Gửi bài:

Một ngày rực nắng giữa trời đông

Với em, anh có lẽ là một thứ gì đó quá xa vời. Em đã cố bắt lấy anh nhưng không theo kịp. Anh luôn đi phía trước bỏ lại em phía sau, lẽo đẽo theo anh cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

***

mot-ngay-ruc-nang-giua-troi-dong

Anh là một anh công an, với vẻ mặt có duyên. Sáng nào đứng chờ xe đi làm em cũng ngắm anh. Khi vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt em luôn tìm anh. Dù anh đứng phía xa, chỉ cần lướt qua em đã có thể nhận ra được hình bóng của bóng. Mải miết ngắm anh qua những dòng xe đông đúc. Và em đã lặn lội, lục lọi để tìm bằng được facebook của anh. Sao anh lại trốn em kĩ thế, em đã từ bỏ nhưng vào một ngày, không biết cái gì đã thôi thúc để em lại tìm anh một lần nữa. Và cuối cùng đã tìm thấy anh.

 

Em mạnh dạn kết bạn và inbox với anh. Anh rất vui vẻ nói chuyện cùng em. Em đã từng nói anh là một chú công an rất ác với một khuôn mặt đáng yêu. Anh đã cười và nói em là một người đặc biệt.Mỗi ngày, khi giờ tan làm, em ôm lấy cái điện thoại để xem anh có online không để vào nói chuyện với anh. Đã một tháng em làm quen với anh nhưng không có kết quả, anh chỉ trả lời khi em inbox và đôi khi cũng hờ hững tới vài tiếng sau mới trả lời lại. Và nhà anh, nhà em chỉ cách nhau chưa tới 2km nhưng sao em và anh chưa bao giờ chạm mặt. Em đã cố gắng thường xuyên đi chơi tối qua chỗ nhà anh sao vẫn chưa được gặp anh. Em không muốn hẹn hò anh mà muốn bất ngờ gặp nhau như định mệnh J. Nhưng có lẽ là hão huyền.

Và sau đó, những cuộc chơi đã kéo em đi, em đã tập không nói chuyện với anh, mỗi ngày vẫn online chỉ để xem anh online không nhưng không nói chuyện, chờ xem bao giờ anh sẽ nhớ tới em, một người lạ đã từng quen. 3 tháng trôi qua, em vẫn comment những status của anh, những bài anh chia sẻ, anh chỉ like chứ không trả lời em. Hôm qua, anh chia sẻ 1 bài về du lịch đảo Điệp Sơn, em đã vào comment rằng nếu cần thông tin anh có thể hỏi em vì em đã đi. Lần đầu tiên anh đã inbox cho em. Cảm giác rất vui sướng. Và như cùng sở thích du lịch, em đã nói chuyện cùng anh đến lúc em ngủ quên mà trên tay vẫn cầm smartphone. Có cái gì đó mới lạ với một cô bé 30 tuổi chưa hề lớn. Đối với em, anh cứ mãi xa vời và em vẫn hi vọng một ngày nào đó anh đi chậm lại để chờ em. Chìa tay ra để dắt em đi cùng.

Ngày hôm nay là một ngày rực nắng giữa trời đông Hà Nội ^-^.

------ Chích Bông ----- 

Ngày đăng: 14/12/2016
Người đăng: Dung Vu Thi Thuy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Hamel
 

Ngay cả khi cô chết, tội lỗi của cô cũng chẳng thể mất đi. Vì vậy, hãy sống để bù đắp lại những lỗi lầm đó

Oboe [The violinist of Hameln]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage