Gửi bài:

Thư gửi mẹ con

Thời gian cứ dần trôi phủ đầy lớp bụi thời gian, sự cống hiến hy sinh của mẹ dành cho chúng con còn vang đọng mãi, thời gian trôi một giây, mẹ già hơn một chút...

***

thu-gui-me-con

Mẹ yêu ơi, hôm nay con cầm được tấm bằng khen học sinh giỏi rồi đấy mẹ ạ. Con rất mừng, rất hạnh phúc. Dẫu với người ta cái tờ giấy khen này chưa là gì cả nhưng với con đó là cả một quá trình nỗ lực và phấn đấu, cả một sự vượt khó, vượt khổ mà trên những bước đường đó mẹ là người nâng đỡ con, động viên con, ban cho con những nghị lực đó. Con yêu mẹ lắm - người phụ nữ tuyệt vời nhất của con, người phụ nữ cả cuộc đời vùng vằng trong những được mất thắng thua của chuyện chồng con, cả cuộc đời ngụp lặn trong những nổi đau đáu của cuộc đời bởi đời mẹ lắm nắng nhiều mưa, vất vả phong sương biết mấy mà đong đếm được.

Và mẹ ơi, chính mẹ là tấm gương sáng để con soi mình mỗi khi lầm lỗi, là chỗ dựa vững chắc cho con trở về mỗi khi con cảm thấy hồn mình chống chếnh, bơ vơ, lạc lõng giữa sống gió bao la của cuộc đời. Mẹ ơi! Cái tờ giấy khen của con đó đã đền được mấy phần ơn mẹ rồi mẹ nhỉ? Con nghĩ là nó chưa đáp được một phần nhỏ trong công ơn của mẹ đâu. Thực tình con đã khao khát từ lâu được làm một điều gì đó tốt đẹp cho mẹ nhưng con không thể. Nên con viết lên những dòng thư này như một lời tâm tình gửi tới mẹ. Hy vọng rằng, mẹ sẽ đọc được nó và hiểu hết những tâm tư từ đáy lòng củ một đứa con nhỏ chập chững ở cái tuổi 15 đầy ngu ngơ và dại khờ này, mẹ nhé. Nhưng mẹ hãy cứ tin con gái mẹ sẽ làm hết được những điều mẹ muốn, không gì là không có thể, nếu chúng ta có một niềm tin dai dẳng, một ý chí sắt đó, bất diệt.

Mẹ có biết không, con yêu mẹ bằng chừng nào không. Có lẽ con yêu mẹ bằng cả quả đất này. Mẹ con - người phụ nữ kém may mắn hơn những người đàn bà cùng trang lứa khác. Số mẹ hẩm hiu, cay đắng, chồng chết từ khi còn lảng bước tuổi 30 với những nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Một tay mẹ nuôi 3 đứa con thơ dại với những vất vả và nhọc nhằn khi thiếu vắng bò vai vững chắc của chồng. Bố con mất để lại mình mẹ bơ vơ giữa cuộc đời này, để cho gió bụi, dòng thời gian làm bạc màu mái tóc pha sương của mẹ, cho những nếp nhăn hiện lên trên trán và khuôn mặt đức hạnh của mẹ.

Nhưng khó khăn và sự nghiệt ngã của số phận là vậy nhưng mẹ vẫn chăng chịu lùi bước hay đầu hàng trước số phận mà mẹ luôn bước đi thật mạnh mẽ trên con đường đó, ở mẹ luôn cháy lên ngọn lửa của sự quyết tâm. Một thân mẹ nuôi 4 miệng ăn, tiền bạc, cơm áo cho 3 đứa con học hành đâu có dễ, vả lại kiếm ra được đồng tiền trong cái xã hội đất chật người đông này thật khó .

Có nhiều lúc, thấy mẹ lam lũ mà mình vẫn chưa thể làm được gì con thấy khổ tâm lắm, nhưng con gái mẹ thật ích kỉ, con gái mẹ thật dại dột, con gái mẹ chẳng làm được gì. Con nhớ mùa hè năm ấy với vụ mùa mệt nhọc, năm ấy chị thi Đại học, để có tiền cho chị thi và trang trãi cuộc sống cho tụi con mẹ đã lặn hết ruộng này sang ruộng nọ, gặt thóc thuê, tối đến lại mò cái cua, con ốc để kịp sáng đem ra chợ bán kiếm chút tiền. Đôi mắt của mẹ những ngày ấy thâm đen sì lại, gò má hóp lại, nhô cao, con nhìn mà thương biết bao.

Nhưng mà kết quả mùa thi, chị con cũng đã đỗ và bao vấp vả của mẹ cũng đã có sự đáp trả. Mẹ còn nhớ Trung Thu năm ngoái nữa không, khi bạn bè con đã tung tăng trong những bộ quần áo xúng xính và chiếc đèn ông sao thì chúng con vẫn thui thủi ngồi trước cửa thềm thèm thuồng nhìn chúng bạn nô nức đi rước đèn. Đôi mắt mẹ đau đáu nhìn người phụ nữ nông thôn trong mẹ, trong cái nghèo vẽ đẹp ấy cứ lồng lộng tỏa sáng và rực rỡ như ánh ban mai.

Nhớ những chiều hạ hai mẹ con đi làm đồng về, ngang qua ngõ nhà ai hoa bưởi rụng thỏa hương thơm phức mẹ dẫn con vào xin hoa bưởi về nấu nước gội đầu cho tóc thêm óng mượt, cho mềm tóc, bởi với mẹ "Cái răng cái tóc là vóc con người". Hoài niệm về mẹ dẫu cho hàng ngàn trang giấy con vẫn chẳng thể nào viết hết được.

Một lần cô giáo lớp con ra đề Văn: "Suy nghĩ của em về chàng cử nhân người Thái quỳ gối trước xe rác của mình để cảm ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của cha". Mẹ biết không, con đã viết hết cảm xúc thật của mình trong nước mắt và kết quả bài văn của con cô giáo chấm cho một điểm mười. Cô bảo bài Văn của con rất có hồn và thật cảm động tuy vài chỗ còn mắc lỗi dùng từ. Nhưng với con đó là niềm tự hào rồi, tự hào vì mình đã viết lên những dòng cảm xúc thật gửi tới chàng cử nhân Thái bởi thái độ ngưỡng mộ và với mẹ bởi niềm yêu thương.

Ơn sinh thành của mẹ đã lớn, ơn dưỡng dục của mẹ lại càng lớn hơn, con làm sao trả hết được đây. Con phải làm gì hả mẹ?

Ngày mưa cũng như ngày gió, sáng 3h dậy nấu cơm cho con ăn ấm bụng cái đi học xa, đêm đêm tất bật với việc nhà, mẹ có lúc nào ngơi tay đâu. Đôi tay mẹ ấy, cần mẫn làm hết những điều tốt đẹp cho con mà chẳng chờ đến ngày đáp trả.

Thời gian cứ dần trôi phủ đầy lớp bụi thời gian, sự cống hiến hy sinh của mẹ dành cho chúng con còn vang đọng mãi, thời gian trôi một giây, mẹ già hơn một chút. Bao nhiêu công việc cứ giáng lên đôi vai yếu ớt của mẹ. Nhưng con nghĩ rằng, ông trời chẳng phụ công người đâu mẹ ạ. Con tin khó khăn rồi cũng qua rồi những điều hạnh phúc sẽ đến với chúng ta thôi. Cuộc sống này luôn có hai mặt của nó, nếu như nó đem đến một buồn đau thì ắt nó sẽ đem đến một niềm vui sẽ xóa nhòa những buồn đau đó.

Mẹ ơi, gái út của mẹ nhất định sẽ học giỏi như hai chị, đó cũng là món quà rồi đúng không mẹ. Út của mẹ yêu Văn chương lắm bởi Văn chương mới cho con những niềm vui mẹ ạ, Văn chương là bến đổ cho những ước mơ và khao khát của cuộc đời con. Nhất định con sẽ đam mê và yêu quý nó đến cùng, như mẹ đã từng yêu con và sống vì chúng con. Mẹ ơi - Món nợ này con hứa sẽ đáp đền đủ.

Con gái của mẹ: Cún

Ngày đăng: 24/01/2016
Người đăng: Sẽ Đậu Đại Học
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Không thể sống
 

Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ. Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh

Nobita - Doraemon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage