Gửi bài:

Cơn mưa cuối chiều, ta với ly café, phố nhỏ…

Trời mưa lích rích. Chúng tôi ngồi lọt thỏm giữa ô kính lớn và cùng ngắm mưa bay chéo trên mặt kính...

***

Quán café kiểu Ý đầu tiên tôi ngồi là Gloria Jean's. Hay tôi vẫn gọi nó theo kiểu thân mật là GJ.

Đó là một chiều Saigon mưa, tôi đang nhắn tin tỉ tê với cô bạn thân. Bỗng nhiên lúc đó chợt thấy thèm một ly Cappuccino ghê gớm. Thế là nửa tiếng sau, bạn chở tôi đến GJ Nam Kì Khởi Nghĩa.

Hồi đó chúng tôi đều là sinh viên năm nhất. Nghèo. Chiếc xe đạp của chúng tôi nằm lọt thỏm giữa một hàng xe tay ga tại quán. Nhưng chúng tôi vẫn còn quá nhiều điều muốn khám phá, muốn thử.

cà phê ngày mưa

Chúng tôi gọi hai li Cappuccino nóng cỡ trung rồi đi đến góc bàn gần những tấm kính, chếch sang phía bên kia là Dinh Độc Lập và một cái ngã tư. Đó là lần đầu tiên tôi uống Cappuccino, thứ thức uống đầy bọt và quyến rũ. Mà những thứ gì đầu tiên thì luôn in vết trong tim người ta sâu đậm nhất.

Chúng tôi biết GJ là từ một blogger yêu thích và cùng mong muốn khi vào Saigon rồi thì sẽ ghé vào đó. Thức uống ở đây ngon, không gian yên tĩnh với tone màu nâu ấm áp, trong quán thoảng nhẹ mùi café rang xay. Và tôi đặc biệt thích những tấm kính to ở đây, nó tạo một sự ngăn cách không – hoàn – toàn với bên ngoài. Ví dụ như cảm giác khi trời mưa, bạn áp tay lên những ô kính lạnh ngắt nhưng những hạt mưa ngoài kia không thể nào chạm vào bạn được.

Đa số người ta đến đây chọn một góc bàn gần ô kính và ngồi làm việc. Còn chúng tôi lúc ấy thì không.

Trời mưa lích rích. Chúng tôi ngồi lọt thỏm giữa ô kính lớn và cùng ngắm mưa bay chéo trên mặt kính. Đường phố ngoài kia sạch bong, trên bàn là những tách Cappuccino ấm sực. Cảm giác dễ chịu và bình thản đến nỗi có một khoảnh khắc tôi đã mong điều này kéo dài mãi. Tôi và bạn nói chuyện phiếm, về nỗi buồn, về chuyện học, về những góc đường Saigon... Và khi đã hết chuyện để nói thì mỗi đứa lại đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình. Nhưng không hề là sự im lặng đầy khó chịu. Khi đã đủ thân với một ai đó thì việc im lặng không có nghĩa là người kia không nghe thấy điều bạn nói, mà là đồng nghĩa với sự thấu hiểu. Tách café vơi dần nhưng những suy nghĩ của chúng tôi thì miên man không dứt.

Sau đó chúng tôi gọi thêm một tiramisu và một loại bánh gì đó nữa, mà nhớ tổng cộng số tiền mỗi đứa phải trả là 75k. Bây giờ thì cái giá đó không còn nữa rồi, nhưng so với hồi đó nó là một con số không hề nhỏ. Bù lại, tôi có được những khoảng thời gian không thể nào quên. Cơn mưa. Cappuccino. Saigon. Tuổi trẻ. Và bạn.

Không có café nào ngon bằng uống cùng bạn hiền cả. Sau này vì công việc, tôi còn ghé GJ nhiều lần nữa. Hoặc khi đã bận rộn hơn, tôi chỉ đặt qua foodpanda một ly café mang đến văn phòng. Nhưng quả thật, mỗi lần nhìn thấy chữ Gloria Jean's đều khiến tôi nhớ về chiều mưa năm đó, có hai cô nhóc mười chín tuổi rụt rè bước chân vào một tiệm café kiểu Ý. Lần đầu tiên.

-Suri-

Ngày đăng: 07/06/2015
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
To-get-her
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage