Gửi bài:

Nhớ ngày mưa ấy

Sài Gòn vào mưa rồi...

Kéo chiếc rèm cửa sau lưng mình, An nhìn qua tấm kính mờ của văn phòng làm việc. Mưa thật rồi. Cô cho phép mình reo lên khe khẽ. Mắt An lại long lanh nhìn về một khoảng trời dường như xa xôi lắm...

***

nho-ngay-mua-ay

Từng hạt mưa như muôn ngàn nỗi nhớ, như muôn ngàn ký ức ngày xưa vọng về. Cô chẳng hiểu mình ghét hay yêu mưa. Chỉ biết hàng năm, cứ vào những ngày mưa như thế, trái tim cô lại đập loạn nhịp bởi một thói quen mơ hồ, nhưng quen thuộc.

Cô thích cảm nhận lòng mình rạo rực, những xúc cảm như bóp nghẹn mọi giác quan của cô. Là mưa. Là cái mùi nồng nồng của đất, là cái khí trời nhè nhẹ dịu mát, là nỗi nhớ, là tình yêu...

"Cứ mỗi lần trời mưa thì nhớ ngày hôm nay, em nhé..."

Câu nói từ xa xăm vọng về. Đã lâu lắm rồi, những ngọt ngào bồng bột ấy, những rung động nhẹ nhàng ấy, lời dặn dò ấy, vẫn vẳng bên tai cô. Rồi cứ mỗi ngày mưa, cô lại nhớ. Lại nhớ ngày hôm ấy, lần đầu tiên chạm tay người con trai mà cô thương thầm...

Anh hơn cô nhiều tuổi, chững chạc và ấm áp. Anh thông minh, hài hước và mang một vẻ đẹp thư sinh khiến bao nữ sinh say mê. Cô thích anh, nhưng chỉ đứng từ xa mà mơ mộng...

Rồi một ngày mưa, cô chặn đường anh trong sân trường, dúi vào tay anh lá thư mà suốt đêm qua cô mất ngủ để viết. Sắp ra trường rồi, cô sợ sẽ không bao giờ còn được gặp anh nữa. Nhưng có một nỗi sợ lớn hơn, đó là anh sẽ chẳng bao giờ biết cô dành cho anh tình cảm lớn đến thế nào...

An bật cười hớp một hớp trà, hôm nay mưa lại làm cô tần ngần. Cô bật cười vì mình vẫn cảm nhận rõ những run rẩy khi anh nói Anh thương cô vào mấy năm về trước ấy. Cô còn nhớ mình đã trợn tròn mắt và la lên :" Anh nói dóc!" khiến anh vừa ngỡ ngàng vừa chả hiểu nói con bé này bị gì nữa.

Anh cười, khẽ vuốt tóc cô :" Nói dóc em để làm gì?". Dường như tình cảm của anh khiến cô quá bất ngờ, và cô chẳng thể nào tưởng tượng ra anh đón nhận lá thư và những tâm tình của cô như thế. Anh nói anh thích cô từ lâu. Vậy mà, An thậm chí còn chẳng thể nhận ra, chỉ thấy anh lúc nào cũng làm như cô là một con bé ngốc nghếch, mơ mộng vớ vẩn.

Bên nhau lâu thế, để rồi đến lúc đánh liều gửi thư cho anh, cô mới nhận ra hạnh phúc ngọt ngào ấy. Trời mưa lất phất ngoài cửa sổ, như hôm nay...

Mưa của 10 năm trước thật khác xa bây giờ...

Rồi cuộc đời đẩy cô và anh xa khỏi nhau. Anh có gia đình riêng cùng vợ và 2 con trai kháu khỉnh. Cô ôm ấp kỉ niệm nhiều năm rồi cũng lập gia đình. Ngày cưới, cô gửi thiệp mời nhưng anh không đến. Anh nói anh bận. Cô lại trách móc anh, như thói quen của ngày xưa, "Lẽ ra anh phải đến xem em làm cô dâu mặc váy cưới chứ!". Anh nhắn tin xin lỗi anh không thể đến tham dự được, và chúc cô hạnh phúc...

Có chút gì như bản nhạc bị chậm một nhịp, cô thoáng thấy lòng mình chùng lại. Anh đã có cuộc sống riêng của mình, sao không đến để ngắm cô làm cô dâu mới. Em sẽ làm vợ người ta...Đương nhiên tất cả về anh chỉ còn trong kỷ niệm. Nhưng cô vẫn thoáng thấy điều gì đó nghẹn lòng...

Cô đến với người chồng hiện tại khi hình ảnh anh vẫn choáng lấy trái tim cô. Cô chỉ dứt khoát quyết định khi người bạn thân nhắc nhở cô rằng, anh đã yên bề gia thât lâu rồi. Sao cô cứ mãi khát khao, cứ mãi ấp ôm bóng hình ấy. Biết bao chàng trai đến rồi lại thất vọng ra đi, khi nhận ra An chẳng thể nào dành cho họ trọn vẹn sự quan tâm. Họ nhận ra dường như ai đó đã lấy cắp đi tình yêu chân thành nhất của cô ấy. Có anh sinh viên sát phòng trọ si tình, thường ôm đàn ngồi hát, cũng hứa hẹn, thề thốt và đầy tự tin sẽ khiến cô quên đi bóng hình xưa. Nhưng 2 năm trôi qua, anh vẫn chẳng thể bước chân vào thế giới đầy hoài niệm của An, anh ra đi...

Cứ thế, khi 26 tuổi, An gặp anh xã bây giờ. Hùng thật sự rất đơn giản, đến nỗi không nhận ra An có một miền ký ức còn hoang hoải. Anh vẫn dỗ dành khi thấy An rơi nước mắt vào chiều mưa, cũng chả hiểu tại sao cô như vậy. Hùng chấp nhận cô, không hỏi lý do. Cũng chả buồn ghen hay có thể anh khờ khạo quá. Hùng không ấm áp như anh, không có vẻ thư sinh ngọt ngào như anh, không hài hước và chín chắn như anh...Hùng chả có gì giống anh hết...Nhưng An đã cưới Hùng...

Mỗi ngày mưa cô vẫn hay buồn đăm chiêu. Hùng không phải người tinh tế. Anh chỉ đơn giản chăm sóc và lo lắng cho cô. Anh cũng không bao giờ dò hỏi về những điều đã từng xảy ra trong quá khứ, về những người cô đã quen. Anh chỉ lặng yên khi thỉnh thoảng An tự kể điều gì đó. Cô không biết anh có để tâm những chuyện ấy không. Cũng có thể anh chẳng hồn nhiên như những gì anh thể hiện. Cũng có thể, anh sâu sắc hơn cái vẻ anh vẫn dành cho cô...

An không biết mình có yêu Hùng không. Cô vẫn thỉnh thoảng nhìn mưa và nhớ về những gì xưa cũ. Miền hoài niệm như thế giới bí mật của riêng cô. Chỉ mình cô biết, chỉ mình cô nhớ và chỉ minh cô nhìn mưa theo cái cách như vậy...

Cô chẳng thể dành cho Hùng những day dứt, nhừng nồng ấm như đã dành cho Anh. Anh của ngày xưa, là duy nhất, là khác biệt. Cô vẫn không biết cuộc hôn nhân không có tình yêu thì hạnh phúc được bao lâu. Cô vẫn nghĩ mình và Hùng không dành cho nhau. Mọi ứng xử gần như là thói quen, như những người bạn hơn là một người tình...

Cô có lỗi không khi đến với Hùng mà vẫn nặng mang mối tình cũ? Cô chỉ cảm thấy mình quá đa đoan, nhưng lại không muốn quên một bóng hình đã từng là quan trọng nhất. Cô muốn giữ lấy hình ảnh ấy, chả biết để làm gì. Cũng không gặp lại, cũng không liên lạc, cũng không làm điều gì khuấy đảo cuộc sống gia đình của nhau. Cô có quyền giữ Anh trong tim không? Mà để làm gì? Để lại thỉnh thoảng đi lẫn vào mưa, để mắt ướt nhòa mà không ai biết? 

Có lẽ nào ta chỉ là hai con người xa lạ, bất chợt gặp nhau giữa quãng đường đời...

Ngày đăng: 19/05/2016
Người đăng: Tran Ngoc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage