Gửi bài:

Ngày anh muốn rời em

Dốc hết tim gan để yêu một người, cớ sao người vẫn không chìa tay ra cho ta nắm.

Tôi đọc được ở đâu đó rằng: Cứ tự hỏi mình đã làm gì sai. Thật ra trong tình yêu không có đúng hay sai. Khi người ta có tình cảm với bạn, bạn làm gì cũng là đúng. Khi người ta không thương bạn, bạn làm gì cũng không vừa mắt.

***

ngay-anh-muon-roi-em

Người yêu muốn rời bỏ tôi, tôi không biết bầu trời màu gì, tôi không biết hôm nay tôi đã ăn gì. Tôi chẳng cảm thấy điều gì ngoài nỗi đớn đau vượt sức chịu đựng. Ngày yêu anh, tôi muốn làm mọi thứ. Tôi muốn ra nước ngoài học Thạc sỹ. Tôi muốn đổi việc lương cao hơn, có tiền đồ hơn. Tôi muốn học TOEFL, GMAT, ... Đủ thứ trên đời mà tôi có thể làm. Tôi lao đầu vào làm việc và học hành. Có những hôm anh đến chơi tôi để anh ngồi chơi một mình, tôi ngồi học. Lúc sắp đến giờ về rồi tôi mới chạy ra ôm anh một chút. Nghĩ lại mới thấy, lúc yêu thương trong tầm tay thì không biết trân trọng, không biết nắm giữ.

Rồi ước mơ của tôi thành hiện thực, tôi xin được việc ở nước ngoài. Không do dự, tôi xin nghỉ việc, chuẩn bị hành lý rời xa anh, tới chân trời mới. Với tôi lúc đó, anh chỉ là một đốm sáng trong ngọn lửa hạnh phúc bập bùng mà tôi theo đuổi. Tôi chưa từng nghĩ rằng, xa anh, mất anh là điều gì to tát. Cuộc sống mới đang chờ đợi tôi ở phía trước, tiền tài, danh vọng đang vẫy gọi tôi.

2 tháng sau, anh từ chối trả lời tất cả những tin nhắn của tôi. Tất cả những gì tôi nhận lại là sự im lặng.

Tôi bực bội, điên cuồng, gào thét, giận anh, mắng anh. Tôi quá tin vào tình yêu của tôi và anh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi sẽ có một ngày dừng lại.

Đỉnh điểm, tôi nhắn cho anh là tôi sẽ về gặp anh. Câu trả lời mà tôi nhận được là: "Em đừng về mất công, anh đã quyết định rồi sẽ không bao giờ thay đổi đâu." Tôi hiểu anh hơn ai hết. Anh nói như thế nào sẽ làm như thế ấy. Tôi yêu anh vì tính cách kiên định của anh. Nhưng bây giờ chính điều đó khiến tôi sợ hãi và đau đớn. Anh không biết rằng, chỉ cần anh gật đầu, em sẵn sàng bỏ lại sau lưng mọi thứ, chỉ để anh trở về bên em như ngày xưa. Anh bảo đổi lại em được gì? Chẳng được gì cả. Anh à, em chẳng cần gì, chỉ cần anh yêu em. Em nguyện gồng gánh cả quá khứ, hiện tại và tương lai cùng anh. Công việc này không làm thì làm việc khác, không kiếm tiền bằng cách này thì bằng cách khác, không ở nơi này thì ở nơi khác, nhưng anh thì chỉ có một. Có thể, trên đời này, bao nhiêu bàn tay chìa ra cho em nắm, nhưng em chỉ muốn nắm lấy bàn tay anh. Bao nhiêu bờ vai có thể tựa vào, nhưng chỉ muốn ngả vào vai anh.

Tôi nhớ như in ngày thứ năm ấy, đọc tin nhắn của anh, tôi phải đọc đến lần thứ ba mới hiểu được anh nói gì. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi mặc đồ đi làm, đến công ty, tôi ngồi khóc suốt ba tiếng. Sau bữa tối, tôi ngồi trước mặt sếp, nước mắt không ngừng chảy, tôi nói tôi đã khóc một tháng nay rồi, tôi sắp gục ngã rồi, xin anh giúp em. Quy định vẫn là quy định, trừ khi nhà có tang hoặc hỉ, nếu không tôi sẽ không được về. Tôi buộc phải ở lại. Sếp rất thương tôi, về nhà còn thi thoảng nhắn tin, đừng nghĩ linh tinh, cuối tuần đi chơi với mọi người. Tôi đọc những dòng ấy và nghĩ, sao đến một người xa lạ còn thương tôi như thế, cớ sao anh không thương tôi.

Cuối tuần đấy, tôi lên bar. Các chị tròn xoe mắt nhìn: "Gái ngoan mà đi bar, chắc chỉ có thất tình thôi." Tôi mỉm cười im lặng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày, mình cầm rượu uống nhảy nhót theo điệu nhạc điên cuồng như thế. Nhỏ em ghé tai tôi hỏi đã bớt buồn chưa, lúc ấy nước mắt tôi chỉ chực ứa ra. Tôi ngửa mặt lên, tôi sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh nữa. Tôi hát theo ca khúc đang chơi: "In the end, it doesn't even matter." Bài hát "In the end" của nhóm nhạc Linkin' Park tôi thường nghe mỗi khi bị stress. Nhưng lần này, nó cũng chẳng giúp tôi được bao nhiêu. Tim tôi tan ra làm ngàn mảnh. Vỡ vụn.

Hôm qua gom đồ ở công ty để chuyển sang tòa nhà mới làm, tôi ôm đồ đi dưới mưa, em đồng nghiệp của tôi bảo: "Trông chị tội nghiệp thế, mà người yêu chị chẳng thương chị." Em ấy là đứa cứng rắn, tôi chưa từng thấy nó thương hại ai. Thế mà giờ nó thấy tôi tội nghiệp. Tôi ngẩng đầu lên, mưa rơi lã chã trên mặt: "Cả thế giới đều thương em, sao anh không thương em?"

Tôi không tin anh hết thương tôi. Mỗi ngày tôi ôm ấp niềm hy vọng đó để tiếp tục sống. Bao nhiêu người nói tôi mạnh mẽ, tôi kiên cường, tôi dũng cảm. Hóa ra, tôi cũng chỉ là một nữ nhi, bị thứ mà nhân gian gọi tình yêu quật ngã.

"Hỏi thế gian tình ái là chi?" (Lý Mạc Sầu).

Ngày đăng: 20/09/2016
Người đăng: Nguyen Oanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage