Gửi bài:

Những người phụ nữ đau khổ

Chuyện xảy ra lúc sáng sớm đến gần trưa anh đi làm về tới nhà, anh đá thúng đụng lia, chị tránh không muốn va chạm, lằng lặng đi làm việc khác. Khi chị đang đứng nhặt rau để nấu cơm anh từ đằng sau đến đạp chị một cái vào ngang lưng, chị sụn cả lưng đau điếng người, không dừng lại anh lao vào tát chị và đánh chị vào đầu liên tiếp khiến chị thành ra như thế này.

***

nhung-nguoi-phu-nu-dau-kho

Tình bạn của chúng tôi tính đến nay cũng 15 năm rồi. Tôi và chị gần thật gần mà xa cũng rất xa? Tôi viết câu này không phải là lời nói vu vơ, không phải là vô lý? Gần vì, chúng tôi rất thân thiết với nhau, chia sẻ mọi nỗi buồn và niềm vui cho nhau... chị chia sẻ với tôi bằng tất cả tấm lòng chân thành của mình, dãi bày mọi thứ trong cuộc sống của chị dù đó có là xấu xa hay tốt đẹp nhất. Chị tâm sự với tôi cả những điều mà chị không thể lên tiếng với gia đình máu mủ của chị. Xa vì sao? Là bởi lẽ chúng tôi chẳng hề máu mủ ruột già và cũng chẳng họ hàng thân thích hay dây mơ rễ má gì. Nhưng! Chúng tôi là những người phụ nữ có nét tương đồng về cảnh ngộ. Chỉ một vài nét thôi, nhưng cũng đủ ấm áp, đủ sự tin tưởng để chúng tôi thật sự trải lòng cho nhau và động viên nhau tiếp tục sống qua những ngày tháng ảm đạm hay chính xác hơn là chuỗi ngày u tối mịt mù.

Vào một ngày gần đây, tôi cảm thấy ngộp thở với cuộc sống riêng của mình, không thể kìm nén sự uất ức trong lòng. Một phút chốc bỗng nhiên ấy, tôi đã thét lên "Bất lực... Bất lực quá... Bất lực toàn phần", Thét xong rồi tôi thấy mình thoải mái hơn, dễ chịu hơn và cũng dễ dàng giải quyết mọi việc hơn. Sau đấy chẳng bao lâu, chuông điện thoại reo, dòng chữ "người cùng khổ" hiện trình ình trên màn hình, tôi giật thột mình, nín thở chắc mẩm trong bụng "lại chuyện gì nữa đây, ông trời ơi con chỉ là một người bình thường"... Vài phút sau, chấn tĩnh lại tinh thần mình rồi tôi gọi lại cho chị, chị trả lời tôi bằng giọng nói thều thào: Em ơi! Chị... chị... chết mất. Đau khổ quá em ạ.

- Nhưng! Chị chết rồi con chị sẽ như thế nào? Còn gia đình chị nữa...

- Ôi... Chị vô dụng quá...

- Chị Thu à, chị bình tĩnh đi, chị đang ở đâu? Em qua.

- Chị đang ở nhà.

- Em qua chị ngay đây, đừng đi đâu nhé, chị bình tĩnh đi, uống nước đi cho đỡ mệt. Đợi em, em qua ngay đây.

Nói xong tôi vội vàng khóa cửa, dắt xe máy chạy ngay tới nhà chị. Vì tôi biết, chị vừa phải hứng trận "bão" đòn của ông chồng... Nhà tôi cách nhà chị khoảng chừng 15km, chị năm nay đã 35 tuổi rồi, chị lấy chồng kém chị mấy tuổi nên cuộc sống của chị gặp vô vàn khó khăn. Khó khăn không hoàn toàn vì chồng chị mà khó khăn với toàn gia đình chồng, toàn bộ gia đình nhà chồng các bạn ạ.

Chị kể với tôi trước đây chị từng có ý định là sinh con với người chị yêu và một mình nuôi con chứ không hề muốn lấy chồng, hoàn cảnh xô đẩy cuối cùng chị lại lấy chồng và làm dâu. Chị và anh yêu nhau chưa được một năm, do chị có ý định nuôi con mình một nên khi anh ngỏ ý muốn cưới chị đã trả lời anh rằng "có con rồi mới cưới còn không có thì thôi".

Thế rồi chẳng bao lâu chỉ hai hay ba lần qua lại chị đã mang trong mình một sinh linh nhỏ bé. Là phụ nữ mà, chậm 10 ngày thôi chị đi khám bác sĩ nói đã được hơn hai tuần rồi. Ngày làm mẹ với chị rất gần, chị mừng lắm. Nhưng! Khi chị nhớ ra lời hứa của mình "có rồi mới cưới" chị lại thấy sợ, vì chị chứng kiến bao nhiêu người phụ nữ đau khổ vì chồng... chị thấy sợ... sợ lắm. Cuối cùng, lý trí của chị đã phải chịu thua tính cả nể của chị, chị đến bên anh và xây dựng mái ấm sau những lời nói của bố mẹ người yêu và nhất là lời nói của mẹ chị. Từ thủa ấu thơ tới giờ chị chưa hề cãi mẹ một lời, chưa hề dấu giếm mẹ chị nửa câu, nhưng giờ này chị "không dám nhìn mẹ vì mặc cảm tội nỗi". Chị thấy mình là người con bất hiếu, mẹ nuôi chị khôn lớn, cho ăn học đàng hoàng, bằng chúng bằng bạn chị chưa báo đáp mẹ được chút ân tình nào mà chỉ mang lại nỗi buồn, sự lo lắng cho mẹ mà thôi. Chị lấy chồng vì muốn đem lại cho con mình một gia đình đầy đủ, bằng bạn bằng bè như mẹ chị từng khuyên răn, nhưng cái gia đình của chị bây giờ là một gia đình vụn vỡ.

Một người chồng vũ phu, láo lếu, khiến chị tự thấy xấu hổ với chính mình, xấu hổ với gia đình mình đặc biệt là người mẹ đã sinh ra chị. Không báo đáp giúp đỡ gì cho mẹ mà còn bị người còn rể luôn réo lên mỗi ngày với những lời tục tĩu, thô bỉ. Sau cơn giận chị cũng đã tâm sự khuyên răn rất nhiều nhưng cũng chỉ được vài ngày, ... vài ngày bình yên rồi lại sấm chớp mưa rơi, bão bùng. Giờ đây còn chẳng được vài ngày nữa mà mỗi ngày đều như vậy, chồng chị sỉ nhục thậm tệ hơn và đánh chị cũng tàn nhẫn hơn.

Cuộc sống của chị trở lên ngày càng tồi tệ. Nhiều lúc bức xúc quá chị nói với tôi chẳng lẽ chị lại trình báo chính quyền, may ra còn có thể cứu vãn được tình thế. Nghĩ một lúc chị lại nói: Nếu báo chính quyền liệu có giúp ích gì không hay gia đình lại càng tồi tệ hơn. Chính quyền bây giờ...? Công lý bây giờ...? Khó tin lắm em ạ. Chị không giám mạo hiểm đặt lòng tin vào nơi công lý bị vẩn đục, bị ô nhiễm này. Chồng chị cũng là một đảng viên, cũng làm cán bộ phường chứ đâu phải là nông dân quèn hay là kẻ lông bông hư hỏng đâu? Nhưng sao anh không một lần nghĩ cho chị, xót thương chị...? Tôi đang đặt một dấu chấm hỏi rất lớn? Anh hết yêu chị rồi hay anh đang đồng lõa với gia đình hành hạ chị? Hay anh là người có vẫn đề về nhận thức... là người bị chi phối bởi sự tưởng tượng...? Rất nhiều... rất nhiều câu hỏi đang trong đầu tôi mà không tìm được lời giải đáp...

Thấy tôi đến... chị lết thân hình nhỏ bé, đôi mắt xung huyết đỏ tấy, bên má trái thâm tím... ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Em ơi!... Tôi im lặng đưa tay ra ôm lấy chị, mắt tôi vẫn mở trừng trừng mà sao sống mũi cay cay rồi hai dòng lệ cứ trào ra không ngừng. 15 phút đau khổ tột cùng, 15 phút chết lặng ấy chị mới buông tôi ra.

- Chị lại thế rồi? lại phiền em nữa rồi? Chị xin lỗi - một giọng nói yếu ớt méo mó nghe mà thương không thể cầm lòng mình. Tôi đến gần lau nước mắt cho chị, đôi bờ vai chị lại rung lên bần bật. Tiếng khóc nấc lại bắt đầu vang lên.

- Chị à. Đừng khóc nữa. Chị khóc có được gì đâu. Chị khóc nhiều nóng bốc lên đầu lại đau đầu nữa đấy. Chị mà ốm ra ai chăm con cho chị?

- Chị phải làm gì bây giờ? Hết thuốc chữa rồi? Hết rồi... Không thể làm gì thay đổi được nữa. Kiếp này của chị coi như xong.

- Chị đừng nghĩ quẩn như thế? Chị sống bây giờ vì con là chính. Chị thấy đó các cụ có câu "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng". Chị muốn con chị sau này sống khổ sở hay sao? Kiên cường lên chị.

- Nhưng chị....

- Không nhưng gì hết. Bây giờ chị đang không được bình tĩnh, nghe em. Nằm gối đầu nên chân em, em bóp đầu cho, nhắm mắt vào nghỉ 10 phút thôi cũng được. Đỡ mệt rồi kể lại em nghe.

- Nào... nằm xuống.

- Em... Chị chân thành mang ơn em nhiều lắm.

- Chị này, hâm à. Ơn huệ gì ở đây. Nghỉ đi, đỡ mệt rồi nói chuyện.

Tôi bóp đầu cho chị, tôi thấy thương chị nhiều lắm. Những vết bầm tím ấy làm tôi đau thắt con tim. Tôi còn nhớ, chị kể với tôi khi bố mẹ người yêu gọi chị đến nhà thì bà ngoại của chồng chị không thích chị tí nào. Chê chị là người nhà quê (chị sinh ra ở tỉnh lẻ (TNT) giáp ranh với Hà Nội), gặp ngay phải ông chú rể ba que hãm tài làm nghề cầm đồ, vịn được mấy đồng của mẹ vợ mua chiếc ô tô 5 tạ chạy chở cát sỏi thuê, lên mặt sỉ nhục chị ngay sau lễ cưới 2 ngày. Chị làm sự kiện cho công ty truyền thông, con gái tỉnh lẻ xuống Hà Nội làm thì làm gì mua được ô tô, chạy xe máy suốt. Chị va phải ổ gà nên xảy thai trước lễ vu quy 1 ngày, ông chú rể nhân cơ hội đó sỉ nhục chị không tiếc lời, nói chị lừa đảo, chiếm đoạt tài sản, bỏ bùa cho cháu họ lấy chị, giả vờ có thai... Chị chết lặng người vì chưa bao giờ chị làm gì trái với lương tâm nay bị người nói mình làm điều thất đức...

- Ngày chị bị sỉ nhục cũng là ngày chồng chị đi trực đêm noel, tới khuya chồng chị về nhà, chị thấy chồng có phần nghe chú rể nên lạnh nhạt với chị, chị cũng im lặng... Sau đó một ngày chị quyết định gặp bố mẹ chồng và nói: Con muốn biết ý kiến của bố mẹ, chuyện đã xảy ngoài ý muốn, con là người mất con, con đau hơn ai hết. Bây giờ con muốn biết ý của bố mẹ, chỉ cần bố mẹ nói "Bố mẹ không chấp nhận một người con dâu như con" ngay lập tức con sẽ bước chân ra khỏi nhà bố mẹ. Con sẽ ra đi tay trắng và không nói nửa lời. Nhưng bố mẹ chị lại nói bố mẹ tin con, không có chuyện gì đâu con đừng suy nghĩ nhiều... Đi nghỉ đi.... Chị chào bố mẹ và lặng lẽ lên phòng. Chị im lặng không trò chuyện với ai kể cả chồng mới cưới. Sau ba ngày chị mới nói với chồng mình:

- Em hỏi anh 3 câu, em mong anh thành thật mà nói. Anh nghĩ thế nào về em sau những gì chú anh đã làm mấy ngày qua?

- Anh không nghĩ gì? Anh rất thương em.

- Anh nói thương em nhưng em không cảm nhận được. Em chỉ thấy anh lạnh nhạt và hắt hủi em thôi. Trước khi cưới, lúc có thai được hơn 1 tháng đi siêu âm anh có đi cùng em không?

- Em hỏi buồn cười, hôm ấy anh chở em đi khám ở khoa sản bệnh viện e còn gì? Em đừng nhắc lại chuyện cũ.

- Vậy sao anh tin lời chú anh nói em giả vờ có thai, chỉ là chậm kinh thôi?

- Đâu. Anh có tin đâu, chỉ là anh khó chịu trong người thôi.

- Anh ạ. Bây giờ con đã mất, anh không còn phải lo lắng cho tương lai con sau này nữa. Gia đình anh cũng vậy. Em không muốn chúng ta phải sống những ngày bế tắc về sau. Chúng ta mới cưới thôi chưa đăng ký chia tay vẫn là chưa muộn. Suốt ba ngày chúng ta không ai nói với ai câu nào, em nghĩ mình nên suy nghĩ lại cho kỹ. Em không ràng buộc anh đâu.

- Em đừng nói thế, anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi...

... Từ đây cuộc sống của chị đỡ ngột ngạt hơn một chút. Ở đời không dễ gì bỏ qua hết mọi chuyện, khi đã nhuốm chàm thì cuộc sống không thể trở lại bình thường được... 4 ngày sau lễ cưới chị bị sốt, vì buồn lòng chị không nói với chồng nửa câu, vì chị nặng lòng với những lời nói thất đức mà họ cố tình gieo cho chị khi chị mới chân ướt chân dáo về nhà chồng, mặc dù anh cũng đã quan tâm tới chị. Nhưng! Chị vẫn không hề nói với chồng... Chị tự uống thuốc hạ sốt, chỉ được một thời gian thuốc hết tác dụng lại sốt trở lại...

Những lần sốt sau cành nhanh hơn, đến ngày thứ 3 chị thấy mệt, uống thuốc xong là lên giường nằm và mê mệt đi không biết gì nữa. Chồng chị đi làm về thấy chị mặt tái mét, mồ hôi đầm đìa, người lạnh toát anh hốt hoảng gọi: Thu ơi! Thu ơi!... Người nhà thấy anh gọi thất thanh đã chạy lên phòng xem sao? Anh vội bế chị lên chạy xuống cầu thang vừa chạy anh vừa nói nhà con có chuyện rồi. Bố chồng chị tiện để xe ở sân nên chạy luôn xe máy thật nhanh.

Đến viện 108, anh bế chị vừa khóc vừa chạy, cứu vợ em với bác sĩ ơi... Chị sốt quá cao, 39oc, người lịm đi, người chị tím tái và bàn tay bắt đầu run run. Bác sĩ nói với nhau, chườm hạ sốt khẩn cấp. Nghe thấy bác sĩ nói chồng chị đứng ngoài nhìn vợ lo lắng, đứng ngồi không yên... Một lúc sau bác sĩ thông báo với chồng chị, chị qua cơ nguy kịch... Ngày hôm sau khi kiểm tra, xét nghiệm xác định chị bị "sót rau" dẫn đến sốt cao... chị phải phẫu thuật tử cung cấp cứu....

Qua trận đó chồng chị yêu thương chị và quan tâm tới chị gần như lúc đầu... Tưởng như thế chuyện đã xuôi nhưng không? Bà ngoại chồng chị luôn miệng chửi mắng chị là con nhà không cha không mẹ, không có học, là con người lừa đảo, dở hết trò nọ đến trò kia để lừa con cháu bà, thậm chí ngày bố chồng xấu số của chị mất được 1 tuần bà đang tâm đứng trước bàn vong linh con rể vỗ cái ngàn vàng vào mặt vợ chồng chị mà chửi: Nhà tao không có cái giống mất dạy ấy, cái giống lừa đảo, người thì xấu như con ma điên chó chả thèm, mày ngu ăn bùa ăn bả mới rúc vào nó...

Không chỉ có thế đã thôi mà Bố chồng chị qua đời về căn bệnh ung thư phổi và chị lại thêm một cái tội nữa, đó là giết bố chồng. Đêm dân làng đến viếng bà ngoại chồng chị thuê thợ kèn khóc rằng: Con ơi mẹ nói con không nghe lời, con không cưới vợ cho con con thì con không chết, cưới vợ cho con con rồi con chết ngay. Tiền mẹ có tiếc con đâu... nhưng mẹ nói con chẳng nghe lời... Còn về phía mẹ chồng, Mẹ chồng chị suốt ngày để ý soi mói và chê bai chị đủ điều, tìm đủ cách gây khó khăn cho chị. Còn nàng dâu cả của mẹ chồng thì hễ lúc nào chỉ có hai chị em lại nói những lời gây bất đồng cho chị và mẹ chồng. Mọi tội lỗi đổ hết lên đầu chị, mặc dù họ biết chị không hề có lỗi gì cả mà đơn giản chỉ là họ thích như thế mà thôi...

Không chịu được sức ép vợ chồng chị xin ra ở riêng. Dần dà chị cũng có bầu và sinh được cậu con trai kháu khỉnh, tôi cũng rất thương yêu và quý bé. Biết chị sinh con trai nàng dâu cả nhà chị càng tức vì người ta chỉ có 2 công chúa, rồi họ xui xiểm mẹ chồng xuống chửi chị... Mẹ chồng thì kích bác con trai bỏ vợ, chồng chị là người lập trường không vững dễ bị kích động, nên từ ngày chị chửa được 6 tháng anh đã dở tính vũ phu đánh vợ, sỉ nhục vợ, gia đình nhà vợ, mặc kệ cho vợ đang mang bầu vượt mặt.

Chuyện cứ diễn ra như thế 5 suốt năm liền... cho tới tận ngày hôm nay. Bé nhà chị đã sắp được 3 tuổi mà anh vẫn cứ chửi mắng thậm tệ và đánh đập chị một cách tàn nhẫn. Tôi nhìn chị đôi mắt xung huyết đỏ tấy, mặt mày thâm tím, sau gáy xưng như quả ổi găng, tay chân bầm dập... thương chị vô cùng... Nhưng kết cục tôi cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc không thể giúp gì cho chị ngoài an ủi động viên và đến bên chị những lúc chị cần.

- Chị dậy rồi à? Ngủ thêm chút nữa đi.

- Chị thiếp đi lúc nào không hay. Em mệt rồi lại bị chị quấy dầy. Ngại quá.

- Lại thế rồi? Sao? Chuyện gì mà chị ra nông nỗi này.

- Có gì to tát đâu em, con người lòng tham vô đáy em ạ. Cảnh làm dâu như chị em mình em biết rồi con gì. Mẹ con họ cãi chửi nhau nhưng không ai động đến họ được và họ cũng không bao giờ bỏ nhau đâu. Chị thì nghĩ, đời mình chẳng thiết gì, chỉ mong con bằng chúng bằng bạn, nhưng em ạ, bây giờ chị sống trong nhà này được ngày nào hay ngày đấy thôi. Mệt mỏi lắm rồi.

- Chị nói gì động đến mẹ anh ấy hả?

- Không. Chị em mình là người được dạy dỗ ăn học đàng hoàng mà em.

- Chẳng hiểu sao bà tức chuyện gì, xuống đây mặt hằn học nói chị T nó chửa mà mày không gọi điện hỏi thăm chị. Nó chửa mệt mỏi cũng không quan tâm tới chị. Chồng chị nói: Bà không phải nhiều chuyện, chửa ai chả phải chửa. Nhà con đi viện vợ chồng anh chị có hỏi thăm đâu, Thằng ku Đ nhà con đi viện hai lần vợ chồng chị có hỏi câu nào. Bà buồn cười thật, hễ xuống là có chuyện, tốt nhất bà đừng xuống nữa. Thế là mẹ chồng chị được thể chửi toáng lên, hai mẹ con họ cãi nhau ầm ĩ... Chuyện xảy ra lúc sáng sớm đến gần trưa anh đi làm về tới nhà, anh đá thúng đụng lia, chị tránh không muốn va chạm, lằng lặng đi làm việc khác. Khi chị đang đứng nhặt rau để nấu cơm anh từ đằng sau đến đạp chị một cái vào ngang lưng, chị sụn cả lưng đau điếng người, không dừng lại anh lao vào tát chị và đánh chị vào đầu liên tiếp khiến chị thành ra như thế này.

- Tôi thực lòng không biết nên an ủi, động viên chị thế nào? Tôi chỉ im lặng ôm chị vào lòng và nói, chị thấy trong người sao rồi?

- Chị thấy dễ thở hơn rồi?

- Thế anh ấy đâu?

- Đi đâu chị cũng chẳng quan tâm nữa...

... Các bạn ạ, chị thường xuyên bị như vậy. Chị là người cao có 1m48cm, nặng 45,5 kg thôi, chồng chị cao 1m 65cm, từ ngày lấy chị về, được sự yêu thương chăm sóc của vợ anh từ 52 kg vọt lên 70 kg chỉ sau 3 tháng, anh luôn tập tạ vào mỗi buổi chiều tối đi làm về. Sức người như vậy đánh chị như thế? Hỏi rằng chị thành ra thế nào???.... Chị là người phụ nữa đau khổ, quá đau khổ, giờ đây chị vẫn phải gặm nhấm nỗi đau đó mỗi ngày...

Thế đó các bạn ạ! Ở đời này có ai nói hay được đâu. Tôi đã rất nhiều lần đến nhà chị, cũng gặp chồng chị nhiều lần, tìm hiểu về gia đình chồng chị, rồi dân làng nơi chị sinh sống... Nhưng quả thực, tôi quá bất ngờ, tôi phải thừa nhận đó hoàn toàn là sự thật. Sự thật còn khủng khiếp hơn thế nữa. Nếu các bạn ở cạnh nơi chị sinh sống, tôi tin chắc các bạn sẽ hiểu những gì tôi đã nói và sẽ ghê tởm những con người ấy...

...Tôi không thể hiểu được, họ đánh chị như thế họ cảm thấy thế nào? Nếu người nhà họ bị đánh như vậy họ có để yên không? Họ có chịu đừng như chị không? Nếu chính bản thân họ bị ngược đãi như thế thì sẽ như thế nào???....

Đó! Các bạn thấy không, xung quanh chúng ta vẫn còn có những người phụ nữ đau khổ như thế, tôi tin trong xã hội này vẫn còn nhiều chứ không ít lắm đâu... Pháp luật sinh ra để bảo vệ con người, bảo vệ những người bị ngược đãi như chị nhưng còn người thi hành pháp luật thì sao???....

Nguyễn Hồng Nhung.

Ngày đăng: 22/07/2017
Người đăng: Nguyễn Hồng Nhung
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
your absense
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage