Gửi bài:

Là gió hay anh?

Anh là bạn thân của con bạn nó. Quen nhau trong một bữa tiệc sinh nhật. Anh yêu nó ngay từ ánh nhìn đầu tiên, là anh bảo vậy. Anh nói anh thích cái vóc dáng tròn tròn ấy, nhìn đáng yêu không thế tả. Thế là quen.

***

Sau hơn hai tháng nhắn tin trò chuyện, nó bắt đầu dần chấp nhận anh xen vào đời sống của nó, điều mà trước giờ nó chưa từng để ai làm phiền đến không gian riêng của mình. Anh hiền lành, dịu dàng và biết quan tâm. Nó là một cô gái bướng bỉnh, lì lợm và có chút ngông của một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân tươi đẹp. anh càng tỏ ra quan tâm thì nó càng hờ hửng, lạnh lùng, dù trong thâm tâm nó đã bắt đầu yêu anh, yêu nhiều lắm.

Anh đi làm xa, cách nơi nó học gần 200km, cuối tuần mới về. Anh và nó yêu nhau qua những tin nhắn, cuộc gọi. Hay như cách người ta vẫn thường gọi: Yêu xa. Những hôm nó ốm, dù mong anh ở bên cạnh biết bao nhiêu nhưng anh chỉ có thể động viên, an ủi qua những dòng tin. Dù vậy nó biết anh cũng thương nó lắm.

la-gio-hay-anh

Anh là một chàng trai ga lăng, dễ nhìn, vậy nên xung quanh anh, vệ tinh cứ đeo bám suốt ngày. Nó đặt cho anh cái biệt danh là Gió. Gió lúc nào cũng mải lo vui đùa với hoa cỏ, mây trời mà đôi lần dù vô tình hay cố ý bỏ rơi nó với nỗi buồn mênh mang vô tận. Và vì là "Gió", nên chẳng thể lúc nào cũng bên nó như các đôi yêu nhau khác. Người ta nói : yêu xa là phải tin tưởng vào người mình yêu, nó chọn tin vào anh, tin vào sự ngọt ngào mà anh mang đến mỗi ngày cuối tuần. Anh sẽ ngồi im hàng giờ chỉ để nghe nó nói, những niềm vui nỗi buồn trong thời gian vắng anh, rồi cả hai lại chọn một góc vắng nhâm nhi ly cà phê, ngắm nhìn hình ảnh nhau trong đáy mắt. Đối với nó, như vậy là quá đủ. Tình yêu của anh và nó cứ yên bình trôi qua, dù có đôi lúc dỗi hờn, chia tay, tan rồi lại hợp thì chúng nó vẫn yêu nhau như thế.

Ngày cuối tuần như mọi ngày, nó ngồi trước cổng chờ đợi tiếng còi xe quen thuộc của anh. Bỗng dưng, điện thoai đổ chuông, một cơn gió lạnh buốt vô tình thổi qua như báo trước một điềm gì đó. Mơ hồ, nó nghe ai đó báo anh bị tai nạn xe, đã mất trên đường đi cấp cứu. Tai nó bỗng chốc ù đi. Là nó nghe nhầm phải không? Ai đó nói với nó là không phải đi, chỉ là nó mơ thôi? Anh vẫn đang trên đường về mà, anh nói hôm nay sẽ chở nó đi ngắm biển mà. Nó bật khóc nức nở rồi ngất đi.

Một tháng sau ngày mất của anh, nó vẫn chưa tin rằng anh đã ra đi mãi mãi. Vẫn ngày ngày nhắn tin cho anh như một thói quen, cuối tuần lại ra ngõ đứng đợi. Chỉ là, tin nhắn gởi đi không một lời hồi đáp, là những lúc đứng đến tê liệt thì chẳng còn anh đến bên nữa rồi. Đã không người nhắc nó ăn cơm đúng giờ, gọi nó dậy đi học mỗi sáng, không còn ai trêu chọc cho nó phát khóc rồi lại tốn công dỗ dành. Anh ra đi khi lời hứa còn chưa thực hiện. Chiếc nhẫn đôi giờ nằm im trên góc sách. Nó không đủ can đảm nhìn những món quà anh tặng, đâu đâu cũng ngập đầy hình ảnh của anh, là giọng nói, tiếng cười hòa tan trong gió. Nó còn chưa kịp nói nó yêu anh nhiều như thế nữa mà.

Một làn gió nhẹ vô tình thổi ngang, mang theo chút không khí mát dịu, là gió hay anh, đang lặng yên nghe tiếng trái tim nó thổn thức?

Ngày đăng: 05/11/2016
Người đăng:
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Không thể quên em
 

Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước chân, em chỉ cần đi trước bước đầu tiên, anh sẽ đi về phía em chín trăm chín mươi bước còn lại”

Không Thể Quên Em - Hoa Thanh Thần

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage