Gửi bài:

Ngồi bàn đầu

Phải cố gắng lắm tôi mới về được đến nhà, lúc đi trên đường mấy lần trong đầu tôi cứ xuất hiện ý nghĩ vứt toẹt cái xe đạp đi rồi nhảy xe bus về nhưng nếu tôi làm thế thì không biết có được yên ổn với ba tôi không nữa. Trưa rồi ai cũng đói lả, bọn bạn vẫn hay đi cùng đường với tôi không đợi nổi nên đã phóng về trước, kể con bọ cái Giang, cái Cúc hai con bạn thân nhất của tôi cũng bỏ tôi mà về trước. Cũng tại vì tôi chậm chạp quá chúng nó không đợi nổi, một mình đạp xe dưới trời nắng tôi đã mệt lại càng mệt hơn.

***

ngoi-ban-dau

Về đến nhà thằng em chạy ra mở cổng, nó khoanh hai tay lại nhìn tôi như đang săm soi, mặt nghiêm nghị hỏi.

"Sao nay chị về muộn thế?"

"Ừ, tao mệt quá, đạp mãi mà không đến nơi, chắc cái xe bị hỏng rồi".

Tôi dắt xe vào sân, thằng em ngồi xuống bên cạnh cái xe đạp mini của tôi, nó quan sát cái xe kỹ càng như một thợ sửa xe lành nghề. Mặc nó muốn làm gì thì làm, tôi gần như lê lết vào nhà, ba mẹ đã đi ngủ trưa cả, tôi cũng leo lên phòng mình và ngủ. Nhưng lưng tôi đau quá, không sao đặt nổi xuống giường tôi cứ phải kêu ỉ ôi mãi. Thằng em lon ton chạy vào theo, hỏi sao không ăn trưa, cả nhà đợi tôi lâu quá nên đã ăn trước rồi và để phần trong bếp. Tôi kêu mệt, bảo ngủ dậy sẽ ăn nhưng thằng em quỷ sứ vẫn không buông tha.

"Sao dạo này chị hay mệt thế, chị bị sao vậy?"

"Chẳng bị sao cả, tại tao...học nhiều quá nên mệt chứ sao nữa?"

"Sao chị cứ kêu đau lưng?"

"Đau cả chân, cả tay nữa đây nè".

Thằng em quỷ sứ im lặng một lúc, rồi nó nhảy lên giường đấm đấm vào lưng tôi, nó làm nhẹ mà tôi thấy đau quá, tôi kêu lên và đuổi nó ra khỏi phòng. Nó sợ tôi đánh chạy ào ra đứng ở cửa, rồi lại khoanh tay nhìn tôi như nhìn cái xe đạp lúc nãy.

"Có phải chị bị đánh không?"

Mặt tôi đỏ phừng, tôi tức nó lắm, cái thằng quỷ nhỏ không bao giờ để cho người ta yên.

"Đầu mày bị sao vậy? sao cứ thắc mắc chuyện của... người lớn hoài, ai đánh tao được chứ, tao hiền thế này..."

"Vậy thì chị bị thầy phạt đứng nghiêm cả buổi học à? Ngồi học không làm sao mà đau chân, đau tay, đau cả lưng được?"

"Mày hay bị phạt đứng cả buổi học nên biết à?"

"Có mỗi lần thôi".

Tôi mặc kệ thằng em quỷ sứ với những ý nghĩ hắc ám trong đầu nó, tôi xuống bếp và bắt đầu bữa trưa muộn của mình. Mệt quá tôi ăn mà chẳng thấy ngon, đã thế thằng em còn chạy theo dọa sẽ mách chuyện tôi với ba mẹ mặc dù nó chẳng biết có chuyện gì xảy ra với tôi. Chắc buổi học ngày mai tôi sẽ xin thầy chuyển chỗ, tôi lại khao khát được về ngồi ở bàn cuối rồi nhưng tôi cứ phân vân mãi, và cảm thấy thật sự tiêng tiếc khi phải chuyển chỗ. Tôi vẫn thích ngồi chỗ ấy, bàn đầu nhưng cứ thế này mãi thì thật là khổ quá. Mới được gần một tuần mà lưng tôi như sắp gãy rồi.

Mấy kì học trước thầy giáo sắp xếp tôi luôn được ngồi bàn cuối vì tôi cũng khá cao ráo mà, ngồi bàn cuối thật là sung sướng và hạnh phúc. Ai từng được trải qua quãng thời gian đó chắc cũng biết rồi, bàn cuối bao giờ cũng là "tuyến phòng ngự" an toàn nhất cho những đứa nào nghịch ngợm và lười học. Dĩ nhiên là tôi không thuộc cả hai dạng đó nhưng mà vẫn thấy sung sướng khi được ngồi bàn cuối vì nó khá là thoải mái. Thầy cô ít khi để ý đến, giờ kiểm tra có quay cóp chút cũng không bị phát hiện, thỉnh thoảng mệt mỏi có thể nấp sau một tấm lưng nào đó ăn quà vặt, ngủ gật... Mà nói là nói vậy chứ gặp phải thầy cô giáo nghiêm khắc ngồi bàn cuối còn ghê hơn là ngồi bàn trên, nhưng số tôi may mắn sau ba kỳ học ngồi bàn cuối chỉ gặp chuyện vui chứ không bị làm sao cả.

Rồi một ngày đẹp trời của năm lớp 11 này tôi nhận ra tôi không còn thuộc vào hàng những bạn nữ cao ráo nhất lớp nữa, một số đứa bỗng lớn hơn tôi nhiều. Thầy giáo hình như cũng nhận ra điều ấy nên thầy quyết định tổ chức lại chỗ ngồi. Tôi phải ngậm ngùi chia tay bàn cuối thân yêu, nhường nó cho thằng Hai kều, ừ thì nó cao hơn tôi mà. Rồi tôi bị chuyển lên bàn trên cùng gần ngay bục giảng và bàn giáo viên, mấy thằng bàn xung quanh sung sướng lắm khi tôi chuyển lên ngồi gần chúng nó. Tôi nghĩ chắc chúng nó cho rằng tôi vốn học khá nên chúng nó hy vọng giờ kiểm tra có thể nhờ cậy tôi chút ít. Bên phải, bên trái, bên dưới tôi hầu như toàn là con trai cả, đặc biệt ngồi dãy bên cạnh tôi, bàn thứ ba đi xuống là Nam học sinh mới chuyển trường. Từ hồi mới thấy Nam bước vào lớp học tôi đã thấy tim mình cứ đập loạn hết cả lên, mỗi lần cậu ta nhìn tôi điều đó càng tệ hại hơn, chẳng hiểu sao những lúc ấy mặt tôi cứ đỏ lên một cách đáng ghét.

Ngồi ngay tâm điểm chú ý của giáo viên và cạnh một đống con trai như vậy thì làm sao tôi có thể quay ngang, quay ngửa, vắt chân, vắt giò thoải mái như hồi ngồi bàn cuối được. Với lại không hiểu sao tôi cứ sợ cái cảm giác mình gây hình tượng xấu trong mắt Nam, tôi luôn linh cảm hình như Nam hay nhìn tôi tư phía sau lưng. Thế là từ khi bị chuyển chỗ ngồi tôi cứ phải ngồi thẳng lưng lên, hất gọn mái tóc dài ra đằng sau, không dám quay ngả, quay nghiêng. Đôi chân lúc nào cũng khép song song, thẳng tưng hoặc là thỉnh thoảng vắt chân một cách điệu đà. Tôi cũng chẳng dám ngủ gật, chẳng dám gục xuống bàn mà lúc nào cũng ngồi thẳng nhìn lên bảng một cách chăm chú. Rồi mỗi lần đứng lên đi ra khỏi chỗ ngồi, dù chân tê lắm, dù lưng sắp gẫy tôi vẫn cố gắng bước ra thật nhẹ nhàng. Thì toàn bọn con trai nó nhìn vào mà... tất cả những điều đó còn chưa tệ bằng việc tôi phải hóp bụng vào kể cả khi đứng lẫn khi ngồi. Tôi định đi may bộ áo dài khác nhưng mãi chưa có dịp, kỳ hai năm lớp 11 tôi bị tăng cân, nhìn tổng thể thì người tôi nhìn vẫn bình thường nhưng cái vòng hai thì cứ ngày một núng nính ra. Khi đứng lên thì còn đỡ, chứ khi ngồi xuống tôi có cảm giác như tấm áo dài mỏng manh của mình như sắp nứt ra. Tôi phải hóp cái bụng lại để...giữ dáng ngay cả khi ngồi, không để bọn con trai nó nhìn thấy chúng nó lại trêu ghẹo linh tinh thì mệt mỏi lắm.

Phải chuyển đổi tư thế ngồi như vậy nên ngay từ buổi học đầu tiên tôi đã như sắp phát điên, lưng mỏi, chân tay mỏi. Đến ngày hôm sau thì tệ hơn, hôm sau nữa tôi cảm giác như mọi bộ phận cơ thể sắp rụng rời khỏi nhau. Đến hôm nay đã được năm ngày mà vẫn chưa quen được. Thực ra thì tôi định bỏ làm dáng từ hôm qua rồi nhưng có một bức thư đã làm tôi phải chiến đấu tiếp. Đang ngồi học tiết Văn tôi nhận được mẩu giấy, không biết của thẳng nào, thư viết: "Bạn xinh lắm!". Tôi cố gắng để không biểu hiện gì trên khuôn mặt lúc đó nhưng chắc là nó đã đỏ lên. Nét chữ khá lạ, tôi chưa tìm ra là chữ của ai trong lớp, học với nhau hơn một năm tôi gần như thân thuộc với nét chữ của bọn nó nhưng từ hôm qua đến giờ tôi dò mãi không ra tác giả của mẩu thư ấy là ai. Thực ra thì tôi nghi ngờ nó là của Nam, vì cậu ta là học sinh mới với lai tôi cũng chưa có dịp xem kỹ nét chữ của cậu ta. Nam có ngoại hình bắt mắt, con gái nhìn là thích tôi cũng không loại trừ, tôi cũng mong mẩu giấy ấy là của cậu ta lắm. Nhưng làm gì có ai viết những mẩu giấy với những nhã ý như vậy mà để nguyên nét bút của mình cho người ta phát hiện ra, thường thì họ sẽ viết nghiêng ngả đi một chút đó chính là lí do tôi vẫn chưa tìm ra tác giả của mẩu giấy nọ.

Là Nam hay là thằng nào trong lớp viết mẩu giấy đó chăng nữa thì tôi vẫn cứ phải... giữa dáng khi ngồi, không lại mất hình tượng trong mắt người khác. Nghĩ đến đó mà tôi đã thấy mệt mỏi rồi, muốn xin thầy cho chuyển chỗ nhưng cứ thấy tiêng tiếc. Mà ngồi bàn đầu gần các thầy cô, tôi cũng thấy mình được các thầy cô quan tâm hơn, nhiều thầy cô trong lúc giảng bài cứ nhìn vào tôi với ánh mắt như thể trao gửi trọn niềm tin và tâm huyết của các thầy cô vậy. Thỉnh thoảng còn có thầy hỏi riêng tôi sau khi kết thúc tiết học:

"Minh có gì thắc mắc không?" hay " Minh thấy bài học hôm nay như thế nào?"

Thế là tôi cứ do dự mãi về việc xin chuyển chỗ, một tuần trôi qua tôi cũng thấy lưng mình bớt đau hình như tôi đã quen dần với việc ngồi... nghiêm túc và duyên dáng trong lớp học. Lại một mẩu thư nữa được chuyển lên cho tôi, vẫn nét chữ cũ, lần này lại một lời khen ngọt ngào khác.

"Tóc bạn đẹp lắm, mình thích kiểu này".

Tôi đã điều tra kỹ nhưng không nhận ra là tác giả của những mẩu giấy ấy cả, kể cả Nam. Dù vậy tôi vẫn cất giữ những mẩu giấy cẩn thận, chúng nó làm tôi vui và lúc nào cũng nghĩ về "người ấy". Khi những lời khen xuất hiện ngày càng nhiều, tôi thấy mình càng bị chi phối nhiều, bởi những suy nghĩ không dứt về tác giả bức thư. Có mấy lần tôi viết lại hỏi ai đấy nhưng chẳng có câu trả lời, hỏi những "con bồ câu" đưa thư cũng chẳng đứa nào biết, chúng nó cứ chỉ xuống người này rồi người này lại chỉ xuống người kia và cuối cùng cũng chẳng biết là ai. Có vẻ như đây là một người khá nhút nhát vì tôi để ý thấy toàn trong tiết của những thầy cô dễ tính người đó mới gửi cho tôi những mẩu thư, còn như tiết của các thầy hay cáu thì chẳng thấy gửi bao giờ. Trong một giờ Văn của cô giáo Mai, mà hình như tôi toàn nhận được những mẩu thư ấy vào giờ Văn của cô Mai, vì cô hiền và dễ tính lắm. Cô luôn lấy học sinh làm trung tâm của lớp học nên chúng tôi khá là thoải mái trong giờ học của cô. Tôi hồi hộp mở mẩu thư ra, che che giấu giấu dưới trang sách, vẫn là nét chữ ấy nhưng lời khen của người đó hôm nay khiến tôi giật mình nếu không muốn nói là tức giận.

"Dạo này bạn giảm cân phải không?"

Tôi phát hiện ra mình thật ngốc, bao lâu nay tôi chỉ lượn lờ quanh bọn con trai để kiếm tra xem thằng nào là tác giả của những mẩu giấy mà bỏ qua bọn con gái. Cái kiểu trêu ghẹo như thế này chỉ có thể là của mấy đứa con gái, chứ tụi con trai thì để ý gì đến cân nặng của tôi cơ chứ. Linh cảm mách bảo tôi quay xuống và tôi nhìn ngay vào chỗ con Giang, con Cúc thấy chúng nó đang cười tủm tỉm với nhau, lòng tôi bắt đầu sinh nghi. Giờ ra chơi tôi lượn lờ tới chỗ ngồi của chúng nó mà không để chúng nó biết, hai đứa đang cui cúi làm một việc gì đó rất mờ ám. Tôi cố gắng ngó vào thì bỗng nhiên thấy sôi máu mặt lên, hóa ra là hai đứa chúng nó trêu chọc tôi. Tôi bắt quả tang tận tay chúng nó đang... viết thư cho tôi, được khen xinh nên trí thông minh của tôi bay biến, tôi đã quên mất là cái Giang có khả năng viết bằng tay trái, nét chữ viết bằng tay trái khác hoàn toàn nét chữ viết bằng tay phải và đó chính là nét chữ trong mấy mẩu giấy mà tôi nhận được trong suốt mấy tuần qua. Tôi cô gắng giữ bình tĩnh, trong lúc chúng nó vẫn hý hoáy viết tôi hắng giọng.

"Hế lâu, nghĩ trò chọc nhau vui quá ha!"

Hai đứa liền ngồi bất động như bị điểm huyệt, chắc chúng nó sợ tôi lắm. Vừa sợ vừa ngại ngùng, xấu hổ, may cho chúng nó là lúc ấy trống vào lớp tôi quay về chỗ ngồi của mình. Sợ tôi giận chúng nó vội gửi "mật thư" xin lỗi lên.

"Tại bọn tui thấy bà xinh thật từ hồi bà chuyển lên đó ngồi, bọn con trai cũng khen vậy mà chứ bọn này có gì ác ý đâu. Nếu bà giận thì bây giờ bớt giận rồi ngày mai hết giận đi nha, chiều nay tụi này mới bà đi ăn chè đền tội nha".

Được một hồi lâu tôi mới viết thư lại nói là tha lỗi cho hai đứa nó và nhận lời mời đi ăn chè sau buổi học. Tôi chén say sưa mấy cốc chè liền, mặc kệ cho cái áo dài có muốn nứt ra chăng nữa, Giang và Cúc nhìn vào cái bụng mỡ màng của tôi rồi nhìn nhau, Cúc bảo Giang.

"Cứ tưởng nó giảm cân? Ai dè sao bụng nó vẫn bự vậy?"

Thì trước mặt bọn bạn thân tôi đâu biết tôi phải giả vờ hóp cái bụng vào, bụng của tôi nó vẫn thế thôi. Mà thực ra thì tôi không hề giận hai đứa nó, tôi cảm ơn chúng nó còn chưa kịp xong chứ giận chúng nó làm chi. Nhờ có những mẩu giấy khen của chúng nó mà tôi thấy mình ngoan hơn, xinh hơn và cái quan trọng là giúp tôi kiên trì ngồi bàn đầu và thấy mình học tốt lên từ lúc nào không hay.

Hoa Thược Dược

Ngày đăng: 03/02/2015
Người đăng: Dahlia Lio
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
thay đổi tất cả
 

Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, đó là chân lý của chân lý

Cô đơn vào đời - Dịch Phấn Hàn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage