Gửi bài:

Viết cho tương lai của tớ...

Tớ gọi cậu là tương lai thì chắc rằng cậu phải là một điều gì đó rất bí ẩn, cậu biết không, đôi lúc tớ ước mình có một phép màu kì diệu nào đó để biết về cậu, để biết rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm qua vì đôi lúc tớ thấy cuộc sống thật mệt mỏi. Dạo gần đây, tớ bắt đầu biết sợ, sợ nhiều thứ lắm mà sợ nhất là thời gian. Cứ mỗi ngày trôi qua, tớ cảm thấy mọi thứ như nghẹt thở, chắc có lẽ là tớ sắp bước đến một bước ngoặt mới, tuổi 18...

***

viet-cho-tuong-lai-cua-to

Thế đấy, tớ đang tiến đến một ngưỡng cửa quan trọng mà tớ vẫn chưa chuẩn bị được gì, vẫn thấy mọi thứ xa xôi, ngày qua ngày, tớ vẫn chẳng làm được gì ngoài việc quẩn quanh với một lịch học máy móc

Tớ đi học, về nhà, ăn rồi ngủ hay lúc rảnh thì phụ công việc buôn bán ở cửa hàng giúp mẹ,.. Đôi lúc tớ thấy mình là người sướng nhất nhỉ, có cả một quỹ thời gian dư thừa vô hạn. Nhưng có khi điều đó làm tớ thấy thật khổ sở và mệt mỏi, nó làm tớ phải suy nghĩ nhiều hơn về mọi thứ...

Tớ cũng chưa định hướng được tớ sẽ làm gì trong tương lai trong khi lũ bạn đã hoạch định ra những ước mơ to lớn: đứa thì học bác sĩ, dược sĩ hay bách khoa... Tớ thì đơn giản hơn, tớ sẽ tìm một việc gì đó tớ thích và đam mê. Cũng từng một thời tớ nghĩ mình đã tìm được nó rồi chứ, đó chính là những con chữ. Không biết sao lúc đó tớ lại thích nó đến thế, có thể bỏ cả ăn, bỏ ngủ và thậm chí là cúp vài buổi học thêm để ngồi viết truyện và tớ nghĩ sau này chắc chắn tớ sẽ gắn bó với nó vì tớ đã iu nó nhiều thế cơ mà. Nhưng một thời gian sau đó, tớ mới biết không phải thế. Tớ bỗng mất dần đi những cảm xúc để viết, tớ không còn dám hi sinh nhiều cho nó hay thậm chí là có lúc tớ ghét nó. Tớ bỗng nhận ra đó chỉ là sở thích nhất thời, là những cảm xúc chất đầy trong tim làm tớ khó chịu và muốn giải tỏa nên tớ mới viết và tớ cũng bắt đầu thấm thía câu nói: " Không gì là mãi mãi"

Đôi lúc tớ nghĩ cuộc sống hơi bất công với tớ một chút. Tớ không may mắn trong những lựa chọn may rủi, người ta hay bảo đi thi trắc nghiệm dù không biết gì thì chắc chắn sẽ không bao giờ có điểm liệt vì đánh đại thế nào cũng đúng vài câu. Nhưng với tớ thì điều đó hoàn toàn ngược lại vì trong lớp tớ chẳng bao giờ đạt điểm cao trong những bài kiểm tra hên xui. Ngoài ra tớ còn chẳng giỏi toán, lí, hóa mà trong khi tớ lại đang học ban A. Nhưng sau nhiều chuyện, tớ tin rằng cuộc sống này luôn công bằng, bằng chứng là cho tớ một trái tim và linh cảm tốt để tớ có thể phán đoán và lựa chọn theo cảm tính.

Cậu biết không, thỉnh thoảng tớ còn ghét bản thân mình kinh khủng. Tớ thấy mình thật kém cỏi, tớ ghét sự nhẫn nhịn, sự hèn nhát và tớ cũng sợ, sợ trưởng thành, sợ vấp ngã, sợ thất bại,... và đôi lần tớ muốn nổi loạn. Tớ mệt mỏi và muốn từ bỏ tất cả, muốn vác ba lô lên đi thật xa, đến một nơi mà mọi người không biết tớ. Nhưng có một ngày tớ mới nhận ra những điều quan trọng, những người quan trọng mà tớ vô tình bỏ quên, bất chấp ở bên cạnh tớ dù cả thế giới này có quay lưng lại với tớ. Lúc đó tớ mới biết mình thật ngốc...

Có thể với nhiều người, tuổi trẻ là phải thành công rực rỡ hay sống một cách hoàn hảo nhưng với tớ thì khác. Tớ vẫn thích bướng bỉnh, cứng đầu, vẫn thức khuya để xem phim, theo đuổi đến cùng một điều gì đó mà tớ muốn hay làm những điều mà người khác cho là vô bổ nhưng chỉ cần tớ thích nó là được. Tuổi trẻ ngắn ngủi vì thế tớ quí trọng và tớ tin những thất bại, vấp ngã sẽ giúp tớ thành công.

Chỉ là hôm nay bỗng dưng tớ thấy buồn và mệt mỏi nên tớ mới ngồi viết và cũng mong là lần duy nhất , viết cho những nỗi buồn đã qua, những điều đã cũ và tớ cũng hi vọng chính cậu- tương lai của tớ sẽ đem tới cho tớ những điều tốt đẹp mới mẻ hơn

Mây của trời là do gió thổi bay vì thế những nỗi buồn cũng hãy để gió cuốn đi

Tớ tin hôm nay dù trời có mưa bão thì ngày mai trời vẫn sẽ nắng.

Fighting!

Ban Mai

Ngày đăng: 07/09/2015
Người đăng: Ngoc Diep le Ha
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage