Gửi bài:

Viết cho 22

21.11.2014

Hôm nay, mình thật sự hạnh phúc vì nhận được nhiều lời chúc cũng như những món quà so kute từ mọi người( bố mẹ, anh chị em, người  bạn bè….) .Thật sự cảm ơn mọi người ạ! mặc dù sinh nhật không có bánh gato cũng chẳng được thổi nến nhưng các bạn luôn ở bên mình, làm mình thấy cuộc sống này ý nghĩa hơn, hạnh phúc hơn, hạnh phúc ý không phải là những gì lớn lao mà đơn giản chúng ta luôn bên nhau là được ( mít vs pe làm mình bật khóc khi đồng hồ chỉ 00h  - bắt đầu của ngày 21, rồi cả 2 đứa bạn thân từ ngày cấp 3 nữa- bọn mi luôn làm cho tao luôn là chính tao khi ở bên cạnh bọn mi..... yêu các bạn lắm lắm  ).. Và đặc biệt là MẸ - vì có Mẹ con mới có mặt trên cuộc đời này. Chắc chắn 22 rồi con sẽ mạnh mẽ, sống thật vui vẻ và hạnh phúc hơn...

***

viet-cho-22

22 tuổi, biết nói sao nhỉ???

22 tuổi, chẳng xấu cũng chả đẹp… 22 tuổi chẳng phải người lớn cũng chẳng trẻ con...22 tuổi có những điều mà ai đã trải qua và sắp đi đến nó rồi sẽ hiểu rõ.

Những ngày đang là 18-  lúc ấy đang học phổ thông, hồn nhiên tươi cười dưới khung trời màu hồng và sự ấp ủ của bố mẹ. 18 tuổi, vẫn chỉ là một đứa con nít: biết ăn, biết ngủ, biết học hành là ngoan. 18 chưa biết ăn diện, chưa biết đua đòi và vẫn còn thơ ngây với mọi thứ lắm,  luôn nhìn cuộc sống bằng lăng kính màu hồng với một bức tranh vẽ ra toàn sắc màu tươi đẹp, rực rỡ của cuộc sống.  luôn khát khao mình sẽ thoát khỏi cuộc sống nơi huyện nghèo tăm tối, kém phát triển này để đến với một mảnh đất màu mỡ, tốt tươi đầy sức hấp dẫn với sự tấp nập của phồn hoa đô hội – nơi sẽ lấy đi bao nhiêu nước mắt cũng như tuổi trẻ của biết bao người với khát khao bám trụ tại mảnh đất đó.

Rồi 18 trôi qua, buồn vui thất thường, chiếc xe tiến ra Hà Nôi lăn bánh, cuộc đời chuyển nhịp, tim đập loạn xạ, đôi mắt nhòe đi.

Hà Nội, nơi cô đến cùng với những giọt nước mắt. Chí ít rằng cô chưa thể yêu Hà Nội được từ giây phút đầu tiên- mặc dù trước đó đã từng ao ước lắm, muốn được gắn với nó lắm . Nhưng mà dù muốn dù không, Hà Nội cũng đã lưu giữ giùm ta rất nhiều kỉ niệm…

Là buổi sáng đầu tiên đi nhập trường, lơ ngơ lóng ngóng với đôi mắt tròn xoe. “Chiều nay bố về rồi, từ nay chỉ còn một mình con ở đây thôi, mạnh mẽ lên và học thật chăm chỉ con nhé!” Hình như khung cửa xe  mờ bụi, nên ta thấy phố phường Hà Nội lúc đó cứ nhạt nhòa không rõ.

Là thời gian đầu còn rụt rè với các bạn khi ở chung một phòng trong kí túc xá.

Là những buổi đầu tiên được biết thế nào là Hà Nội ( Hồ Gươm, tháp bút, Hồ Tây…..) với những món ăn đặc trưng mà ở dải đất miền Trung không có.

Là những hôm đi lượn buổi tối một mình trên đường phố Hà Nội mà khóe mắt cay cay khi nghĩ về gia đình, công việc và những chuyện vặt vãnh xung quanh nghĩ lại thì giờ chẳng đáng để ta rơi nước mắt.

Là rất nhiều kì thi đã trải qua.

Và trên hết, là những người ta đã gặp, đã mến, đã yêu. Dù vô tình hay duyên cớ, chính những người bạn mà ta gặp đã dạy cho ta biết bao điều. Và cũng chính họ, làm cho ta tin rằng cuộc sống này thật trẻ.

Hà Nội đã cho cô gái 22 rất nhiều thứ cả nước mắt lẫn nụ cười để ta biết nhiều về cuộc sống hơn, để biết rằng cuộc sống này là bức tranh đa màu sáng tối chứ chẳng phải chỉ nguyên màu hồng như cô nghĩ ở tuổi 18.

Chính bức tranh đủ màu ấy đã giúp cô kiên cường hơn, mạnh dạn hơn, triết lý hơn. Và cũng trở nên dễ thở với  mọi thứ hơn, dễ chấp nhận hơn và tính cách có vẻ trầm hơn, ít bộc lộ hơn khi có những chuyện buồn và  những lúc đó cô lại cần sự lạc quan, hồn nhiên hơn ở tuổi 18 và hơn lúc nào hết cô muốn quay lại thời gian đó để bản thân mình không còn cảm thấy bất lực và bi quan nữa. Rồi cô cũng nhận ra Hà Nội chắc không phải là một mảnh đất dành cho cô, không hợp với cô đâu- bởi cô là một người không thích bon chen cũng như không đủ tranh đấu để giành giật nhiều thứ để rồi chính mình lại không nhận ra bản thân mình nữa.

Viết dong dài một hồi, cũng chỉ để rút ra một điều, rằng là, động lực để sống, để phấn đấu đối với cô chỉ là vì những người cô  yêu thương. Cô cố gắng để bố mẹ khỏi vất vả nữa. Bởi lẽ, bố mẹ đã khiến cho cuộc sống của cô hạnh phúc biết nhường nào!

Và nhất định rằng cô gái 22 tuổi sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ và lạc quan với mọi điều của cuộc sống.

- Nắng Khóc -

Ngày đăng: 17/04/2015
Người đăng: nắng khóc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Yanagi (Flame of Recca)
 

Tớ cũng biết mình chưa đủ tuổi để dạy đời ai. Nhưng tớ hiểu rằng nếu có người chết đi thì sẽ có người phải đau khổ.Vì thế chẳng có cuộc sống nào là không đáng quí cả

Yanagi (Flame of Recca)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage