Có phải thanh xuân trở lại?
Tháng 6 mùa hè... Những sợi tơ lòng giăng mắc trong tim cô gái trẻ. Cô trẻ vì cô mới 25 thôi. Nhưng cô sắp bước sang một ngã rẽ mới của cuộc sống... Ly hôn. Chia xa. Và ngay lúc này Thanh Xuân trở lại hay một sự trêu đùa của tạo hoá...
---------------
***
Sau bao nhiêu ngày khép mình trong căn phòng nhỏ giữa đất Sài Gòn, Dương cũng tự mình tìm được lối thoát. Thôi thì cứ cô độc như thế. Biết đâu Hướng Dương rồi sẽ nhìn thấy mặt trời thật sự của riêng mình đúng như cái tên của cô: Hướng – Dương.
Không ai khẳng định ly hôn là chấm hết. Cũng không ai dám bảo ly hôn rồi sẽ tìm thấy hạnh phúc mới. Nhất là đối với một đứa đa sầu đa cảm như Dương. Cô nhớ năm 2008 cô mất ba. Đến 2018 cô chia tay chồng. Con số 8 có điều gì đó đặc biệt với cô thật sao? Điều cô cần làm lúc này là tự mình đứng lên sau những đỗ vỡ. Một cô gái hay cười, làm văn hay, thích vẽ, mê thiết kế, tốt nghiệp cử nhân ngành báo chí và hiện đang làm marketing. Nhiều thứ mâu thuẫn trong 1 cô gái mỏng manh như cô.
Nhưng liệu mặt trời của Hướng Dương có thật sự luôn ở bên cạnh cô?
Tối nay, cô đến một quán nhỏ lề đường. Người con trai ngồi đó, vẫy tay ra hiệu cho cô. Cô chẳng quá bất ngờ trước gương mặt quen thuộc đó, nụ cười đó và... những cử chỉ ân cần dành cho cô. Anh kéo nhẹ ghế cho cô ngồi dù anh không ngồi cùng phía với cô. Rồi cô ngồi xuống nhưng ánh mắt đánh lạc nơi đâu. Dương đang cố không nhìn anh và có lẽ anh cũng vậy. Họ cười nhạt nhẽo với nhau 1 2 lần rồi chờ 1 người bạn khác đến. Hôm ấy là sinh nhật anh.
Anh là "Thanh xuân" của cô. 10 năm – cùng thời điểm ba cô mất. 10 năm qua cô đã để anh 1 mình. Còn cô đã làm gì với thanh xuân của chính mình? Một mối tình đơn phương với ai khác, những ghen tuông giận hờn và 1 cuộc sống hôn nhân lạc lối không như mơ ước. Vậy thì giờ này cô có tư cách gì ngồi đây trước mặt anh? Vậy mà anh vẫn thỉnh thoảng truyền cho cô 1 chút dư vị của ngày xưa từ những tin nhắn hỏi hang nhỏ nhặt thường ngày. Và từ khi biết cô có chuyện không vui, anh dường như đang ở bên cạnh cô.
------------------------------------
Gấu con... Hộp thư gmail của Dương luôn có tin nhắn báo đến mỗi ngày. Dòng chữ đầu tiên cô nhìn thấy là "Gấu con". Một vài câu vu vơ từ người lạ bên kia gửi đến cho cô. Cảm giác vui như 2 người ở 2 vòng trái đất nhận thư của nhau. Nếu không gmail thì sẽ là Yahoo. Dương thích ra tiệm net ngồi trò chuyện với ai đó. Và "Giấc mơ trưa" của Thuỳ Chi cũng là 1 thời của hai đứa.
Anh giỏi tự nhiên, cô giỏi xã hội. Mỗi giờ trưa, thay gì ngồi cùng bạn bè tám chuyện thì cô ngồi cùng anh, nghe anh giảng bài. Ly sữa đậu nành cạn, trống đánh hết giờ chơi liên hồi nhưng can-tin vẫn còn bóng 2 đứa đang cặm cụi ghi chép. Anh là lớp trưởng, cô là lớp phó văn thể. Cả trường cấp 3 cứ ngỡ anh và cô sẽ là cặp đôi quốc dân chẳng hạn, nhưng...
Khi anh chuẩn bị thi Đại học, cô là người chọn trường, chọn ngành cho anh. Anh vào Đại học Cần Thơ trước cô 1 năm. Vậy mà năm sau, khi cô thi Đại học, cô lại chọn Sài Gòn.
- Alo, Thầy Huy đây em! Em thi tốt không?
- Dạ tốt Thầy
- Có người muốn nói chuyện với em
Dương lặng im và cảm giác khó chịu khi nghe giọng anh. Lúc nào anh cũng bên cạnh cô. Kể cả khi cô không cần. Và cũng có thể vì vậy mà cô không xứng đáng được nhận hạnh phúc cho đến ngày hôm nay.
Cô vào năm 2 Đại học, anh từ quê lên kí túc xá tìm cô. Món đồ anh đưa cho cô là chiếc nhẫn anh đôi anh từng tặng cho cô và anh cũng giữ 1 chiếc. Nó không bằng vàng, nó không có giá trị gì so với những chiếc nhẫn cưới bằng vàng mà chồng cũ cô trao cho cô trong ngày cưới. Nhưng sau 10 năm, cô nhận ra đó là tấm chân tình của anh.
Ngày cô lấy chồng,... cũng chẳng thấy 1 lời chúc nào của anh. Có lẽ anh đã không còn hiện diện trong cuộc sống của cô. Cho đến một khoảng sau, khi cô thấy anh post lời chúc phúc cho cô trên facebook với chế độ riêng tư chỉ anh và cô thấy.
Thỉnh thoảng, thấy cô post vài status buồn phiền trên tường, anh cũng là người vào hỏi thăm dù chỉ vài 3 câu.
10 năm sau, đúng ngày sinh nhật của Dương, cô nhận được lời chúc từ anh. Và 1 cuộc hẹn với lí do mừng sinh nhật. Trước mặt Dương bây giờ là hình ảnh chàng trai thanh xuân đã từng dành hết "thanh xuân" cho cô. Ngồi cùng anh, cô phải cố gắng quên đi hiện tại của mình. Một kẻ thất bại trong tình cảm và cũng chẳng có gì thành danh trong sự nghiệp.
- Ngày xưa tóc em rất dài.
- Ngày xưa có lần gặp ai đó giống em, anh cứ nói, nói mãi mà người đó block luôn face anh rồi.
- Ngày xưa tụi mình hay xếp sao giấy nhỉ...
Nhiều, nhiều những điều về thanh xuân như một cuốn phim tua chậm trong đầu cô. Đèn Sài Gòn mờ ảo như những đốm chấm trên bức tranh màu nước được tô đi tô lại. Dương thẩn thờ nhìn ra phía xa xa theo sự chuyển động của những chiếc xe. Cô quay lại thì bắt gặp ánh mắt của anh nhìn lướt ngang cô. Hai người đã từng là thanh xuân của nhau, bỗng mất hút theo vòng quay thời gian. Tưởng như không còn gặp nhau nữa nhưng 10 năm sau họ vẫn ngồi đây, hàn huyên tâm sự như một quyển nhật ký được lật lại. Tuy giấy nhạt màu, nét chữ không còn rõ nữa nhưng ai cũng đọc được trong đó viết gì. Và quan trọng cảm xúc vẫn vẹn nguyên với cô.
Trước khi về, anh không quên nói với cô:
- Lát em chạy về theo anh, anh ghé nhà đưa em cái này
- Em đứng đây đợi anh
Anh chìa tay đưa cho cô 1 lọ thuỷ tinh, bên trong là trà hương đào. Anh cười tươi để lộ răng khểnh:
- Anh đi Đà Lạt có ít quà sinh nhật cho em. Nghe nói trà này uống dễ ngũ, thư giãn tinh thần,...
Dương cười và chỉ biết nói "Cảm ơn" rồi cô đi. Cô chạy thật nhanh để anh không thấy dáng gầy gầy của cô. Một chút nghẹn ngào khi cầm lọ trà nhỏ anh tặng.
Hương trà phảng phất khi cô mở nắp. Cảm giác nhẹ lâng nhưng dạt dào những mùi vị của thời gian. Một khoảng kí ức bỏ quên bỗng nhiên sống lại và theo bám Dương như hương vị của lọ trà ấy. Ngọt ngọt, chua chua, đắng đắng nhưng sẽ nghiện.
Dương đang tự hỏi có phải THANH XUÂN đang trở lại không mà hễ nhớ nhớ đến là nước mắt cô chảy dài... Một nam chính trong bộ phim Thanh xuân là anh.
Cảm ơn anh đã hiện diện trong thanh xuân của cô!