Gửi bài:

Cơn mưa năm ấy

Có phải là kí ức ngọt ngào trong quá khứ lại biến thành nỗi đau hiện tại hay đơn giản chỉ là một thoáng suy tư để khi nào nhắm mắt lại người ta lại miên man như say hơi men. Đã bao năm trôi qua anh vẫn không thể quên được mối tình đầu, ngừời con gái ấy vừa gợi cho anh cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc nhưng đôi khi là buốt nhói con tim, như là định mệnh đã xa rời anh mãi mãi...

***

con-mua-nam-ay

Ngày ấy, anh - chàng sinh viên khoa sư phạm văn, tràn đầy nhiệt huyết.Tuổi hai mươi của anh bị hút hồn bởi những vần thơ của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Lưu Trọng Lư. Cái vẻ đẹp dịu dàng của dòng Hương giang xứ Huế, cái vẻ thướt tha của tà áo dài tím làm anh yêu mến mảnh đất nơi đây và yêu quý con đường mình đã chọn, anh sẽ trở thành một thầy giáo dạy văn, truyền tình yêu cuộc sống cho bao thế hệ.

Cô - người con gái mạnh mẽ, tự tin với đam mê trở thành một bác sĩ. Căn bệnh ung thư gan của mẹ cô là nỗi ám ảnh với người con gái ấy, thôi thúc cô học tập.

Người ta thường nói: đã là của nhau thì con đường vòng vèo đến mấy rồi cũng sẽ gặp nhau, còn được bên nhau đi tới cuối con đường hay không lại là chuyện khác. Đó là một ngày Huế mưa tầm tã, anh ăn vội chiếc bánh mì khô, đạp xe đi làm thêm, rồi lại ngân nga câu hát "Nỗi niềm chi rứa Huế ơi/ mà mưa trắng xóa ngút trời Thừa Thiên". Cũng là ngày hôm đó anh gặp cô, dáng người mảnh khảnh, đầu trần đi dưới mưa thỉnh thoảng lại đưa tay quệt nước mắt. Cảm giác này thật đặc biệt với anh, là thương xót, là khắc khoải lo âu, là muốn chở che cho người con gái bé nhỏ đó. Sau này anh mới biết ngày mưa hôm ấy cô mất đi người mẹ yêu quý của mình, là lúc ấy cô muốn trẫm mình xuống dòng sông Hương.

Là anh, người con trai yêu đã cứu em trong ngày hôm ấy, yêu thương chở che em mỗi ngày. Tình yêu của chúng mình thật đẹp phải không anh? là lần đầu em biết khắc khoải nhớ nhung một người, là ngại ngùng khi anh nắm lấy tay em. Có lẽ không có anh trong ngày mưa ấy, em đã buông bỏ cuộc sống này. Kỉ niệm của chúng mình gắn chặt với xứ Huế mông mơ, đó là những ngày đạp xe hơn mười cây số chỉ để gặp nhau một lần rồi lại bù đầu với bài vở, công việc làm thêm. Là những ngày hè nắng bỏng rát em bị ốm anh hớt hải đạp xe đi mua đồ về nấu cháo, bón cho em từng thìa. Nhìn những giọt mồ hôi lăn trên trán anh, em lại đau lòng.Yêu em chỉ làm anh khổ thôi, nếu có khiếp sau em sẽ không yêu anh. Đó còn là những ngày Huế lụt, nước ngập khắp nơi anh lại hớt hải chạy ngược xuôi. Anh thường nói đùa: "Anh không sợ gì, chỉ sợ Huế lụt cuốn trôi mất em". Anh là con người của thơ ca, hạnh phúc của em đôi khi chỉ là được nghe anh đọc một bài thơ mới hay một mẩu truyện mới viết, nếu không vì em chắc anh sẽ có tương lai rộng mở hơn. Mãi yêu anh.

Minh Anh thương nhớ!

Có phải cơn mưa mang em đến và cũng mang em đi, như là một cơn gió, em đi ngang qua anh mang theo bao thương nhớ, yêu thương để rồi sau này trở thành một mảnh vỡ trong tim. Là em - cô gái bé nhỏ với mong ước cứu người, cứu đời, mạnh mẽ không đầu hàng số phận. Chúng mình gặp nhau trong cơn mưa cuối mùa hạ, là ông trời đã mang em đến, khiến cho một chàng sinh viên ngốc nghếch như anh biết thương biết nhớ. Mối tình đầu của anh và em gắn với đời sinh viên ngọt ngào, khó khăn nhưng hạnh phúc biết bao. Sẽ chẳng phải là kí ức ngày hôm qua khi mới đây thôi em còn hát cho anh nghe điệu dân ca xứ Huế, là nụ cười tươi thắm của em khi anh vụng về nấu cháo cho em. Nhưng trên chuyến tàu đi đến hạnh phúc của chúng mình, ông trời sao nỡ nhẫn tâm bắt em xuống ga để mình anh đơn độc. Đau xót biết bao nhiêu khi cánh tay gầy gò bé nhỏ của em gắn chặt kim tiêm. Cảm giác nhìn người mình yêu quằn quại trong cơn đau mà bất lực, hơn bao giờ anh xót xa đến vậy. Nếu được chọn lựa anh sẽ chịu đựng thay em, mãi yêu em.

À ơi ngân nga câu hát

Anh về hỏi xứ Huế: Em đâu?

Huế lặng nhìn buông hạt mưa sa

Em mong manh trong làn sương khói

Cũng là ngày mưa hôm ấy, Huế như khóc thương ai mà mưa nhiều đến thế, sông Hương lặng trôi. Em đi mà không gặp được anh lần cuối, trên gương mặt em vẫn nỡ một nụ cười rất tươi. Là khắc khoải, là đau đáu nhớ mong, là cô đơn trên lối đi về, em rời xa anh thật rồi ư? Anh thường vẫn nghe cơn mưa mang đến cho người ta niềm hạnh phúc, nó gột rửa bao ưu phiền lo lắng. Ấy vậy mà cơn mưa hôm ấy đã mang em đi mãi mãi, để lại anh với nỗi niềm day dứt tiếc thương.

Trên hành trình cuộc đời, có lẽ chúng ta bắt gặp rất nhiều người, hạnh phúc hay khổ đau đâu phải do mình lựa chọn. Có những người chỉ là cơn gió thoáng qua rồi vội vã bước đi, một số khác lại dừng chân cùng ta đi tiếp quãng đường còn lại nhưng lại có những người dừng lại để rồi mang đi hết bao thương nhớ. Sau này và sau này nữa người con gái ấy sẽ mãi là mối tình đầu không bao giờ phai nhạt trong kí ức của anh, cũng là người cuối cùng làm trái tim anh thổn thức.

Huế một ngày mưa....

"Xưa em nói chỉ yêu màu hoa tím

Sao trả về hồn hoa trắng tang thương?

Huế vắng em lạnh lẽo những ngả đường

Anh cô lẻ bước đi buồn vô vọng"

Hạnh Minh

 

Ngày đăng: 13/10/2018
Người đăng:
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Đừng tùy tiện khóc
 

"Thần Tử nhớ lấy, sau này đừng tùy tiện khóc với đàn ông. Khóc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến đối phương khó xử, không thể thay đổi được gì cả. Người yêu thương con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc; người làm con khóc, hầu hết là sẽ không quan tâm đến nước mắt của con"

Con đường đưa tiễn đầy hoa - Thanh Sam Lạc Thác

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage