Gửi bài:

Giá trị đồng tiền

Vì họ là khách còn mình là người bán hàng dịch vụ sao mình vẫn không hiểu là khám bệnh có trả tiền sao lại nhận được những thứ đắng cay.

***

gia-tri-dong-tien

Ngày còn bé đi theo má bán cá ngoài chợ, nắng mưa khổ cực nếm đủ thứ trên đời. Lúc nhỏ có đôi chút chạnh lòng nhưng vì gia cảnh, phải âm thầm chấp nhận. Nào là cá rô non, nào là mùa cá Linh nước nổi. Chạy tới chạy lui đem cá từ dưới mé sông lên chợ sém té sông mấy lần, vì cây vợt vớt cá thì dài mà đôi tay mình quá nhỏ bé, hồn vía lên mây vì tội chẳng biết bơi. Có đôi lần vì khách đông vài lần bực bội, nhưng chẳng dám nữa lời hé răng phàn nàn với khách chỉ vì mình là người bán họ là người mua.

Lớn lên chút nữa đi học ở xa một tháng ba mươi ngày có khi về nhà được một bữa. Cơm áo gạo tiền vẫn còn ngửa tay xin mẹ, nhưng không còn cảnh phải chạy lên chạy xuống mé sông vớt cá đem lên chợ cho mẹ nữa. Vừa thấy vui vừa thấy buồn. Vui vì cuộc đời cho mình hướng rẽ mới, không còn mùi cá nồng nặc, không còn những ánh mắt nhìn khinh thường hướng về mình như một đứa trẻ tội nghiệp đang làm lụng vất vả vì phải mưu sinh và chẳng còn phải chịu cảnh ăn sáng trên chợ trưa cũng trên chợ như ngày xưa nữa. Buồn vì chưa có đủ tiền để trang trải cuộc sống, phụ giúp gia đình, để mẹ được ở nhà nấu cơm thôi cũng được. Còn đứa con này sẽ ra ngoài cuộc sống để bôn ba thay má.

Lớn thêm chút là thoáng cái bốn năm. Có công ăn việc làm và mẹ chẳng còn đi bán nữa. Bước ra đời với những thứ hồi bé đã được dạy và được nghe, nhưng đôi lúc vẫn ngỡ ngàng vì cuộc sống còn nhiều thứ bất công chưa một lần được biết. Nay trải nghiệm lòng đau như máu trào, ngực xé. Lê lết về nhà chẳng dám than thở với mẹ nữa câu. Lúc nào gương mặt cũng tươi nhưng lòng buồn rầu vô đối. Vì mẹ đã lo lắng nhiều rồi không thể để mẹ lo thêm.

Cuộc sống hai mẹ con cũng đỡ nhiều vất vả. Mẹ ở nhà chẳng ngại ngồi ngoài chợ nắng mưa. Đắc ế cá ươn, mùi tanh nồng không đeo bám nữa. Thấy vậy cũng mừng mà cũng có chút buâng khuâng. Vì nhận ra người già cần hoạt động tay chân, không chịu nằm cũng chẳng chịu ngồi yên một chỗ. Thích đó đây và đôi tay làm lụng, để sức khỏe được rèn luyện từng ngày kẻo mài mọt về sau.

Có đôi lần mẹ nhắc kể chuyện xưa cái thời buôn gánh bán bưng mà sao khỏe ghê mấy đứa. Chỉ cảm nhẹ uống vài liều thuốc mua vội trong cơn mưa là hết, không giống như bây giờ phải đi khám bệnh tận Sài Gòn mà chẳng thấm thía gì nhau. Lại thêm mấy ông mấy bà bác sĩ đi khám bệnh như van xin năn nỉ, ban phát. Mẹ nói làm mình nhớ hồi xưa, thời còn bán cá cũng đôi lúc bực mình nhưng chẳng dám nói ra. Vì họ là khách còn mình là người bán hàng dịch vụ sao mình vẫn không hiểu là khám bệnh có trả tiền sao lại nhận được những thứ đắng cay.

Giờ đây mới nghiệm ra điều này nữa, có tiền đi mua dịch vụ chưa chắc mình hài lòng, nhưng phải chấp nhận để trải qua dịch vụ ấy và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ quay trở lại một lần nào nữa.

Ngày đăng: 26/08/2017
Người đăng: Huy Phan
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Tôi là Beto
 

Các bậc cao tuổi thường nghĩ chán rồi mới làm. Cũng có thể nghĩ chán rồi chả thèm làm gì hết. Còn ở tuổi của hắn, và của tôi nữa, muốn làm gì là làm ngay. Rồi sau đó mới ngồi ngẫm nghĩ tại sao mình lại làm thế, thường là trong đớn đau và dằn vặt. Để rồi lại quên rất nhanh, thiệt là may. Vì đó là tính bồng bột, người ta nói thế và tôi cũng tin như thế. Cũng như tôi tin rằng đó không chỉ là tính cách của tuổi trẻ, mà còn là phẩm chất của các nhà thơ và các nhà cách mạng

Tôi là Bêtô (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage