Gửi bài:

Cảm ơn người vì đã rời xa tôi

Tôi chông chênh giữa đường phố Hà Nội ngày đông. Cái lạnh len lỏi từng ngóc ngách tâm hồn và như muốn đóng tuyết những nơi nó qua. Gió thổi hanh hao, tung bay làn tóc rối. Tôi mặc kệ, cứ bước vô định trên đường. Lá vàng rơi lác đác, dòng người hối hả qua lại. Kéo vạt áo cho tim bớt lạnh, tôi tự ôm lấy chính mình. Giọt nước mắt âm ấm rớt xuống tay, tôi thảng thốt tìm nơi chốn cho riêng mình nhưng dường như không có. Mọi thứ cứ xa tầm với, xa quá tới mức tôi không thể níu giữ được một cái gì đó đặc biệt cho riêng mình. Tôi sợ, sợ mảnh đất này, sợ những gì đang tồn tại xung quanh tôi, sợ thứ gọi là "Tình yêu".

***

cam-on-nguoi-vi-da-roi-xa-toi

Nghĩ tới đó, tôi mỉm cười nhẹ. "Tình yêu" – tới giờ, một con nhóc 20 tuổi như tôi vẫn chưa thể hiểu trọn vẹn như thế nào là một tình yêu cả. Tôi đi tìm nhưng chẳng ai có thể cho tôi một câu định nghĩa về nó. Những người lạ đi qua cuộc sống của tôi dường như là duyên nhưng họ chẳng có phận bên tôi. Cứ thế, họ lướt qua tôi như gió thoảng ngày đông hay vạt nắng cuối ngày của chiều thu – nhẹ nhàng nhưng mỏng manh.

Có những người từng hỏi tôi

"Tại sao yêu họ lại không giữ chặt lấy họ?" . Tôi mỉm cười "tôi đâu có yêu".

"Tại sao thích họ lại không giữ chặt lấy họ?" Tôi nhẹ nhàng "vì là thích nên mình không có quyền giữ họ."

"Tại sao lại tự ti như thế? Tất cả mọi người đều có quyền được yêu thương cơ mà" Tôi bình thản "Khi nào, đó thực sự là yêu, người đó sẽ bên tôi mãi mãi, đâu cần phải giữ hay làm gì?"

Ông trời cho chúng tôi gặp nhau, đó là cái DUYÊN. Tôi trân trọng và gìn giữ những gì họ mang tới, họ dạy tôi – thứ mà không hề có trong sách vở, thứ mà tôi chưa hề biết trong cuộc sống này. Tôi để họ bên cạnh như một món quà vô giá tôi nhận được nhưng không hề có suy nghĩ sẽ bắt họ phải làm gì cho tôi. Bởi tôi hiểu, dường như đối với tôi, điều đó là xa xỉ. Chọn một góc trên ban công tầng hai quán quen thuộc, tôi nhâm nhi ly kem. Cái lạnh tới buốt răng, thấu tới tim gan nhưng nó có lẽ không thể bằng điều mà tôi đang chịu đựng một mình.

Chàng trai ấy – có lẽ đặc biệt hơn rất nhiều lần những người mà tôi đã lầm tưởng là yêu. Hà Nội lúc xô bồ, lúc vắng lặng. Anh xuất hiện khi tôi chỉ là một con nhóc ngơ ngác nghĩ Hà Nội bé xíu như lòng bàn tay khô khốc của tôi thôi. Những kỉ niệm về anh, tôi cất giữ như báu vật trong hộc tủ của trái tim mình. Từ lần đầu tiên, tôi gặp anh đã chào anh một câu bạn bè bình thản, hay anh dạy tôi nhảy flashmob giữa hàng chục sinh viên trong trường. Tôi lôi anh đi lang thang, đi công việc theo tôi. Tôi lôi anh đi ăn, đi lượn lờ đường phố. Tôi lôi anh đi mua quần áo, đi mua len về đan khăn cho anh. Từng mũi len vụng về, khô ráp của một con nhóc trên chiếc khăn tôi đòi anh quàng vào cổ. Anh cũng quàng, cũng mang nó đi khắp mọi nẻo đường anh qua. Anh nấu cho tôi ăn. Chẳng thể nào tôi quên, trên con đường ngoại ô Hà Nội, tôi cùng anh đi chợ, nấu những món ăn đơn giản. Tôi hào hứng còn anh thì lo sợ, sợ tôi không ăn được, sợ tôi không thích nhưng vẫn phải cố gắng ăn. Tôi cũng muốn nấu cho anh ăn những món ăn mẹ dạy nhưng tôi sợ anh không ăn được, sợ nó không ngon. Anh mỉm cười nói với tôi " Em không nấu được thì anh nấu cho em ăn, đâu quan trọng là ai nấu đâu em". Trời Hà Nội rét như căm. Anh đi cùng tôi dưới mưa, chỉ đơn giản vì tôi thích thế. Tôi lạnh, tìm bàn tay anh mà nắm chặt lấy. Mọi thứ nhẹ nhàng và bình yên vậy đấy. Cứ thế, cứ thế thôi chúng tôi cùng nhau đi qua bao mùa mưa nắng của Hà Nội.

Tiềm thức tôi còn anh. Trái tim tôi còn anh. Tâm trí tôi còn anh. Mà giờ đây, chính tôi lại là người nói chia tay anh – một tiếng chia tay thảng thốt tới nhẹ nhàng. Tim tôi rỉ máu, nhỏ giọt không thể se lại. Anh nhìn tôi trân trân, anh mắt vừa thương xót vừa lo lắng, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Anh không hỏi tôi tại sao? Không khóc, không yếu đuối như những gì tôi từng viết trong những truyện ngắn của mình. Anh cứ im lặng đứng vậy hồi lâu, chờ đợi câu nói tiếp theo từ tôi. Mọi thứ như dừng lại, như ù đi trong vòng xoáy tình ấy. Tôi lảng tránh anh, lảng tránh ánh mắt yêu thương tôi luôn muốn nhìn vào, lảng tránh chính bản thân tôi nữa. Tôi sợ, sợ mình mềm yếu như ngày nào, sợ mình không đủ mạnh mẽ để buông tay anh ra, sợ mình lại ôm chặt lấy anh mà khóc. Tôi cũng chỉ im lặng vì tôi biết, anh hiểu tôi đủ để biết tại sao tôi rời xa anh trong cái lạnh ngày đông, trong khi trái tim tôi luôn thổn thức gọi tên anh còn tâm trí tôi lúc nào cũng là hình bóng anh.

Chúng tôi cứ đứng như thế, không biết bao nhiêu lâu nữa. Cứ vậy thôi. Rồi anh tiến lại, hỏi nhỏ tôi " Em có lạnh lắm không? Anh ôm em nhé". Tôi lùi lại, tôi không muốn tim mình đau thêm nữa. Có hai con đường buộc anh phải chọn, tới lúc phải chọn rồi. Tôi hiểu, Bồ Công Anh có Gió sẽ bay đi xa lắm nhưng Gió là của Trời, phong lưu và đa tình, Bồ Công Anh mỏng manh, chẳng thể nào giữ được chân Gió đâu. Tôi chỉ là một con nhóc xấu xí được may mắn bước qua cuộc sống của anh, may mắn được anh yêu thương và cưng chiều, may mắn được cùng anh đi một quãng đường ngắn ngủi ấy. Có lẽ như thế đủ rồi, đủ cho tôi, cho những tháng năm vẫn viết dài, đủ cho thời gian ấy sống mãi, đủ để yêu thương sưởi ấm trái tim tôi. Tôi không thể ích kỉ giữ anh lại cho riêng mình tôi, không thể cứ ôm chặt lấy anh, không thể làm đứa trẻ con lên ba òa khóc để nhõng nhẽo anh được. Anh phải đi, phải đi thật rồi. Tình cảm ấy, hạnh phúc ấy,yêu thương ấy tôi dành hết lại cho anh. Bởi đơn giản, yêu thương một ai đó là trao cho họ quyền được làm mình đau, là hạnh phúc khi nhìn thấy họ mỉm cười, là đau đớn khi thấy họ khổ tâm, dằn vặt. Vì tôi yêu thương anh, vì tôi không muốn anh phải chọn lựa, vì tôi không muốn tranh giành anh như những người đã và đang xuất hiện trong cuộc sống của anh, vì tôi biết tôi chỉ là một con nhóc lướt qua cuộc sống ấy, không đủ đặc biệt để anh đánh đổi tất cả...

- Anh này, anh chỉ được làm tổn thương mình em thôi nhé! Đừng làm tổn thương ai nữa anh nhé! Vì con gái vốn dĩ sinh ra đã khổ rồi anh à.

-....

- Anh này, anh nhớ phải bảo vệ họ dù trong bất kì hoàn cảnh nào anh nhé. Vì họ yếu ớt mà.

-....

- Anh này, anh nhớ đừng bắt nạt họ, đừng để họ khóc anh nhé. Vì khi họ khóc là họ phải đau lắm đấy anh à.

-....

- Anh này, anh nhớ chăm sóc họ cẩn thận, đừng bao giờ để họ một mình anh nhé. Vì họ là người yêu thương anh nhiều đấy.

-...

- Anh này, em đi đây. Mọi thứ, hết rồi.

Nói rồi, tôi quay người rời xa nơi ấy. Ngày hôm ấy tôi đã khóc, khóc nhưng lòng nhẹ bẫng. Chúng tôi không chung một con đường và sinh ra chẳng phải để dành cho nhau. Dù sao cũng cảm ơn duyên vì đã cho chúng tôi gặp nhau, cảm ơn vì anh đã cho tôi thấy cuộc sống muôn màu, muôn vẻ, vì đã cho tôi trả qua đủ cảm giác của yêu thương, vui buồn hạnh phúc và cảm ơn vì người đã rời xa tôi để tôi đủ can đảm cho bản thân mình những cơ hội mới.

Cảm ơn và tạm biệt.

 

Ngày đăng: 14/09/2016
Người đăng: Trịnh Cao Cẩm Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Mark Zuckerberg
 

Hãy làm những gì mình yêu thích

Mark Zuckerberg- CEO Facebook

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage