Gửi bài:

Tình bạn mười bốn năm...

Thực ra là cho đến tận bây giờ, tớ cũng không biết tình cảm tớ dành cho cậu là gì nữa?

***

Hà Nội se se lạnh! Cái lạnh chớm đông làm tớ không sao thao thức được mỗi tối để nghĩ đến cậu bởi cứ đặt mình vào chăn ấm đệm êm là tớ ngủ say như chết. Tớ mệt, vì bộn bề công việc cậu à!

Thế nhưng tớ không dám than với cậu là tớ mệt. Tớ chỉ kể cho cậu nghe sự bộn bề ở thời điểm hiện tại của tớ...

Tớ có nhiều việc cần phải làm bên chỗ Công ty cậu. Có lẽ do luôn đòi hỏi sự hoàn thiện, nên cái gì tớ cũng muốn nó hoàn thiện ngay trước mắt. Cho đến khi cậu bảo với tớ rằng, tớ chưa cần thiết phải làm cái đó ngay đâu. Lúc ấy, tớ thật sự thấy nhẹ đầu, dù rằng công việc đó còn chưa đâu với đâu. Có lẽ là do suy nghĩ nhiều nó cũng khiến con người ta mệt mỏi cậu nhỉ?

Công việc ở công ty cậu thì không có gì, chỉ là tớ có nhiều chỗ phải đi và khi đi nhiều, tớ ít thời gian làm việc hơn và đi đến đâu, công việc phát sinh luôn đi kèm tới đó.

Tớ cũng không ngại kể cho cậu nghe, ý định tớ sẽ nhận thêm đôi công ty về làm và cậu hoàn toàn không phản đối. Cậu tin là tớ đủ chín chắn để sắp xếp cuộc sống của tớ rồi!

Thực ra là tại cậu cũng bận, nói là hơn tớ cũng không đúng mà nói là kém tớ cũng không sai. Mỗi người lại bận bịu với những công việc và nhiệm vụ khác nhau của đời mình. Cậu vừa phải điều hành một công ty của nước ngoài, vừa phải điều hành công ty của riêng cậu, cậu làm gì còn thời gian rảnh rỗi, nhất là ở thời điểm hai công ty đều mới, có khá nhiều việc phải làm, phải chuẩn bị.

Tớ đã từng rất ân hận khi nói với cậu rằng, có thể tớ chỉ giúp cậu được một thời gian thôi. Từ hôm đó, cậu rất lo lắng, rất bận tâm. Tớ rất vui khi cậu bảo với tớ rằng, chỉ cần có tớ, thì tớ nhận ai cậu cũng đồng ý. Cậu nghe tớ hết, từ hồi thành lập công ty cho đến giờ? Cậu nghe lời tớ còn hơn lời cha mẹ cậu, tại sao vậy? Có bao giờ cậu nghĩ tới lý do cho câu hỏi ấy chưa?

Tớ nghĩ là cậu cũng giống tớ thôi, không trả lời nổi?!

tinh-ban-muoi-bon-nam

Nhiều người bảo với tớ rằng, tớ với cậu là "tri kỷ". Sau đó thì tớ tìm hiểu ra nghĩa của hai từ đó, so sánh với từ "bạn đời". Họ bảo gianh giới giữa hai cặp từ đó rất mong manh, rất khó phân biệt!

Bình thường nói chuyện với cậu, tớ rất vui. Đúng như cậu nói, cậu có thể làm tớ cười suốt ngày. Nhưng cậu có biết rằng, nếu một ngày không có cậu, ai sẽ làm tớ cười đùa như vậy đây? Hôm nay, đột nhiên tớ lại thấy lo lắng về điều ấy. Hôm nay, đột nhiên tớ lại đùa cậu hơi quá!

Cậu nhất định là sẽ nghĩ khác chút! Thậm chí khi viết ra những dòng chữ này và không hy vọng một ngày cậu đọc được, tớ cũng vẫn có suy nghĩ bảo thủ như vậy, cậu nhất định sẽ nghĩ về câu nói của tớ hôm nay, câu nói mà tớ bảo lúc nào cậu có người yêu, tớ sẽ phá đám. Đúng như tớ đã giải thích, tớ chỉ vừa hình thành trong đầu lúc đi từ văn phòng xuống cầu thang để tới phòng cậu và tớ đã suy nghĩ không thấu đáo khi đi lên, mừng rỡ kể cho cậu nghe ý định đó của tớ. Cậu rất trầm tính, nghe xong không nói gì. Tớ biết, không phải chỉ vì lý do tớ bảo cậu là không được phản ứng gì, không được mắng tớ (mà tớ cũng không hiểu sao lúc ấy lại vậy) mà vì cả cậu đã rất trầm tính từ lâu lắm rồi. Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc sau khi nghe tớ giải thích, cậu mới cười. Tớ thấy nhẹ cả người.

Thực ra, nếu chỉ cần để ý một chút thôi, cậu sẽ hiểu là tớ rất quan tâm cậu. Tớ chưa từng quan tâm bạn bè nào nhiều như với cậu cả và tớ cũng có cả những người bạn quan tâm tớ như tớ quan tâm cậu, nhưng họ là con gái và lại cũng có gia đình rồi. Còn tớ, tớ quan tâm cậu kiểu gì đây? Rất nhiều lần tớ cố gắng tìm câu trả lời mà không sao lý giải nổi.

Bình thường, lúc ngoài văn phòng, tớ làm việc tập trung và say xưa lắm nhưng chẳng hiểu sao nay tớ cũng tập trung say xưa mà tâm trạng rất thoải mái. Mà tại sao tớ lại cứ thích ở bên cậu, lâu, lâu hơn nữa. Thực sự, ở bên cậu rất dễ chịu và sảng khoái, cứ như là mọi mệt mỏi không tài nào tiến lại gần tớ được.

Tớ ước gì, trên đời này có người con trai giống cậu, sinh ra là để dành cho tớ. Tớ biết mà, không ai giống cậu cả cũng như là không ai giống tớ. Lúc cậu bảo rằng nếu tớ muốn nghỉ thì tìm cho cậu một người giống tớ, tớ đã thầm nghĩ làm gì trên đời này có ai giống tớ.

Cũng bởi biết rằng trên đời này rất khó tìm được một người thứ hai như cậu, nên tớ lại sợ khi cậu rời xa tớ. Khi cậu có bạn gái, rồi có gia đình rồi, làm sao chúng ta có thể ngồi bên nhau vui vẻ như ngày hôm nay, ngày hôm qua và ngày hôm xa xưa trong suốt hơn mười bốn năm qua. Mười bốn năm dài là vậy mà sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp hết mười bốn năm rồi ấy. Mười bốn năm chúng ta xa nhau bao nhiêu lần đến bây giờ mới được ở bên nhau cậu nhỉ? Mười bốn năm, tớ và cậu khi xa nhau là chẳng còn liên quan gì đến nhau. Đột nhiên nghĩ về mười bốn năm của tình bạn thân, tớ lại nghĩ đến câu cậu nói cũng của ngày hôm nay, cậu bảo rằng từ hồi xa tớ có rất nhiều gái theo, thế mà cứ ở gần tớ là không có gái theo... Thế là chúng ta lại tranh luận trong một căn phòng bộn bề công việc nhưng ngập tràn niềm vui và đầy ắp tiếng cười của tình bạn thân, tình bạn tri kỷ.

Tớ không mong muốn gì hơn, là tình bạn này sẽ đi cùng chúng ta đến hết cuộc đời cậu à và tớ tin, cậu cũng có mong muốn giống tớ. Chúng ta hiểu nhau đến nỗi không cần nói cũng biết đối phương đang nghĩ gì, cậu nhỉ?

May mà hôm qua, không biết thế nào, tớ cứ nhất quyết mang cái chăn bông về cho cậu. Tớ không an tâm khi cậu bị lạnh, cậu bị mệt và cậu vất vả. Và tớ đã quyết định, cho dù lựa chọn của cậu có như thế nào, tớ cũng sẽ luôn sát cánh bên cậu, cho tới khi cậu không cần tớ nữa, tớ cũng vui vẻ chấp nhận dời đi. Với tớ, cậu là một người bạn cực kỳ quan trọng!

Hà Nội lạnh rồi, nhớ giữ ấm cậu nhé! Cầu mong hạnh phúc sẽ mỉm cười với tớ, với cậu, với tất cả những người thân, bạn bè của chúng ta, và cả những người đang cô đơn trên cõi đời này, cũng sẽ có một ngày hưởng hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn...

Thân ái!
Bạn thân-bạn tri kỷ của cậu...

 
Ngày đăng: 18/10/2018
Người đăng: Hoa Lê
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
love somebody
 

 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage