Gửi bài:

Thái Nguyên, nỗi nhớ mùa chưa qua

"Có những mùa chưa qua mà đã nhớ, có những người chưa đến đã vội đi......."

***

Có khi, ta nhớ mùa đông trong cái se sắt lạnh. Ấy là lúc mùa đông không còn vô tình nữa mà đã hóa tâm hồn ta. Mùa đông hóa tâm hồn để gọi về những hơi ấm đã từng, gọi về những giá lạnh ta đã đi qua. Cái rét ùa vào tâm hồn gọi những mùa rét cũ, để ta nhớ thương mùa đông ngay giữa cái lạnh.

Có lúc ta chia xa một người còn chưa đến. Ấy là khi ta nhung nhớ và lỗi nhịp trong những xúc cảm chập chờn. Những yêu thương nhẹ nhàng chưa tới đâu nhưng lòng đã hiểu. Ai bảo tâm hồn bắt nhịp nhanh hơn thực tại, để người ta trót nhớ nhau, để người ta phải quên nhau.

Nỗi nhớ của con người thật nhiều chiều. Hôm nay, nghe cơn mưa bên thềm, tôi lặng lẽ nhớ một nỗi nhớ cũ trong cơn mưa. Nghe những khúc hát về xa cách, tôi lại nhớ những người còn chưa xa.

thai-nguyen-noi-nho-mua-chua-qua

Giảng đường đại học cho tôi tìm thấy những người bạn, cho chúng tôi cùng ngồi chung một lớp, cùng bóng bánh, cùng lang thang vỉa hè. Thế nhưng chúng tôi sẽ chẳng đi cùng nhau mãi, chúng tôi sẽ chia xa. Ngày chia xa thi thoảng lại đến vu vơ trong những phút giây còn nhau. Tôi lặng lẽ ghi vào nhật kí: có những mùa chưa xa mà đã nhớ.....

Những mùa chưa xa đã nhớ. Ta nhớ một thứ còn chưa xa, là bởi vì ta vẫn còn nhìn thấy nó. Ta nhìn thấy trong nỗi băn khoăn của chia xa. Và ta chợt lo lắng: ngày mai, khi không gặp nhau nữa, khi những xúc cảm nguôi ngoai rồi, khi tất cả những cô cậu sinh viên ngày nào lao vào những lo toan cuộc sống, chúng tôi có còn thì giờ mà nhớ tới nhau. Những khoảnh khắc mà chúng tôi đã từng, ngày mai liệu có vô nghĩa, có tan đi mất?

Thái Nguyên, trời nắng lên. Tôi lại tìm thấy mình trong những đam mê xưa cũ. Những kỉ niệm từng tắt đi trong tôi lại hóa thành thực tại. Tôi đã từng học ở mảnh đất Thái Nguyên này, rồi lại thôi không học nữa, rồi lại quay lại. Những xúc cảm về mảnh đất ấy đảo chiều trong tôi làm tôi nhớ Thái Nguyên và cũng nhớ chính mình....

Tôi nhớ truyền thuyết về loài chim Phượng Hoàng, loài chim trong truyền thuyết mang trên mình những vẻ đẹp và bản năng diệu kì. Khi cảm thấy mình già hoặc yêu ớt, Phượng Hoàng sẽ làm một cái tổ bằng lông của chính mình rồi tự thiêu mình trong đó. Thân xác Phượng Hoàng cháy thành tro, để rồi trong đống tro tàn, Phượng Hoàng sống lại với hình hài một chú chim non nớt.

Con người cũng già đi để rồi non nớt. Kỉ niệm cũng mờ đi để rồi dịu dàng trở lại, vây lấy tâm hồn.

Tôi không phải Phượng Hoàng, tôi là một người bình dị. Nhưng tôi tin những người bình dị vẫn có thể hồi sinh như loài phượng hoàng kia. Ngày trở lại trường, cô trưởng khoa ôm tôi vào lòng, cô bảo tôi giống như là một cậu bé và tôi bỗng thấy mình bé lại. Tôi thấy sự kì diệu của nỗi nhớ, khi nó sống lại, khi nó diễn ra ngay trong thực tại.

Tôi lặng nghe những thì thầm của tâm hồn..

Tôi lặng nhớ Thái Nguyên, nơi chân tôi đang đi, nơi những âm thanh cuộc sống đang trôi vào đôi mắt tôi.

Tôi lặng nhớ một mùa chưa xa..

Tôi lặng nhớ những người chưa đi mất...

Tôi thấy nỗi nhớ có hai đầu và nhiều chiều.

Nỗi nhớ có hai đầu, giống như cách mà cơn mưa Hà Nội trút hết tầm tã lên nỗi nhớ của tôi về Thái Nguyên. Hà Nội là nơi tôi sống và Thái Nguyên là nơi tôi đang học. Thái Nguyên, đó là định nghĩa về những con người, những khuôn mặt mà tôi quen. Những gương mặt mang niềm thương và cảm xúc của tôi. Định nghĩa về Thái Nguyên có trong tôi được ba năm rồi.

Có một chuyến xe nối hai đầu nỗi nhớ nơi tôi. Khi chuyến xe kết thúc là lúc tôi đi từ đầu này sang đầu kia của nỗi nhớ ấy. Nếu nỗi nhớ chỉ có một đầu thì con người sẽ không có thời gian để mà đi. Và nếu ta không bao giờ đi thì một mảnh đất sẽ chẳng có cơ hội hóa thành tâm hồn ta. Xa nhà, tôi biết thương bố, thương mẹ hơn. Nếu cứ gặp họ suốt, tôi sẽ không thấy là họ đang già đi vì tôi. Xa trường, tôi nhờ thầy tôi, nhớ bạn tôi. Ở bên họ suốt, tôi sẽ không có khoảng trống và thời gian để nghĩ được là họ đã giúp đỡ tôi, bảo ban tôi nhiều như thế nào.

Thật tuyệt vời khi một trong hai đầu của nỗi nhớ có bóng dáng của người tôi thương. Tôi yêu một bạn cùng trường, khi đó, cơn mưa Hà Nội sẽ gọi nỗi nhớ Thái Nguyên về theo hình dáng một người con gái. Tôi sẽ lo lắng: "không biết giờ này trên đó có mưa không?". Và tôi sẽ nhớ những ngày mưa trên mảnh đất có người yêu tôi, những ngày mưa gieo biết bao vu vơ, thương mến. Khi ấy, mỗi cơn mưa sẽ lại là một bản nhạc của những mến thương.

Nếu nỗi nhớ chỉ có một đầu, làn gió lạnh mùa đông sẽ chỉ là lời nhắc cho ta mặc thêm áo. Ánh nắng chói chang của ngày hè sẽ chỉ là lời xui khiến đôi chân ta dạt vào bóng dâm. Nhưng khi nỗi nhớ xẻ đôi, tình cảm của ta sẽ lại đong đấy thêm. Ta thấy làn gió lạnh hóa thành những lo lắng. Ta nghe trong ánh nắng những bước chân trên con đường đến trường. Và thấy bóng giảng đường đong đầy ánh mắt mẹ, chan chứa hi vọng và lo toan của bố.

Mảnh đất Thái Nguyên là nơi hôm nay tôi ở, và ngày mai lại xa. Cuộc đời dài và mọi thứ đến dường như là để đi. Nhưng cuộc đời không phải chỉ có chia xa, vì nỗi nhớ của người ta luôn có nhiều đầu nối. Và một ngày xa xôi, khi tôi không còn học ở đây nữa, khi tôi nghe tiếng mưa Hà Nội, tôi lại nhớ những gì mình đã từng, tôi lại nhớ những người tôi đã thương. Và đời tôi sẽ chẳng bao giờ buồn vì chia xa nữa.

Thái Nguyên, trời lại mưa.

Cơn mưa như làm nhẹ những làn mây trên bầu trời Hà Nội.........

Nguyên Bảo

Ngày đăng: 08/10/2015
Người đăng: Nguyên Bảo Dương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Câu chuyện của người khác
 

Ai cũng cho rằng mình khổ nhất, cuộc đời của mình là đau thương nhất, thực ra chỉ vì không biết đến câu chuyện của người khác mà thôi

Trần thế - Mộc Phạn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage