Gửi bài:

Thất tình tuổi 25

Sài Gòn – chiều mưa tháng 5

Hôm qua, anh gọi điện cho em, một cuộc điện thoại đường dài từ đất nước Nhật Bản xa xôi. Em vui mừng vì sau thời gian làm khóa luận đầy mệt mỏi, anh đã liên lạc lại với em. Giong nói ấm áp của anh vẫn vậy, vẫn trầm mặc và xa xôi, có chút mệt mỏi và ngập ngừng. Em vẫn nhí nhảnh hỏi anh về công việc, về cuộc sống, về bài khóa luận khó nhằn của anh, anh chỉ đáp lại bằng những tiếng ậm ừ khó nhọc. Một khoảng lặng vô hình đáng sợ trong xuất hiện cuộc hội thoại của đôi ta. Em đã cảm thấy sự bất ổn. Có lẽ nào anh mệt?

Ở đầu dây bên kia, anh ngập ngừng nhưng cũng rất rành mạch: "Em à, mình chia tay nhé".

***

that-tinh-tuoi-25

Tai em như ù đi, hai từ chia tay như vết chém mạnh thẳng vào trái tim đang bàng hoàng thảng thốt của em. Niềm vui được liên lạc với anh sau chuỗi ngày dài anh dành cho công việc bỗng khựng lại. Nhưng em lại nghĩ, chắc anh yêu của em đang đùa em, muốn chọc em chút cho thư giãn thôi ấy mà. Em lấy lại bình tĩnh hỏi anh:" Chia tay?, đồ đáng ghét này, dám đùa em như vậy hả, có biết em bị đau tim không hả". Anh vẫn lạnh tanh, không cảm xúc: " Anh không đùa đâu, mình chia tay thật nhé!!!". Lần này, em biết chắc đó không phải là câu đùa nữa rồi. Nỗi đau từ hai từ chia tay lần thứ hai trong buổi tối nhanh chóng giáng mạnh vào tim em, đầy dòng nước mắt chỉ trưc trào trên đôi mắt vốn đã rất buồn của em. Em cắn mạnh đôi môi để không bật khóc, lấy hết bình tĩnh: " Nói cho em, lý do???"

" Anh đã yêu một cô gái khác, trẻ hơn em, xinh xắn hơn em – cô ấy mới 23, cô ấy biết nũng nịu và nói chuyện hợp với anh, cô ấy..." " Thôi đủ rồi, em không muốn nghe thêm gì nữa, em đã biết lý do rồi"- Em gần như hét toáng lên trong điện thoại khi nghe một loạt điệp khúc cô ấy, cô ấy của anh. Trái tim em đau, rã rời, như ai bóp nghẹt, lồng ngực nhói lên từng hồi. Trong đầu em chỉ toàn những câu hỏi tại sao, cô gái đó là ai, không lẽ thời gian năm ngày không liên lạc với nhau đã đẩy khoảng cách của mình đi xa tới vậy. Em lẳng lặng tắt máy, ném chiếc điện thoại anh tặng em để chúng mình liên lạc với nhau vào góc tường, màn hình điện thoại vụt tắt, vỡ vụn. Thế là hết, cuộc tình 5 năm của em...

Rồi em cũng thả mình xuống giường, rấm rứt và ấm ức khóc. Cuộc tình của mình cũng êm đềm và bình yên, như tính cách của em và anh vậy. Mình yêu nhau khi còn là sinh viên năm hai, còn trẻ con và hồn nhiên lắm, anh còn nhớ chứ?. Cái nắm tay đầu tiên của mình là trên xe bus dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, có khi anh cũng chả còn nhớ đâu, nhưng em còn nhớ rất rõ - lúc đó chúng mình còn ngượng ngùng với nhau lắm, em không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, chỉ dám vờ nhìn vào cảnh vật trên đường hiện ra trước mắt, cho tới khi có bàn tay ấm của anh khẽ len vào các ngón tay của em. Em giật mình, và rất nhanh, hơi ấm bàn tay anh đã truyền qua tay em, len lỏi từng giọt nắng ấm áp vào trái tim mới lần đầu biết yêu và được yêu của em. Cái cảm giác đó, em còn nhớ lắm. Em tiếc nhớ những ngày tháng đó, ngày cả hai chúng mình mới biết yêu, mới biết giận hờn vu vơ. Anh còn cuống quýt xin lỗi mỗi khi mải chơi lỡ hẹn lên thư viện học cùng em. Rồi những lần đăng ký học tập, em đã ngốc nghếch chọn những lớp học có giảng đường cạnh lớp học anh, để được ngắm nhìn bóng dáng của chàng mọt sách ngô nghê của em mỗi giờ ra chơi hay tan trường. Những ký ức của chàng trai năm đó cứ ùa về trong tâm trí em. Em nhớ, em nhớ anh và em năm đó quá. Rồi ký ức lại đưa em đến những ngày hai đứa miệt mài học bài và ôn thi cùng nhau, cùng đi bộ tập thể dục ở công viên Thống Nhất, cùng nhau mua vé tàu về quê mỗi dịp Tết đến...Em cứ nghĩ cuộc sống, tình yêu của mình cứ bình yên trôi như vậy, không gập ghềnh, không có những chông chênh, như chính tình yêu em dành cho anh vậy.

Rồi rất lâu như vậy, khi đôi mắt của em đã sưng, hai dòng nước mắt đã cạn khô tự lúc nào, em mới trở dậy được. Tấm gương trên bàn trang điểm hiện ra hình một cô gái đầu tóc rối bời, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp, trông thật tàn tạ. Là em – em của tuổi 25. Em chua xót nở nụ cười gượng gạo, những nếp nhăn trên đuôi mắt càng làm cho khuôn mặt em già dặn và đáng thương hơn. Em ghét mình của bây giờ quá.

Cái tuổi 23 đến với em và anh nhanh quá. Chỉ sau mấy kì học, thấm thoắt mấy kì thi, chúng mình đã ra trường. Anh còn vui vẻ bảo với em rằng, kế hoạch năm năm lần thứ nhất của anh đã kết thúc thành công, anh sẽ bắt đầu kế hoạch năm năm lần thứ hai nhanh thôi – trong kế hoạch đó, em sẽ là cô dâu của anh. Em hạnh phúc với viễn cảnh tương lai, về ngày được làm cô dâu của anh, sẽ rất hạnh phúc, phải không anh?

Em sống trong men say tình yêu, quên mất lời nhắc nhở của gia đình bạn bè về lời cảnh báo, yêu người cùng tuổi, con gái chịu nhiều thiệt thòi lắm. Ừ phải rồi, em đang hạnh phúc, rất hạnh phúc mà. Anh cũng vậy đúng không ?. Chẳng phải anh đã từng nói, chúng mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy mà.

Rồi anh đi học xa, em vẫn tin tưởng và ủng hộ anh vì em biết, đó là giấc mơ của anh, là một phần kế hoạch của anh sau tốt nghiệp. Yêu xa nhưng ngày nào anh cũng nhắn tin nhắc em ngủ sớm, nhắc em nhớ ăn uống và tập thể dục đầy đủ, nhờ vậy mà dù ở một mình, em vẫn không cảm thấy cô đơn, vẫn thấy ấm áp vì chàng trai của em vẫn luôn kề bên em mỗi lúc em vui hay buồn trong cuộc sống. Hai năm anh đi học xa cũng vì thế mà trôi qua nhanh hơn em tưởng tượng. Mới tháng trước đây thôi, anh còn bảo em anh sắp xong rồi, sắp được về nhà rồi, chỉ tháng bảy này thôi, anh sẽ kết thúc hai năm yêu xa của chúng mình. Em vui mừng, sung sướng vì sắp được gặp anh, không phải qua màn hình máy tính vô cảm nữa, mà là anh – bằng xương bằng thịt.

Lời nói thì mới chỉ nói ra đây thôi, nhưng người nói thì đã quên tự bao giờ. Anh yêu cô gái khác, em cũng không hề hay biết. Anh vẫn đều đặn nhắn tin cho em đấy thôi. Em vẫn cứ tưởng mình là cô bé hạnh phúc như ngày xưa. Em vẫn thương anh đêm đêm phải thức khuya làm bài cho kịp deadline, chỉ kịp úp vội tô mì rồi lại lặn lội quãng đường đầy tuyết lên lab cho tận ba, bốn giờ sáng mới trở về phòng trọ. Hai năm đó, anh cũng già đi nhiều, em cũng vậy. Vì thế nên em đã cố gắng chăm sóc bản thân nhiều hơn. Nhìn ngoài em nhỏ bé vậy, không ai nghĩ là em đã 25 tuổi cả. Vậy mà cuối cùng người anh chọn để viết tiếp kế hoạch cùng anh, lại là một cô bé 23 – trẻ hơn em, xinh xắn hơn em. Em đau, đau lắm!!! Em chua xót nghĩ về thực tại, về cái cô gái 25 đang ngồi trước gương. Ở cái tuổi 25 của em, mọi thứ chông chênh như một ly thủy tinh đặt trên mép bàn vào mỗi sáng. Nếu không may đụng phải, nó sẽ rơi xuống, vỡ toang. Mỗi khi lướt facebook, em lại thấy bạn bè khoe con gái, con trai, người khoe bạn trai rủ đi chơi, ăn uống, em lại thấy chạnh lòng. Em cũng mơ về ngày cùng anh đoàn tụ, làm nên một gia đình hạnh phúc. Em cũng mơ về đám cưới, em sẽ được váy cô dâu trắng muốt, được đi cùng anh trên thảm trải đầy hoa hồng trắng – loài hoa mà em thích nhất. Em nghĩ lúc đó chắc em sẽ khóc nhiều lắm – vì em vốn mít ướt mà – nhưng đó là giọt nước mắt hạnh phúc. Em đã từng nghĩ như vậy đấy. Thật ngốc nghếch phải không anh?. Không biết anh có từng???

Ngày xưa lúc mới yêu anh, em cũng mới là cô bé 20 hồn nhiên, mơ mộng, cũng được khen là xinh xắn, dễ thương, anh cũng từng bảo anh đã thích em từ khi gặp em lần đầu , phải khó khăn lắm mới làm quen với em. Nhưng giờ, em đã 25 – đã già hơn cô bé 23 của anh rồi đúng không?. Em lo anh áp lưc, mệt mỏi công việc nên không dám nhõng nhẽo, nũng nịu, đòi anh hát hay kể chuyện cho em nghe, em cũng không dám mở lời trước nhiều vì sợ anh bận việc, em cũng hay càm ràm tội anh mặc phong phanh giữa trời lạnh, đi ăn, đi ngủ không đúng giờ. Có lẽ vì thế mà em thành bà cô già của anh lúc nào mà em không hề hay biết. Và rồi, chắc bởi thế em bị gán vào cái tội không biết nhõng nhẽo, nói chuyện không còn hợp anh nữa – khác với cô bé 23 của anh bây giờ. Tình yêu của em, ở tuổi 25, nó thâm trầm và sâu sắc hơn, em yêu anh nhiều hơn một chữ yêu, thương anh nhiều hơn một chữ thương, nhưng những điều ấy, anh không hiểu và chắc không cần hiểu nữa rồi.

Sài Gòn hôm nay lại mưa – đây là nơi anh hẹn em về đoàn tụ khi anh tốt nghiệp. Em đã bỏ lại tất cả mọi thứ, bỏ lại Hà Nội - nơi chúng mình từng có nhiều kỉ niệm đẹp tình yêu thời sinh viên, với hi vọng cùng anh vào đây viết thêm nhiều nhiều kỉ niệm khác nữa. Nhưng chắc là giờ, kỉ niệm ở thành phố này chỉ mình em viết, anh sẽ viết nên kỉ niệm tình yêu cùng cô gái khác – trẻ hơn em. Em và anh sẽ mãi mãi như lời anh nói – nhưng là mãi mãi không–gặp–lại–nhau–nữa.

Em thất tình, lúc em 25 tuổi – tất cả là vì đồ ngốc của em đấy. Em yêu anh

Ngày mai, em sẽ mua một bó hoa hồng trắng thật đẹp, cắm vào chiếc lọ thủy tinh để trên bàn, em sẽ cố để không làm nó vỡ ...

Ngày mai, em sẽ make up thật xinh đẹp đi làm để che mờ đi dấu vết của nỗi đau ngày hôm nay

Tối mai, em lại vùi mình trong nỗi đau thất tình mà không có ai biết, giấu mình vào trong chăn và khóc thỏa thuê cho vơi bớt nỗi đau

Ngày kia, em sẽ lại make up thật xinh đẹp đi làm...

Tối ngày kia, em lại khóc

Em nhớ anh nhiều!!!!!!!!!!

Em 25 – và em thất tình...

Ngày đăng: 13/06/2017
Người đăng: quynh nguyễn như
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Chúng ta có thể thất tình
 

Chúng ta có thể thất tình, nhưng nhất định phải mang tình yêu đó chôn xuống nơi sâu nhất của trái tim. Chúng ta có thể tha thứ nhưng nhất định phải quên đi kẻ đã làm mình tổn thương. Bởi vì, một ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ dần dần yêu một người khác, mà người đó nhất định sẽ mang đến cho ta hạnh phúc. Những gì đã qua hãy để cho nó qua đi, vì yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi.

Cảm lạnh mùa hè - Vu Thiên Hâm.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage