Gửi bài:

Con nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ gia đình, nhớ miền quê!

Hà Nội, ngày 11 tháng 9 năm 2016

Đã 5 ngày kể từ con rời xa gia đình yêu quý của con để lên Hà Nội học tập. 5 ngày là một khoảng thời gian quá ngắn ngủi đối với rất nhiều người nhưng đối với con , đó là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, nó lấy đi từ con biết bao nỗi lo toan, hoang mang và cả những giọt nước mắt mặn đắng trong đêm khuya xa vắng.

***

con-nho-cha-nho-me-nho-gia-dinh

Cha ơi, mẹ ơi!

Ngay bây giờ đây, con đang khóc rất nhiều cha mẹ ạ. Con biết, con chưa bao giờ mạnh mẽ được cả, dù con đã cố gắng rất nhiều. Ở Hà Nội- một vùng đất xứ người, bon chen, chật chội, đồng tiền trở thành một thứ rất ghê tởm cha mẹ à. Con sống ở đây, từng giây, từng phút , không bao giờ đầu con không toan tính, gương mặt con luôn phải gượng cười. Con lúc nào cũng phải ở trong tình trạng mua cái gì rẻ nhất, làm sao để kiếm tiền đây. Con xót xa khi tiêu mỗi đồng tiền cha mẹ làm ra. Con đau lắm mẹ à... có rất nhiều chuyện xảy đến với con, cha mẹ có hiểu không?

Con khóc, con đau, con lo cho bệnh tình của cha. Con sợ lắm... Cha đau chừng nào , con đau còn nhiều hơn thế. Con chưa bao giờ làm được gì cho cha mẹ cả, mà luôn phải khiến cha mẹ buồn và lo lắng cho con thôi.

Làm sao đây hả cha mẹ, chắc con phải bỏ cuộc thôi... con không đủ lòng tin, nghị lực và cả tiền bạc để bước tiếp trên con đường con đã chọn nữa rồi. Đồng tiền đang ăn , đang nuốt tấm thân hình nhỏ nhắn của con và cả cha mẹ của con nữa. Cha mẹ chỉ là những người nông dân vất vả, đầu tắt mặt tối trên cánh đồng đầy nắng và sương. Một tháng, cha mẹ có kiếm đủ tiền để vừa chu cấp cho con , 2 em ăn học, với chữa bệnh cho cha không. Mỗi đêm , con đều thổn thức vì điều đó. Giá như con học giỏi hơn, và giá như, nếu con dốt thì dốt luôn để con có thể đi làm giúp cha mẹ. Đằng này... con học khá... Cha mẹ lúc nào cũng khuyên con phải cố gắng học hành để sau này đền đáp cha mẹ. Nhưng, cha mẹ à, con sợ lắm, sợ... sợ rất nhiều. Đứng giữa cuộc sống mà con người sống với nhau chỉ vì tiền bạc, danh lợi, con sợ mình sẽ bị xã hội làm cho thay đổi mất.

Con chỉ muốn về nhà trong vòng tay của cha mẹ mà thôi... Ông trời ơi, người có nghe thấu lòng tôi?!

Hương Havy (18 tuổi)

 
Ngày đăng: 11/09/2016
Người đăng: Hương Havy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Không thể sống
 

Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ. Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh

Nobita - Doraemon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage