Quá khứ của tôi
Mười bảy tuổi, tôi đâu biết thế nào là yêu và được yêu.
Chỉ biết những khao khát, những tình cảm đầu tiên đang dậy lên trong trái tim mới lớn ngây ngô thôi thúc lí trí non nớt làm tôi khờ dại.
Chỉ biết tôi dành mãi thương yêu cho một người dù biết sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Tôi thương người nhiều lắm, cậu bạn thân năm nào...
***
Tình yêu học trò chóng vánh, mong manh nhưng sâu đậm lắm những ân tình người dành cho tôi. Người đã quên đi, hẳn rồi, nhưng còn tôi cứ mãi nhốt mình vào bao nhiêu yêu thương, ngốc nghếch, tự cho mình một ảo tưởng rằng tôi nợ người và tôi cần phải ở bên cạnh người mọi lúc người cần... Cứ thế chẳng có gì ngoài những đau thương.
Ngày xưa ấy...
Tôi và người là hai đường thẳng cắt nhau và một góc lớn trong cuộc đời tôi đã lỡ trót mang hình ảnh của người. Đẹp lắm những kí ức tôi cùng người.
Người là cả góc trời tuổi thơ của tôi. Những giận hờn vu vơ, những tiếng cười trong trẻo, những lần rong ruổi đi chơi trên cánh đồng lúa xanh ngát, chèo xuồng trên dòng sông nho nhỏ, tôi làm sao quên được! Tất cả với tôi thật sự quá quý báu, quá đẹp!
Đã có lúc tưởng chừng như cuộc sống của chúng tôi chỉ có nhau, bao nhiêu vui buồn, hạnh phúc, đau khổ, lúc nào tôi và người cũng có nhau. Dù đó là cay đắng hay ngọt bùi tôi vẫn trân trọng, vẫn giữ mãi trong lòng . Đơn giản vì thương người, tôi yêu mọi thứ thuộc về người. Nhưng...dành cả tấm lòng cho người, tôi nào hay sẽ có ngày vỡ tan. Tôi và người như hai đường thẳng cắt nhau rồi mỗi lúc lại thêm xa nhau, tình cảm cứ mờ nhạt dần dần mặc cho tôi bao lần ngây ngô níu kéo.
Chúng tôi xa nhau vì khoảng cách, tôi và người chia xa như một lẽ tự nhiên của tạo hóa. Người ta nói tình yêu học trò chẳng thể được lâu bền vì tình yêu không đủ lớn và cũng vì không đủ sức để giữ lấy nhau. Tôi và người đúng thật không đủ sức để giữ lấy nhau nhưng đã sắp hai năm rồi, từ ngày xa nhau, có bao giờ tôi thôi không nghĩ về người đâu, có khi nào tôi không mong nhớ người đâu. Còn người, vẫn vui, vẫn rất hạnh phúc trên con đường người đã chọn, tôi mừng cho người nhưng cũng đâu tránh được đau thương cho chính mình-kẻ sau lưng. Cuối cùng, tất cả tình cảm, kỉ niệm,những ân tình ngày xưa ấy, những hồi ức tôi ôm trọn vào lòng mình bấy lâu hóa ra tất cả chỉ là tôi đơn phương.
Đơn phương. Ừ. Tôi cũng đành chấp nhận và con tim cũng bao dung luôn cho cái lí lẽ ngốc nghếch của nó. Đã từ lâu lắm rồi, tôi và người có là gì của nhau đâu, tôi có hiểu người và người cũng có biết gì về cuộc sống của tôi nữa đâu, vậy mà...Bao lần tôi đã quên mất mình là ai, cố chấp níu kéo và rồi nhận về những thương đau không hơn, không kém.
Đã bao nhiêu lần con tim cố chấp nếm trải đau thương, tôi không còn nhớ được nữa...
Đêm nay, Giáng sinh. Tôi lại hẹn người, cùng những người bạn ngày xưa, hai người bạn thân nhất của chúng tôi...à, không, chắc chỉ riêng tôi thôi, bởi thế giới của người rộng lớn quá.
Sẽ được gì, chính tôi cũng thực sự không biết.
Nhớ mùa Giáng sinh năm nào, tôi cùng người ngập tràn trong niềm vui ngây ngô bé nhỏ, giản đơn chỉ vì có nhau. Cái cảm giác ấy hạnh phúc biết nhường nào, nó đơn giản lắm, chỉ là bước sánh vai nhau qua những con đường, chen chúc giữa dòng người tấp nập, hối hả để cùng cười, cùng nói. Vậy thôi...mà tôi nhớ hoài.
Tôi tìm gặp người hôm nay, chỉ mọng nhặt được đâu đó một mảnh kí ức năm nào dù biết đã từ lâu vỡ tan. Nhưng...Vẫn con đường này, vẫn đèn hoa, vẫn chuông nhà thờ ngân vang, vẫn dòng người đông đúc trong không gian se se lạnh và vẫn đây bốn đứa bạn thân năm nào. Tất cả dường như chẳng có gì đổi thay, đúng vậy, vẫn không thay đổi, với người khác là vậy, nhưng với tôi, tất cả của hôm nay đã thay đổi nhiều, nhiều lắm...Người trước mặt tôi đó, vẫn khuôn mặt, nụ cười ngày nào nhưng hôm nay sánh bước cùng người, nói cười vui vẻ với người có phải là tôi nữa đâu...
Là nhỏ bạn thân tôi, người mà tôi đã tin tưởng rất mực.
Là vô tình, là vô tư, tôi không thể biết được nhỏ, chỉ biết một cảm giác hụt hẫng, một cái đau nhói. Bao nhiêu tình cảm tôi đối với người, tất cả những lần tôi vui buồn lặng thầm vì người, tôi đều tâm sự cùng nhỏ, tôi xem nhỏ là bạn thân, là cô bạn gái thân duy nhất, hẳn nhỏ phải hiểu lắm tình cảm tôi dành cho người, nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này...Tôi đã làm gì sai? Tôi đáng bị đối xử như thế lắm sao?
Đi sau họ, tôi như cái bóng lẻ loi, như một kẻ vô hình. Đau lắm, vì những đổi thay của cuộc đời.
Nhỏ xinh hơn tôi, biết nói chuyện hơn tôi, xứng đôi với người hơn tôi nhưng liệu nhỏ có thương người được hơn tôi? Dẫu biết là sẽ đau, nhưng đây đã là lần thứ mấy thử níu kéo rồi nếm đau thương, tôi không còn nhớ được nữa. Nhưng hôm nay, tôi đau hơn, hơn những lần trước người lạnh lùng vì chính cô bạn thân thôi làm tôi tỉnh ra: Có lẽ vì tôi không bằng ai nên người và tôi cứ thế xa cách dần bao ngày qua...Người tôi thương, cô bạn thân-người rất rất hiểu tình cảm của tôi giờ đang cùng nhau sánh bước. Tôi biết làm sao? Cả thế giới như quay lưng với một kẻ đơn phương ngốc nghếch và tiếng vỡ tan của một mảnh niềm tin làm tôi chợt giá lạnh. Sao cô đơn quá...
Yêu người, yêu một trái tim biết sẽ mãi mãi không thuộc về mình suốt gần ba năm trời, tôi chỉ là một kẻ đi sau chứng kiến niềm vui của người. Mặc cho người bao lần đối xử lạnh lùng, hờ hững, mặc cho bao đêm nước mắt rơi âm thầm trong nỗi cô đơn, tủi thân một mình, kẻ đơn phương này vẫn chọn cách yêu thương vô vọng. Cứ ngỡ đau vì người, tôi còn nơi nương tựa, còn người nghe tôi nói, hiểu những khát khao yêu thương của tôi, vậy mà...Tôi chợt mỉm cười chua chát, nhìn họ giữa dòng người.
Đêm nay, trên con đường đèn hoa lấp lánh, nhạc rộn ràng, người xe ngược xuôi của đêm Giáng sinh se se lạnh, hẳn người vui lắm...vì đã có nhỏ. Họ nói chuyện vui đến nỗi có người tưởng họ là một đôi. Trái tim đơn phương khờ dại của tôi lại thêm một vết thương sâu hoắm khi nhỏ vô tư nói lên điều ấy. Đau, đau lắm!
Tôi chẳng thể làm được như kiểu tình yêu cao cả, nhìn người mình yêu bên người khác mà hạnh phúc trong lòng. Người vui, người hạnh phúc...bên người khác, mặc sau lưng tôi bước đi đau đớn, nát tan nước mắt nhòa đi, làm sau để vui, làm sao để thấy mình hạnh phúc đây? Chỉ là kẻ ích kỉ, tôi ghen ghét, đố kỵ nhỏ lắm, sao người ta lại bất công với tôi đến thế, tôi đã làm gì sai, tôi hận người vô tình, hận nhỏ vô tâm...Nhưng phải làm sao, khi mà tôi đã trót yêu thương nhều quá. Tôi biết rằng, thà người như vậy, cứ để tôi đau đớn, ghen ghét, làm một kẻ xấu xa một mình còn hơn là nhìn người tôi thương buồn, cô đơn một mình. Cuối cùng thì chỉ khi người hạnh phúc, tôi mới được an lòng.
Đêm nay, người chọn sánh bước bên nhỏ, để mặc tôi lẻ loi sau lưng, cũng chính là một lần nữa trái tim tôi đau khóc, một lần nữa tôi hận người vô tình và hận chính mình vô dụng quá, không đáng để người để tâm. Tôi đã từng vì người rất nhiều và người cũng hiều, vậy mà...
Còn làm được gì nữa ngoài đành chấp nhận làm kẻ đơn phương đầy đố kỵ đeo lớp nạ hồn nhiên, vui tươi. Nhắm mắt lại để ngăn cho những giọt nước mắt vô nghĩa rơi xuống, tôi bước những bước chân đau đớn. Trái tim càng đau, lí trí lại càng khiến tôi như một con ngốc, nói cười oang với đứa bạn bên cạnh. Đâu ai hay, từng lời nói của tôi đang nghẹn ngào như chính con tim thổn thức trong tôi.
Cùng người đi qua biết bao tháng ngày vui vẻ, tôi đâu hay hôm nay lại phải đau vì người vô tâm quá. Có ai đó nói rằng "Không ai vô tâm cả, chỉ là người ta không để tâm đến mình thôi". Ừ, người tôi thương có vô tâm đâu, người vẫn quan tâm đến nhỏ đấy thôi, chỉ có tôi là kẻ không đáng để người quan tâm thôi.
Học giỏi hơn nhỏ, chu đáo hơn nhỏ, quan tâm, thương người hơn nhỏ, và đã vì người mà hi sinh nhiều thứ khi mà nhỏ chưa từng, những thứ đó, không đủ để người để tâm đến tôi. Biết rằng tình yêu đâu thể đong đếm bằng những thứ tôi đã dành cho người khi mà trái tim người không hướng về tôi, nhưng tình đơn phương cố chấp lắm.
Nhớ ngày nào tôi và người vui vẻ biết mấy, vô tư biết mấy, cùng nhau làm biết bao nhiêu là việc, chia sẻ cho nhau biết bao cay đắng vui buồn, vậy mà giờ đây...đã có người thay thế tôi rồi. Quá khứ hạnh phúc một thời cứ mãi dằn vặt,để bao đêm tôi khóc tiếc nuối, xót xa, để bao lần níu kéo và rồi nhận lấy đau thương. Cứ mãi một vòng quay hi vọng, mong chờ để rồi trở về khóc âm thầm, ngốc nghếch đến nỗi tôi căm ghét quá trái tim khờ dại.
Có mong gì đâu được người nhớ đến những lúc buồn, được cùng người vô tư đi khắp chốn như ngày nào, nhưng tất cả giờ với tôi chỉ là sự phũ phàng của mối tình đơn phương đầu đời. Đã từng trong những ngày xưa, chúng tôi đã từng rất vui, đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ tất cả đã thành kỉ niệm và chỉ là những kỉ niêm đẹp của mỗi riêng tôi. Biết làm sao được, đành ôm đau thương thêm một lần nữa...
Chợt một mảnh kí ức làm nhói đau..
"Sao việc gì tôi cũng vì cậu, có bao giờ tôi cãi lại cậu đâu sao lúc cậu cũng không coi tôi được bằng bạn đó vậy"
Ngày đó, tôi mười bốn tuổi, cũng là tôi với người, cũng là vì nhỏ, người chỉ cười xòa bỏ đi. Hơn ba năm trôi qua, sau tất cả nhưng vui buồn, gắn bó cùng nhau, một thời gian dài lắm, tôi tưởng mình đã trở nên quan trọng hơn với người, hơn nhỏ nhưng rồi khi rời xa nhau, rồi trở về như hôm nay, tôi lại lẻ loi, đơn độc với câu hỏi năm xưa. Mãi mãi chẳng có được câu trả lời.
Ngây ngô, nghốc nghếch khờ dại, mê muội trong chính những tình cảm sâu đậm của mình, tôi như một kẻ giữa đại dương mênh mông giá lạnh, chẳng biết tìm yêu thương nơi đâu để mà bám víu lấy.
Hôm nay tôi lại đau, khóc âm thầm trong đêm tối giá lạnh, khờ dại, gặm nhấm nỗi cô đơn trong tuyệt vọng. Đã quen rồi, nhưng biết đâu ngày mai tôi lại mong chờ như một kẻ dở hơi, mê muội, như bao lần khác tôi đã từng. Đơn phương, chỉ để rồi lại trở về với biết bao đau thương. Người ơi, trái tim tôi đã đầy lắm rồi những vết sẹo rồi.
"Những thứ đã không phải của mình thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình", tôi biết, biết từ ngày tôi biết thương người. Tôi hiểu rằng, có nhiều lắm "nhỏ" để người không chọn tôi và tôi cũng chẳng thể biết liệu mai đây ai có thể làm tôi thôi không còn vì người nữa.
Quá khứ tôi và người đã từ lâu không còn nữa, có chăng chỉ còn mình tôi ngây ngô níu lấy. Người đã đi xa đến thế giới rộng lớn với biết bao "nhỏ" thương người rồi, còn tôi, tình cảm dành cho người, tôi sẽ không lãng quên nhưng sẽ phải chôn chặt bởi...chắc sẽ chẳng bao giờ tôi còn được đặt chân vào thế giới của người nữa. Biết sẽ là vậy...
Nhưng đến bao giờ tôi hết hi vọng và tự làm đau mình nữa đây?
"Người tôi thương ơi, quá khứ chúng ta xa rồi
Vì tôi, vì người... hay vì ai?
Tôi mang nỗi nhớ âm thầm, nỗi đau mãi mãi
Có bao giờ người về thấy tình tôi trao?"