Gửi bài:

Câu chuyện chưa hề bắt đầu

Một khi con người ta đã thành kiến và tin tưởng về điều gì, thì sẽ rất khó và lâu để xóa bỏ nó đi được. Nó cứ lớn dần lên, nhen nhóm trong đầu rồi chẳng thể kiểm soát nổi nữa.

***

8/3. Tôi đứng dầm mình dưới cơn mưa xuân đầu mùa trước ngõ nhà em, trên tay là 9 đóa hồng đỏ thẫm. Hít một hơi thật sâu rồi tay cầm điện thoại lần số em để gọi. Hồi hộp thật. Tôi chưa từng có cảm giác như thế này trước đây bao giờ. Chắc tim tôi nhảy ra ngoài mất.

cau-chuyen-chua-he-bat-dau

Sáng nay tôi với thằng bạn đi café về tiện đường tạt vào quán hoa hồng hoa ven đường. Nó chọn 1 bông khá dài và to tặng vợ, còn lại 9 bông cho tôi. Tại sao lại 9 bông mà ko phải 10? Tôi hỏi nó. Nó xả vào tai tôi một tràng khá dài, tôi ko nhớ hết nội dung cho lắm, nhưng đại khái là số lẻ thì mới tốt, số lẻ để có hy vọng làm thành số chẵn khi tặng ai đó thứ gì. Hẳn là vậy, tôi gật gù chứ biết quái đâu. Những lần trước có tặng hoa ai tôi thường mua bó sẵn, hoặc không thì cứ chọn đến khi nào nhìn có vẻ đầy đặn, hợp mắt là được. Câu lệ tiểu tiết làm gì. Ku bạn tôi bĩu môi, bảo tôi kém tinh tế, xuề xòa thế thì chỉ có nước ế, ma nào nó thèm. Tôi cũng chả lấy đó làm bận tâm cho lắm, bởi tính tôi nó thế. Quen rồi khó đổi. Với lại, xuề xòa thì có gì là không tốt? Nghĩ thế nên tôi cứ kệ. Ra sao thì ra.

Đã 6 cuộc gọi mà không thấy em ấy nhấc máy, tôi sốt ruột dần. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Tôi tạm chui dịch ra chỗ bụi tre đứng, người bắt đầu run lên. Lạnh! Tiếng chuông chùa hôm nay kêu tậm tịt thế nhỉ? Tôi lẩm bẩm trong miệng. Nghe nói trước cổng chùa là nơi có rất nhiều oan hồn với ma lảng vảng. Mà cái ngõ nhà em sao lại nằm ngay đối diện cổng chùa thế này cơ chứ. Thốn thật. Đứng mà cứ thấp thỏm không yên, ngõ thì tối mịt, bụi tre già cứ thi thoảng lại lùa gió kêu cót két lạnh buốt sau gáy.

Tôi cất điện thoại đánh quả liều đội mưa đi hẳn về phía cổng gọi to mấy tiếng. Ướt hết thì thôi, đằng nào cũng đến rồi, mà người còn chỗ nào khô nữa đâu, chả nhẽ cứ đứng đây mãi? May quá, có tiếng nói vọng ra:

-Ai đấy, Kiên à?

Chắc là tiếng em, vì tôi chỉ nghe loáng thoáng vậy, thêm nữa, Kiên là ông anh họ cùng tuổi chơi thân với em mà. Tôi không trả lời tiếp vì thấy có tiếng sột soạt, tôi đoán là em đang ra. Với cả tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào, trả lời to lên thì ngại. Lúc ấy đã tầm hơn 9h tối rồi. Mà ở quê tôi giờ đó mọi người đã đi ngủ gần hết, chỉ có những người như tụi em và tôi mới hay thức khuya hơn vì quen môi trường ở Hà Nội, thi thoảng mới về quê như thế này. Tôi ngại ảnh hưởng đến giấc ngủ của bố mẹ em, rồi cả hàng xóm nữa. Người ta lại dị nghị.

Em đang mở cổng, một tay cầm ô. Rồi em nhận ra tôi, mỉm cười.

-Anh à?

-Ừ, anh! Tặng em này. Mừng em mùng 8 tháng 3!

Em cầm bó hồng rồi cười, cảm ơn tôi. Tôi không biết tâm trạng của em lúc đó ra sao, vì giữa em và tôi luôn tồn tại một khoảng cách, tôi cảm nhận được điều ấy. Và như lúc này, tôi đang không biết em nghĩ gì. Miệng em vẫn cười, vẫn như mọi lần tôi thấy em thôi. Nụ cười toàn dân dành cho tất cả. Còn tôi thì đang đưa tay lên vuốt nước mưa trên mặt, tim chẳng còn đập nhanh như lúc trước nữa, mà đã đều đều trở lại.

Tôi từng xem cảnh này trong nhiều bộ phim, tôi thấy nó lãng mạn lắm trong trí nhớ của tôi. Bây giờ thì tôi đang trải qua nó, và tôi thấy nó cũng bình thường. Thật đấy! Nhân vật nữ chẳng vất ô đi mà ôm chầm lấy nhân vật nam, không xúc động mà rưng rưng nước mắt. Hay không thì cũng nở cụ cười hạnh phúc cơ. Không phải thế này. Cái cảnh sao nó nhạt như từng giọt nước mưa chảy qua môi tôi lúc này vậy.

Hay là tôi nhầm? Hay là do em không thích thể hiện ra bên ngoài? Hoặc là em...chẳng hề thích tôi...? Chắc có lẽ không phải lí do này. Vì nếu không có ý với tôi hoặc nể tôi thì em cũng không đến mức nhận lời đi uống nước, xem phim cùng tôi mấy bận như thế. Tôi thấy mình chông chênh quá.

Chuyện hôm đó chỉ có thế. Sau vài lời hỏi han như mọi lần gặp, em cho tôi mượn chiếc ô về nhà thằng bạn lấy xe, còn em cầm bó hồng chạy vội vào nhà. Thằng bạn hỏi tôi tình hình ra sao, tôi cũng cười trừ vài cái, bởi chính tôi cũng chẳng biết nó như thế nào mà kể. Tôi dắt xe ra về trong đống ngổn ngang suy nghĩ.

Ngày hôm sau tôi đem trả em chiếc ô, rồi lên Hà Nội. Trời đã ngớt mưa hơn, lời quan tâm cũng chẳng đi quá xa hơn thường ngày. Nhưng thật buồn, câu chuyện của chúng tôi kết thúc đột ngột ngay tối hôm ấy. Thực ra tôi đã linh cảm được điều này từ trước, chỉ không ngờ nó đến nhanh quá, lại đúng khi niềm hy vọng của tôi vừa nhem nhóm thổi lên.

Tôi vẫn nhớ lời em nói buổi tối hôm ấy khi tôi chat với em trên Messenger: "Anh ạ, thôi thì đằng nào trước sau gì chuyện cũng chẳng đi đến đâu, mình dừng lại nó ở đây đi anh." Câu nói ấy vẫn theo tôi đến tận bây giờ. Vẫn hiện lên mỗi khi tôi nhớ đến em hay ai đó nhắc về. Nếu em nói câu đó khi chúng tôi đã yêu nhau thì tôi sẽ coi đó là một lời chia tay rất bình thường của bao cặp tình nhân khác. Cái đáng nói, là lúc này em chưa hề nhận lời yêu tôi.

Mọi chuyện còn chưa bắt đầu cơ mà. Sao em lại biết nó chẳng đi đến đâu? Tôi muốn đến trước mặt em mà hỏi thẳng câu ấy lắm. Nhưng lúc này em xa tôi quá, xa cả về khoảng cách lẫn tâm hồn. Tôi vứt điện thoại lên bàn, ngồi một mình trong bóng tối khá lâu, và rồi tôi bắt đầu đi tìm lí do.

Tôi vốn là dân IT, nên việc mò mẫm thông tin hay những gì em quan tâm ở trên mạng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Qua thông tin mà tôi thu thập được, tôi biết em là Fan cuồng của Cung Hoàng Đạo. Sự việc bắt dầu gắn kết và hiện rõ dần lên trong đầu tôi. Thảo nào những ngày đầu tiên thằng bạn giới thiệu tôi với em, em đã hỏi tôi về ngày tháng năm sinh, tôi cũng hơi ngại ngùng, vì thường thấy những người có tuổi một chút mới hay quan tâm đến vấn đề này, hoặc những người mê tín. Nhưng với người trẻ như em, chả có nhẽ lại... Hay em cũng mê tín???

Trước giờ tôi có quan tâm đến mấy cái này đâu, Cung Hoàng Đạo gồm nhưng thứ gì tôi còn chẳng rõ, chẳng rõ mình thuộc cung nào với cung nào. Khi quen em tôi mới biết. Là em nói cho tôi nghe. Tôi là Ma Kết, còn em Thiên Bình. Ma Kết chẳng hợp Thiên Bình, em nói vậy. Tôi thì chỉ cười, chẳng để ý đến chuyện đó, cứ nghĩ em nói thế cho vui thôi. Chứ người với người, nói chuyện hợp hay không thì tự biết chứ cần quái gì đến cung nọ cung kia.

Thế nhưng tôi đã nhầm, em tin vào nó thật. Em còn coi đó như bảo bối khi soi lại bản thân mình. Còn với tôi, có lẽ em cũng đã từng gõ 2 từ "Ma Kết" dưới dòng Google xem nó ra sao, và suy tư, đắn đo với kết quả "không hợp" không chỉ một lần. Có khi nào lại xuất hiện hy vọng khác cho tôi ở đây ko? Hay là tôi không hợp em thật? Cái đó, cũng chẳng cần phải trả lời thêm nữa làm gì.

Một khi con người ta đã thành kiến và tin tưởng về điều gì, thì sẽ rất khó và lâu để xóa bỏ nó đi được. Nó cứ lớn dần lên, nhen nhóm trong đầu rồi chẳng thể kiểm soát nổi nữa. Tôi cũng không biết phải làm gì để cứu lấy cuộc tình còn chưa kịp bắt đầu của mình. Nó chẳng có lấy một thứ gì sâu dậm để mà níu kéo, trừ tôi...đêm mưa và 9 đóa hoa hồng. Tôi không tiếc và không hối hận khi mình làm thế. Tôi sẽ vẫn làm, thậm chí làm lại nhiều lần như thế vì tôi vẫn thấy nó lãng mạn. Nhưng là với một người khác, người mà thực sự cần đến tôi, muốn ở cạnh tôi, lắng nghe những lời tôi nói chứ không phải từ những thứ siêu nhiên vô hình ở tận đâu đâu. Xa xôi lắm...

Đậu Thối

Ngày đăng: 01/02/2015
Người đăng: Bánh Đậu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Chó cứ sủa nhưng đấy là việc của nó
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage