Gửi bài:

Cậu bạn Xiên Que

Dành tặng cho những ai đã từng là học sinh cuối cấp, vật vã với điểm số và các kỳ thi....song song đó là những cảm xúc tình cảm tuyệt đẹp mà trên đường đời sau này khó mà cảm nhận lại.

***

1.

"Người ta ít khi nào biết quý trọng những điều mình đang có. Để rồi khi mất đi, thì lại hối hận."Anh/chị hãy phát biểu suy nghĩ của mình về câu nói trên.

Những kiểu đề văn nghị luận xã hội thế này, đối với Trà My chẳng phải là một thử thách khó khăn mấy. Nhưng quan trọng hơn hết, hiện tại tâm trạng nhỏ đang rối bời, suy nghĩ mênh mang, đầu óc căng thẳng, cũng bởi vì lí do: Chủ nhật này, họp phụ huynh thông báo kết quả học kỳ I sắp tới.

cau-ban-xien-que

Đầu năm nay, Trà My học khá tích cực. Điểm số các môn đều tương đối cao đặc biệt là môn Văn và Anh Văn. Dù cố gắng rất nhiều nhưng môn Sinh đối với nhỏ lại là môn học "cay đắng"nhất. Và cái kết quả học sinh Khá đối với nhỏ là một đả kích rất lớn khi tổng quân bình môn: 8.2 Toán: 9.5 Văn 8.8 Anh 8.5 các môn khác trên 7, nhưng duy nhất có môn Sinh: 6.4....

Ngay lúc này đây, nhỏ quyết định xin cô Minh dạy Văn cho nhỏ nộp bài nghị luận sau Tết với lí do: tuần trước chơi bóng bị trật chân đến giờ vẫn chưa khỏi (!) ảnh hưởng đến tâm lý và ... cảm hứng làm bài không tốt. Tất nhiên cô Minh đồng ý, cô cưng nhỏ nhất, và dường như khi người ta có thiện cảm với bất kỳ một người nào đó thì sự tin tưởng trao về họ hầu như là tuyệt đối. Trà My học Văn cũng khá cơ mà.

2.

"Tao nghĩ mày nên báo cho mẹ mày biết trước khi mẹ mày cầm kết quả trên tay và "hồ hởi"suy nghĩ "quà"tặng mày..."- Hà Uyên nheo nheo mắt tinh quái.

"Thôi kệ, tao không dại gì nói đâu, tao lỡ hứa với mẹ tao là học kỳ này sẽ được học sinh giỏi, và phần thưởng là chiếc áo khoác Real Madrid của Adidas tao hằng mơ ước. Chính hãng đó mày, mỡ gần tới miệng rồi, dù có con hổ nào xuất hiện thình lình thì mèo vẫn kiên quyết đấu tranh...."- Trà My liếm môi cương quyết.

"Haiz,...đành vậy quá...mà theo tao biết làm gì có con hổ nào thèm mỡ, và hổ bà con xa với mèo làm gì có chuyện nó giành ăn. Vì thế tao tin lần này mày sẽ đầu xuôi đuôi lọt..."

Hai con bạn thân đập tay vào nhau cười đắc thắng, mà Hạ Uyên quên mất một điều: Trà My vừa ăn xoài dầm xong, tay nó còn dính đầy mắm ruốc....

"Con quỷ nhỏ, mày đứng lại không thì bảo !!..."

3.

Trà My là một"cô nàng đẹp trai"với phong cách Tomboy cá tính. Tóc ngắn, nhưng rất hiền thục, nhị đẳng Taekwondo, ngoài ra còn là đội trưởng tuyển nữ bóng đá của lớp nữa.

Xét về vệ tinh vây quanh, rõ ràng số lượng của Trà My lúc nào cũng ít hơn Hạ Uyên (hoa khôi của 12A11) . Nhưng số lượng thì nhằm nhò gì nếu không có chất lượng. Bằng chứng là, Hotboy của trường: Minh Thiện lớp trưởng 12A8 theo đuổi Trà My như sam. Anh chàng hotboy đã từng phát biểu trước toàn trường "động cơ"để anh đoạt huy chương vàng môn Vật Lý cấp quốc gia đó là một cô nàng 12A11 tóc ngắn, thích thể thao, và giỏi võ . Có kẻ dở hơi mới không biết cô nàng diễm phúc đó là Trà My.

Nhưng Trà My vốn là một cô nhóc mang hình dáng người lớn, nhưng bên trong thì lại con nít vô cùng. Nhỏ dám ngang nhiên từ chối lời mời đi chơi của hoyboy năm lần bảy lượt. Một phần, nhỏ không thích cái cách cao ngạo của Minh Thiện: luôn nghĩ mình là một bông hoa với bao loài ong vây quanh, nhiều sự lựa chọn để chọn lựa, Trà My đủ thông minh để không biến mình thành một trong những sự lựa chọn ấy. Một phần, Trà My lớn lên trong gia-đình-khiếm-khuyết. Ba và mẹ nhỏ chia tay nhau khi nhỏ tròn năm tuổi. Thế nên nhỏ khá dị ứng với "chuyện tình cảm".

Ngoại trừ Hạ Uyên, có mấy người hiểu được đằng sau con người cười nói tíu tít, mạnh mẽ năng động ấy, là một quá khứ không mấy suôn sẽ...

4.

Mẹ Trà My, là dân lao động sống trong môi trường lao động, nên cách suy nghĩ và đánh giá vấn đề có phần khác biệt xa với những bà mẹ tri thức khác.

Bà quần quật đi làm từ sáng đến tận đêm mới về. Khi bà về, Trà My có lẻ đã ngủ hoặc may mắn những lúc ôn thi, Trà My thức khuya một chút và hai mẹ con có dịp ăn cơm cùng nhau vài phút hiếm hoi.

Vì chưa biết con chữ là như thế nào, vì chưa bao giờ đi học nên bà không bao giờ hiểu được việc khó khăn của kiến thức và môi trường học tập. Bà luôn bảo Trà My phải cố gắng học, phải cố gắng học để sau này thay đổi lại đời sống vốn là một chu kỳ đen đuổi năm này tháng nọ. Vô tình, bà lại đặt thêm vào nhỏ một áp lực nặng nề:"Nếu con đạt học sinh giỏi trong học kỳ này, mẹ sẽ thưởng một món quà bất kỳ con muốn. "

"Chiến tranh"nổ ra tại nhà Trà My, với diễn biến vô cùng phức tạp. Mẹ Trà My vừa đi họp phụ huynh về xong, kết quả trên mặt giấy tờ thì ắt hẳn rõ ràng và chính xác nhất hơn bất kỳ lời nói nào.

Một sự thất vọng ghê gớm hiện trên gương mặt bà. Dù Trà My nhiều lần giải thích, nhưng bà nào có biết môn Sinh nó kinh khủng cỡ nào, và điểm số là cái quái gì. Bà chỉ biết trong bảng danh sách những học sinh giỏi trong lớp không có con bà.

Chiến tranh kết thúc khi Trà My tức tối bỏ ra ngoài và phóng xe đến nhà Hạ Uyên. Vừa qua đến nhà, nhỏ nghe bên trong vang rộn tiếng cười nói giòn tan. Ba mẹ Hạ Uyên đang mở tiệc mừng con gái yêu đạt học sinh giỏi trong học kỳ vừa qua. Nhìn thấy cảnh ấy, nhỏ tuổi thân kinh khủng, như có cái gì đó vừa vỡ tan, rồi lan đi khắp cơ thể, nhỏ thấy mắt mình run run...

5.

Trà My không vào nhà Hạ Uyên, mà lẳng lặng quay bước. Nhỏ đạp chầm chậm để gió chiều vuốt nhẹ mái tóc ngắn bay bay. Phố xá có vẻ nhộn nhịp, nhưng lòng nhỏ thì lại quá nặng nề.

Tấp vào một quán nước ven đường, nhỏ gọi một ly trà chanh.

"Bạn gì ơi, ủng hộ mình xiên que đi, ngon lắm ! "

Ngước lên nhìn, trước mặt Trà My là một gã trai trạc tuổi với nụ cười ngượng, trông hắn có vẻ lúng túng và khá cục mịch. Chết tiệt ! Khi không cái bụng lại reo lên lúc này. Cũng phải, trưa tới giờ cãi nhau với mẹ, có kịp ăn uống gì đâu.

"Bạn cho mình hai cây cá, hai cây bò, và hai cây phô mai que..."

Gã bạn trạc tuổi quay lưng đi nhanh như sóc. Mười phút sau, gã quay trở lại và đặt xuống bàn thức ăn, rồi lại quay người đi tiếp, mời khách vừa vào.

Nhỏ vừa ăn vừa suy nghĩ, rõ ràng là nhỏ chẳng làm gì sai cả. Nhỏ đã cố gắng hết sức mình, nhưng mẹ lại không hiểu. Theo thói quen thông thường, nhỏ cắn răn vào môi thể hiện nỗi bực tức của mình.

"Bạn ơi, bạn đang buồn chuyện gì phải không ?"- Cái tên bán xiên que ấy sau khi đã phục vụ mọi người xong lại quay qua hỏi nhỏ.

"Sao bạn nghĩ là mình buồn ? "

"Ở dưới quê mình, tụi em mình khi đòi kẹo hoặc món gì mà không được cũng cắn môi vào răng, à nhầm răng vào môi như bạn thế đấy..."- Hắn khẽ che miệng lại cười, trông đáng ghét hết sức.

Trà My không đáp lại tiếp lời hắn, nhỏ chỉ lè lưỡi nhăn mặt rồi cặm cụi xử tiếp thức ăn của mình. Nhưng hắn đâu dễ buông tha nhỏ.

"Bạn gì ơi, bạn còn đi học phải không ? Đi học chắc là vui lắm nhỉ, hồi đó còn đi học mình thích học nhất là môn Sinh đó..."

Hắn vừa tính nói tiếp nhưng Trà My đã chặn ngang.

"Trời ơi !!! Lại là môn Sinhhhhh....bạn có biết nếu như ở Ấn Độ làm phiền người khác khi họ đang ăn tương đương với...một tội ác khôngggg ???? "

Hắn hốt hoảng bởi sự bực tức của Trà My. Rồi hắn đứng đơ ra, đưa tay lên gãi gãi cái đầu lỉa chỉa môi mím lại trông cũng tội lắm.

Trà My giải quyết đống thức ăn nhanh với vận tốc ánh sáng. Hút một roẹt ly nước chanh, nhỏ kẹp tiền bên dưới rồi lẳng lặng quay bước không quên tặng tên xiên que một cái liếc sắc như ... gillert.

6.

Về đến nhà, mẹ chắc đã ngủ, hoặc đang trằn trọc. Trà My rón rén bước chậm vào phòng. Nhỏ leo lên giường, nhưng không ngủ mà mở tung cửa sổ ngắm những vì sao đang lấp lánh ngoài trời.

Không biết bên ấy mẹ đang làm gì nhỉ ? Mẹ ăn cơm chưa rồi ngủ nhỉ ? Không biết mẹ còn giận mình không nhỉ ? Mãi suy tư với những câu hỏi của bản thân, nhỏ ngủ lúc nào chẳng hay...

Thế là trong danh sách những nơi xã stress của Trà My có thêm một địa điểm: Trà chanh lề đường, nơi có cậu bạn xiên que hơi khó ưa, nhưng trông ngố ngố và dễ bắt nạt vô cùng. Bằng chứng là nhỏ thường hay sai vặt cậu lúc thì đi mua cơm hộp, lúc mua bánh mì, có lúc mua cả trà sữa nữa...Đặc biệt hơn, cậu ấy còn dám cho Trà My ăn xiên que khất nợ vào sỗ để cuối tuần tính một lần.

-"Này, cậu không sợ mình thiếu thật nhièu sẽ trốn mất à ?? "

-"Không, có gì đâu phải sợ.."

-"Ố ồ, có vẻ như gia đình cậu khá giả và cái việc bán lề đường này cũng giống như một thú tiêu khiển cho qua thời gian thôi phải không ?"- Trà My vừa nói vừa nghênh mặt.

Im lặng hồi lâu, bỗng Trà My thấy gương mặt của cậu bạn buồn hẳn đi. Nhỏ cảm nhận chính câu nói vừa rồi của mình khơi chạm vào một vùng đất vốn chỉ dành cho những tâm sự buồn thảm của bạn ấy...

-"Bạn đoán sai rồi, nhà mình tận Sóc Trăng lận. Mẹ mình mất sớm vì không có tiền uống thuốc, mình là anh hai sau mình còn có bốn đứa em nữa. Ba và mình cùng vào đây để kiếm tiền lo cho tụi nhỏ ăn học..."

Trà My nghe cậu bạn kể mà quá đỗi bất ngờ. Nhỏ không ngờ ẩn sau khuôn mặt tươi cười cũng như nhỏ là những nỗi buồn sâu kín, những tâm sự chất chứa khó mà chia sẽ. Đôi khi trong cuộc sống người ta thường chọn cho mình cách sống lạc quan để quên đi nghịch cảnh của hiện tại trước mắt. Họ cười cười nói nói như bản thân mình rất hạnh phúc, cho đến lúc sự thật được nhắc lại...

-"Mình xin lỗi...."

-"Hì hì, không sao đâu, mình quen rồi. À mình tên là Vinh bằng tuổi bạn ấy, mười tám luôn..."

-"Còn mình là Trà My, cũng mười tám..."

-"Cái đó mình biết lâu rồi."

-"Ơ ơ,....ủa...sao bạn biết ? "

-"Phù hiệu áo bạn kìa,12A11 Trà My, vì thế mình đâu sợ bạn giật nợ hehe. Chứ không biết danh tính khách hàng gì cả, mình lỗ vốn có mà về quê sớm, hihi...."

Trà My nghe Vinh nói xong bỗng bật cười theo cậu ấy. Rồi hai đứa cùng ăn hết ba cây xiên que, tất nhiên là Vinh khao. Trà My bảo đó là quà....làm quen, nhỏ đáo để thật.

7.

Sau mỗi buổi học, và những ngày nghỉ Trà My ghé quán Xiên Que của Vinh nhiều hơn. Khi thì Vinh nhận được một quyển sách, vài cái móc khóa, vài cây viết hay hay của Trà My. Khỏi nói cậu vui đến cười tít cả mắt.

Hôm đó là một ngày đẹp trời, nắng có vẻ mãi chơi ở đâu đó, và gió thì cứ vi vu. Tâm trạng Trà My cũng vui lây với thời tiết, à cũng chưa hẳn, vì hôm đó là sinh nhật của nhỏ mà.

Vừa vào lớp, nhỏ hạnh phúc vô bờ khi nhận được gói quà to đùng của Hạ Uyên kèm mảnh giấy"Hú hú, con quỷ nhỏ của tao 18 rồi đó sao, sao nhìn mày còn bé bỏng đáng yêu quá vậy. Chúc mày càng xinh đẹp (thua tao) và học thật giỏi nhé...

Hạnh phúc chưa được lâu thì bỗng nhiên nhỏ thấy ngoài cửa mọi người bu đông trước lớp. Và Minh Thiện bước vào lớp Trà My với một lẵng hoa hồng trông vô cùng lãng mạn.

-"Trà My à, mình thích bạn lâu lắm rồi, giờ mình mới có can đảm bày tỏ. Bạn...nhận lời làm bạn gái mình nhé..."

Trà My vô cùng bối rối. Nhỏ bối rối, không phải vì quá thẹn thùng xấu hổ trước hình ảnh lãng mạn kiểu Hàn Quốc trên truyền hình. Mà nhỏ bối rối vì biết rằng mình thật khó để mà từ chối, nếu làm thế ắt hẳn sẽ mang tiếng là kiêu kỳ tiếp theo sau đó có thể sẽ trở thành sự xúc phạm đến lòng kiêu hãnh của Minh Thiện...

Nhưng rõ ràng nhỏ ghét kiểu đưa cá vào rọ thế này. Trà My khác Hạ Uyên ở chỗ, nhỏ vốn ghét những loại tình cảm ồn ào, muốn chứng minh trước đông người. Nó thật xa xỉ và có vẻ gì đó quá phô trương.

-"Mình...hơi...bất ngờ. ..cho mình thời gian suy nghĩ nha..."

Rồi đám đông cũng giải tán, Minh Thiện cũng về lớp sau khi bỏ lại câu"Dù kết quả ra sao, mình vẫn sẽ đợi.."lúc thầy Hiền dạy Toán lên lớp.

Chiều đó, theo thói quen, Trà My ghé chỗ của Vinh. Sau khi chén hết ba cây xiên que cùng hai ly trà chanh, nhỏ cùng cậu bạn "chém gió"đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Từ những khó khăn trong học tập, đến những chuyện ngoài lề trong trường, tiết mục văn nghệ, giải bóng đá nhỏ sắp tham gia...

Tuyệt nhiên nhỏ không đá động đến chuyện Minh Thiện tỏ tình. Chẳng hiểu sao nhỏ nghĩ điều đó sẽ khiến Vinh buồn (!) và cũng có thể nhỏ chẳng muốn có sự hiện diện của anh chàng hotboy bảnh trai trong cuộc trò chuyện với Vinh, ngay nơi này, nơi xã stress tuyệt nhất của nhỏ.

Lúc gần về Vinh bảo nhỏ đợi một tí, rồi lăng xăng chạy đi, rồi lăng xăng chạy về chìa ra trước mặt nhỏ gói quà được bao bì cẩn thận.

-"Happy Birthday Trà My "

-"Ố ! Sao bạn lại biết hôm nay sinh nhật mình ? "

-"Người ta sẽ biết những điều mà bản thân muốn biết..."

Tối, nhỏ dọn dẹp bàn học sau khi hoàn thành bài tập về nhà. Trà My cẩn thận mở từng gói quà. Hạ Uyên tặng nhỏ chú gấu Teddy dễ thương cực. Đến gói quà của Vinh. Đó là bức tranh vẽ hình một cô bé tóc ngắn đang ngồi, mắt thong dong xa xăm đâu đó. Bỗng Trà My đỏ mặt, vì nhỏ biết Vinh đã vẽ lén nhỏ khi ở quán Xiên Que.

Trà My trằn trọc không ngủ được. Nhỏ nhận ra, giữa Vinh và Minh Thiện rõ ràng là hai hình ảnh quá đối lập. Một bên hào nhoáng khó nắm bắt, một bên lu mờ nhưng lại khá gần gũi. Nhỏ nhận ra, ở Vinh có vẻ gì đó rất dễ thương chân chất, mộc mạc nhưng giản dị và hiền lành. Có thể do hoàn cảnh của Vinh khá giống nhỏ, và cũng có thể nhỏ tiếp xúc với Vinh nhiều hơn....

Hôm sau, nhỏ viết một bức thư khá nắn nót đủ để làm ấm lòng Minh Thiện và tình bạn vẫn còn nguyên vẹn, nhờ Hạ Uyên gửi giúp.

8.

Trà My không còn thấy Vinh với cái quán Xiên Que be bé ở góc đường nữa. Hai ngày trôi qua, rồi ba ngày, bốn ngày, mãi đến một tuần cậu bạn vẫn biệt tích.

Hỏi thăm dì bán bánh mì gần đó Trà My mới biết, Vinh về quê đột xuất. Ba của Vinh gặp tai nạn lao động, và đã mất...

-------------------

...Chiều xuân, Trà My lướt êm trên phố nhìn từng dòng người xô bồ nhộn nhịp. Bỗng chốc hình ảnh của Vinh, cậu bạn xiên que lại hiện ra với nụ cười chất phát mang đậm nét nông dân, miệt vườn...

Rồi đây, cuộc sống của Vinh sẽ thêm khốn đốn và vất vả biết bao. Tết sắp đến rồi, nhà nhà vui tươi, bao cảnh gia đình hạnh phúc trong đó có cả gia đình của mình, Trà My thoáng thấy nước mắt khẽ rơi ....

Nhỏ cảm thấy xấu hổ cho bản thân, ít ra so với Vinh nhỏ vẫn còn hạnh phúc chán. Nhỏ còn được có mẹ, nhỏ còn được vui chơi và làm những gì mình thích, nhỏ không phải đi làm một công việc nào vất vả để kiếm tiền....Thế nhưng, không ít lần nhỏ làm mẹ buồn, nhỏ cãi lời mẹ, có lần còn to tiếng với mẹ nữa.

Về đến nhà, Trà My tắm rữa, rồi lên phòng đóng cửa định là sẽ ngủ một giấc cho thoải mái. Nhưng chợt nhỏ thấy phía đầu giường chiếc áo khoác hiệu Adidas hằng ao ước, kèm theo mảnh giấy viết chữ ngã nghiêng: Tặng con gái yêu của mẹ. Mẹ xin lỗi vì thời gian qua không hiểu suy nghĩ của con, nhưng mẹ thà có một đứa con học tệ còn hơn là một đứa con nói dối. Cố gắng lên con nhé, mẹ yêu con.

Trà My ôm chiếc áo khoác vào lòng, khóc như mưa. Lần đầu tiên nhỏ khóc nhiều như vậy. Những giọt nước mắt đánh dấu sự trưởng thành ở tuổi 18. Giọt nước mắt kết thúc những kỷ niệm đẹp bên cái quán Xiên Que nho nhỏ với cậu bạn hiền lành, chất phác. Rồi đây tất cả sẽ khép lại như chưa từng xảy ra.

"Tạm biệt nhé cậu bạn xiên que, Trà My hứa Trà My sẽ yêu thương mẹ mình nhiều hơn, và sống một cách thật có ích, biết quý trọng những điều đang sỡ hữu chứ không để mất đi mới hối tiếc..."

Ngồi vào bàn học, Trà My lấy giấy và viết ra để hoàn thành đề văn qua Tết nộp cô Minh.

"Người ta ít khi nào biết quý trọng những điều mình đang có. Để rồi khi mất đi, thì lại hối hận. "

Funk

 

Ngày đăng: 18/01/2015
Người đăng: Funk
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Tôi là Beto
 

Các bậc cao tuổi thường nghĩ chán rồi mới làm. Cũng có thể nghĩ chán rồi chả thèm làm gì hết. Còn ở tuổi của hắn, và của tôi nữa, muốn làm gì là làm ngay. Rồi sau đó mới ngồi ngẫm nghĩ tại sao mình lại làm thế, thường là trong đớn đau và dằn vặt. Để rồi lại quên rất nhanh, thiệt là may. Vì đó là tính bồng bột, người ta nói thế và tôi cũng tin như thế. Cũng như tôi tin rằng đó không chỉ là tính cách của tuổi trẻ, mà còn là phẩm chất của các nhà thơ và các nhà cách mạng

Tôi là Bêtô (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage