Gửi bài:

Tình đầu của tôi - đau đớn và bi thương

Có đôi lúc bản thân tôi tự hỏi "anh đã từng yêu, từng thương tôi chưa ". Mặc dù đã vô số lần từng tự hỏi như vậy nhưng hôm nay chính tôi phải chấp nhận sự thật rằng "anh có thương tôi đâu ". Người anh thương chẳng phải tôi, tôi không oán cũng không trách anh. Nhưng cho đến ngày hôm nay tôi mới thực sự cảm nhận được sự đau đớn này, đau đớn đến không thở nổi . Tại sao chứ? Tại sao người anh yêu, người anh lo lắng,người anh quan tâm cuối cùng lại là cô ấy mà không phải tôi chứ ... và anh có biết rằng cô ấy là người quan trọng như thế nào với tôi không ? ... tôi tự hỏi " ý trời chăng "

Nhưng đã là thực tế thì vẫn phải đối diện và chấp nhận nó, cho dù nó tàn khốc đến như thế nào chăng nữa.

Thực tế tàn khốc đến như vậy nhưng tôi hiểu rằng bản thân mình phải mạnh mẽ mà vượt qua. Bởi có lẽ tôi đau đớn tôi thương tâm đấy nhưng tôi cũng không cô đơn và buồn bã một mình. Tôi còn có bạn bè và người thân họ luôn ở cạnh tôi sẵn sàng lắng nghe tôi, họ sẽ quan tâm sẽ để ý tôi. Có thể tôi sẽ buồn, đau khổ trong một khoảng thời gian nào đó,nhưng có một điều quan trọng rằng " tôi không chỉ có một mình ".

********

tinh-dau-cua-toi-dau-don-va-bi-thuong

Tớ còn nhớ như in cái ngày tớ gặp cậu , cái ngày mà khiến tớ và cậu trở thành những người bạn " không gì là không thể kể "..

Ngày đó tớ vui vẻ hứng khởi lắm chân trước chân sau rời xa quê hương, rời xa cái gia đình nhỏ bé thân yêu của mình bước thêm một bước, len chân vào cuộc sống nhộn nhịp của xã hội. Tớ đi học đại học . Cũng ở đấy,nơi phố xá đông người đó tớ đã gặp những người bạn khiến cuộc sống trở nên bớt tẻ nhạt và ý nghĩa hơn bao giờ hết. Các cậu cho tớ lời khuyên, chỉ cho tớ cuộc sống này phải đối mặt với cái gì .... Cho tớ những giây phút ấm áp nhất khi phải ra xa gia đình. Chính điều đó khiến tớ thay đổi nhiều lắm đấy, tớ trở nên sôi động hơn, vui tính hơn cũng biết làm cuộc sống của mình thêm ý vị và đầy màu sắc . Và cậu – cậu là người cho tớ nhiều lời khuyên nhất đồng thời cũng là người khiến nỗi đau của tớ trở nên bi thương nhất.

Ngày đó tớ gặp cậu tớ đã chào cậu bằng chị đúng chứ nhỉ. Cũng không hiểu tại sao chúng ta có thể thân đến như thế,có thể sẻ chia nhiều đến như vậy. Đã có lúc tớ nghĩ nếu chúng ta cứ mãi như ngày đầu gặp nhau, sẻ chia, cảm thông nhau thì thực tốt, thực thỏa mãn.

Tớ biết mọi thứ không có thể trở về vạch xuất phát của nó . Đôi khi tớ cũng nghĩ hay cứ hận ghét cậu đi nhưng yêu thương tin tưởng lâu như vậy bảo tớ làm sao mà hận mà ghét được đây . Nghĩ, nghĩ tớ chợt phát hiện rằng ông trời đang đùa bỡn với chúng ta.Đây là chuyện gì chứ, tớ thực sự sắp chịu không nổi rồi nó khiến trái tim tớ bị bóp nghẹt, đau đớn lắm cậu biết không ? Sự thực là đó ư , tại sao lại tàn nhẫn với tớ đến như thế chứ.

*****

Yêu thương một con người đâu phải dễ, bản thân em nghĩ cũng chưa từng nghĩ mình lại có thể yêu anh như vậy. Thực sự em đã từng hối hận,từng nghĩ tại sao mình lại có thể giao ra trái tim mình một cách dễ dàng như vậy. Bởi em nhận được từ anh những gì chứ ? ngoài đau đớn thống khổ. Em hiểu bản thân mình cần gì, hiểu mình cần người như thế nào,nhưng như thế không có nghĩa là em không yêu không thương anh. Ngày đầu tiên gặp anh sự thực là em chẳng để ý chẳng quan tâm anh chút nào. Anh là một người xa lạ kém tự tin.

Anh là kẻ nhút nhát nhưng lại mang cho em một cảm giác đặc biệt khó diễn tả. Đó là lần đầu tiên trong đời em có cái loại cảm giác kì lạ vô hình cũng như khó hiểu với một người đàn ông. Em thực sự không biết đó liệu đã phải là thích một người chưa, nhưng là chính bản thân em lúc đó cũng không thực sự có thể hiểu được mình. Em loay hoay em bối rối và em quyết định kể cho cô ấy nghe, mong cô ấy cho mình lời khuyên như vô vàn lần cô ấy đã từng. Cô ấy nói là em thích anh rồi. Ngẫm nghĩ thì hẳn là như vậy đúng không ? Em biết anh không tốt nhưng lại không thể bắt trái tim mình ngừng yêu,em vẫn hy vọng rằng anh có thể thay đổi, ít nhất là vì em. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của em mà thôi, suy nghĩ ấy anh có làm được đâu.

Ngày hôm đó, quả thực là một ngày tồi tệ anh ạ, trái tim em như không còn là của em nữa. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình đau đớn đến thế. Đó là một buổi chiều trời đã chuyển sắc tối, nắng vàng cũng đã tắt, cảm giác se lạnh trong trời hè oi bức thấm dần đến từng lỗ chân lông, nó cho em một dự cảm chẳng lành. Và quả là thế,ngày đó em đứng giữa dòng đời tấp nập , có bao nhiêu con người lướt qua, nhưng ánh mắt của em, cuối cùng nó không tự chủ lại nắm bắt hình ảnh của anh, nhưng lại là hình ảnh của anh cùng một người con gái khác. Và người đó cũng chẳng xa lạ mà dường như rất quen thuộc với em. Đó là người bạn 'không gì không thể kể ' của em đó. Nỗi đau đớn này như ngấm dần vào từng thớ thịt trong trái tim em, nó khiến em không biết làm sao phải đối mặt. Ừ, thừa nhận rằng em sợ hãi em trốn tránh, ánh mắt em dời đi cơ thể em cũng xoay lại em không muốn thấy cũng không muốn nghĩ rằng điều đó là sự thực, em như chìm trong nỗi bi thương thống khổ không thể nào biết trước. Đôi chân em như lạc bước giữa dòng người vô định, em bước đi nhưng cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh,trong đầu em hình ảnh đó không phai nhạt đi một phân nào mà ngày càng rõ nét .

Trở về em vẫn không thể nào tin được đó là sự thực, một người là kẻ em hết sức tin tưởng dốc hết ruột gan mà giãi bày người kia là người em luôn yêu thương và trao trọn trái tim. " Các người như thế có tàn nhẫn quá không vậy "

Đêm đó là một đêm em thức trắng, em không ngừng tự hỏi mình đã làm sai gì, mình sống ác độc với ai chăng. Nhưng càng hỏi em lại càng không nhận được một câu trả lời nào trọn vẹn.

.Ngày đầu tìm hiểu em anh đã nói đã hứa những gì em đều nhớ. Anh đã nói anh sẽ thay đổi anh thích em anh yêu em anh sẽ vì em hoàn thiện bản thân

Em ngô nghê lắm em cứ ngỡ đó là do anh thích em, yêu em thật. Nhưng anh lại nói được không làm được

Hẳn là anh còn nhớ đã nói gì với người bạn của em chứ. Ngày đó anh nói với cậu ấy " tớ yêu .... " nhưng sau này cô ấy lại chính tai nghe anh nói " ngày đó tớ chỉ thích .... thôi, còn tơ yêu là ... ". Cô ấy nói với em cô ấy không ngờ anh lại là một thằng đàn ông hẹp hòi ích kỉ đến như vậy. Một thằng đàn ông không dám chịu trách nhiêm với lời mình nói ra thì không xứng đáng để mày yêu thương.

Anh còn biết cô ấy đã nói gì với em không. cô ấy nói giá như anh thừa nhận rằng ngày đó anh tìm hiểu em là bồng bột là thiếu suy nghĩ và với H là anh thật lòng anh chín chắn thì cô ấy sẽ không nói như vậy

Nhưng mà em cũng thấy cô ấy nói đúng. Anh không dám thừa nhận rằng mình thiếu chín chắn, anh hèn nhát quá anh ạ

*********

Có một người bạn đã nói với tớ rằng "Nỗi đau nào cũng có giới hạn, nếu biết là đau tại sao không đau một lần thôi, thời gian sẽ là thứ dược liệu quý báu nhất để chữa lành vết thương đó ". Ừ , tớ thấy nó có lý, tớ tại sao lại phải như thế, tớ phải làm rõ mọi chuyện . Mặc dù tớ đã biết hết rồi nhưng tớ muốn cậu nói với tớ mọi chuyện, tớ muốn một lần cậu dũng cảm nói với tớ những gì đã xảy ra. Nhưng cậu lại lựa chọn im lặng.

Ngày hôm ấy tớ đã hẹn cậu, cũng là một buổi chiều nhưng có khác chăng ngày hôm nay trời đã lạnh hơn rồi, lá vàng bay rải rác khắp nơi, mặt hồ thoáng động đậy cũng chẳng ai biết rằng tớ đang cô đơn và buồn bã đến mức nào.

Tớ đã nói rất nhiều với cậu nhưng cậu chẳng làm gì khác là im lặng. Thực ra tớ đã muốn hỏi ngoài im lặng ra cậu làm được những gì chứ. Cậu cứ âm thầm mang đến cho tớ những tổn thương mà suốt đời khổng thể quên được, đó là cái cậu gọi là bạn tốt ư.

Xin thưa tớ không dám nhận đâu, tớ sợ tớ sẽ điên lên vì cái " tình bạn ' của cậu.

Người ta bảo" để ý thì mới biết quan tâm thì mới thấu ", tớ biết cậu có tâm sự, cũng biết rằng nó rất khó diễn tả thành lời . Mặc dù có thể tớ ăn nói không giỏi, có thể tớ biết cũng chẳng thể giải quyết hay giúp được gì nhưng tớ vẫn muốn được chia sẻ cùng cậu. Tớ cũng đâu có thể ngờ rằng tớ lại chính là cái nguyên nhân khiến cậu muộn phiền, bất an.

Là chính cậu muốn vẹn cả đôi đường.Nhưng như thế có phải cậu quá tham lam không ?

Đó là người tớ đã tìm hiểu và yêu thương đấy.

Ngày đăng: 03/06/2015
Người đăng: Lann Nhỏ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Henry Ford - the difficulty quote
 

Khó khăn, trở ngại là điều đáng sợ nhất khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu của chính mình

By Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage