồi thức không dám ngủ vì sợ con sẽ đau trong đêm. Trong đêm khuya nước mắt con chảy ướt cả một khoảng gối. chiều giờ con đã ăn gì đâu, đã uống thuốc đâu. chẳng có ai quan tâm, chẳng ai hỏi con sao thế! Con thấy buồn, sinh viên xa nhà nhiều khi như vậy đó mẹ, nên mẹ à! có những lúc con cứ than thở không biết bao giờ mới tới hè rồi tới tết để con được về nhà. Xa nhà xa mẹ, con như con chim nhỏ ráng vươn đôi cánh dài đẻ chống chọi với bão giông cuộc đời, sẽ vẫn có những lúc mệt mỏi yếu lòng và rồi con lại nhớ mẹ nhớ nhà...

Chiều chiều bắt những chuyến xe buýt cuối về phòng con cứ thẩn người rồi nhìn xuống đường nhìn dòng người qua lại, tìm một thứ gì đó thân thuộc, tìm một con số 76 giữa dòng xe tấp nập trên đường chẳng hạn , để con cảm giác rằng con không cô đơn giữa sài gòn tấp nập này.

Con ước rằng nơi con chuẩn bị về sẽ có ba và mẹ chờ cơm con dù là những món ăn bình thường không ngon hay bổ với con nó vẫn ấm áp hơn nhiều so với món mì tôm và hủ tiếu mà con vẫn thường ăn mỗi khi học về .....

Giờ này nơi đây con chỉ ước có một chuyến xe đưa con về nhà ngay bây giờ...... CON NHỚ NHÀ

Ngày đăng: 16/11/2014
Người đăng: Triều An
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
 

Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng vấn tôi, rằng giữa sức khoẻ, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất?

Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khoẻ. Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: Tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khoẻ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage