Gửi bài:

Mỗi ngày đều là Valentine

Người mà tao thích nhất trên đời này... ừm chỉ có mình mày mà thôi. Mày chửi tao xấu xa cũng được, điên cũng được, nhưng mà tình cảm của tao dành cho mày hoàn toàn là chân thành. 

***

24h/26/1/201X

Các nick YM tối hù. Nó vẫn không từ bỏ, cố thủ ngồi trước máy, chờ đợi...

"Sky online: Chúc Quiet có một ngày mới tốt lànhJ"

Dòng chữ kèm với stt hiện trên màn hình khiến nó vui như muốn té khỏi ghế. Sky chính là người bạn làm quen với Quân qua nick YM của nó trên chuyên mục "Trang Sáng Tác" của diễn đàn Văn học. Sky bảo câu chuyện của nó thật hay nhưng cái kết sao buồn quá, sao không để cho tình bạn ấy mãi bền chặt chứ. Nó không trả lời câu hỏi này vì ngay cả bản thân nó-tác giả câu truyện cũng không thể lý giải được. Chắc tại cô đơn đã ngự trị trong Quân quá lâu, khiến mọi câu chuyện mà nó viết ra, đều có một kết thúc buồn!

moi-ngay-deu-la-valentine

***

- Sao thức khuya thế? Mai đi học rồi, ngủ sớm đi chứ Quiet( Quiet là bút danh của Quân ở diễn đàn.

- - Mai là ngày đầu tiên nhập học nên cảm thấy có chút lo lắng, khó ngủJ

- - Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả.

- - Ừm. Mong là như vậy .Mà tại sao cậu cũng hay thức khuya thế Sky?

- - Tôi đang tập tành viết một câu truyện. Mải mê quá, không biết là đã khuya như vậy rồi. Cũng không tính oln nữa đâu, nhưng không hiểu sao lại vô thức đăng nhập. Qủa là thần giao cách cảm nhỉJ

Quân thầm mỉm cười. Dù rằng chỉ là lời nói đùa thôi cũng khiến nó cảm thấy hạnh phúc đến như vậy. Giua 2 người luôn tồn tại rất nhiều điểm chung: đều thích đọc sách, nghe những bản nhạc trữ tình và sáng tác truyện. Mặc dù chưa hề gặp nhau lần nào, và những thông tin mà hai đứa trao đổi chỉ là cái nick ảo, một vài thông tin nhỏ nhặt về cuộc sống hằng ngày của hai đứa. Nhưng chí ít Sky cũng biết tên thật của nó là Quân- Đặng Thanh Quân, còn nó thì nó chỉ biết người bạn kia là Sky mà thôi. Đơn giản chỉ có thế, ngẫu nhiên qua những mẩu trò chuyện, hỏi han quan tâm lẫn nhau, cả hai đều trở nên gần gũi và thân thiết. Sky trở thành người bạn mà nó yêu quý nhất- người bạn lấp đầy những khoảng trống cô đơn trong Quân suốt một khoảng thời gian dài. Dẫu thời gian quen biết là ngắn ngủi, và chỉ là một tình bạn ở thế giới ảo.

- - Quân ơi, dậy đi học thôi con.

- - Oáp...

Quân ngáp dài đầy mệt mỏi. Bàn tay vốn đã được ủ kín trong chăn ấm nệm êm, giờ thiếu điều muốn đông cứng thành đá trong tủ lạnh! Cái khí trời cắt da cắt thịt của miền Bắc thật khiến người khác muốn chết mà. Lười nhác cuộn tròn trong ụ chăn bông to tướng hình mèo kitty, uể oải không muốn nhấc chân ra khỏi giường một chút nào, nó lơ đãng đưa ánh mắt xẹt ngang mọi thứ trong phòng và "vô tình" , điểm nhìn của Quân dừng lại tại mặt giờ của đồng hồ quả lắc. Như có luồng điện chạy dọc sống lưng, Quân bật dậy, hét toáng lên, làm chấn động cả một mảnh không gian tĩnh lặng:" TRỄ GIỜ RỒI!"

- Thôi đi cô nương, tôi gọi nãy giờ mà có động tĩnh gì đâu. Còn không mau chuẩn bị đi học , la lối gì nữa hả. Hôm nay là ngày đầu tiên đấy nhá!

Như có tiếng sét vừa nổ đùng trong tâm trí của Quân" Phải rồi, là ngày đầu tiên nhập học tại một ngôi trường xa lạ. Nếu bình thường thì không sao, nhưng hôm nay mà đến trễ thì..." Quân không dám nghĩ tiếp nữa, mau chóng chuẩn bị mọi thứ thật nhanh. Có thể nghe rõ được tích tắc của đồng hồ đang thúc giục nó. Lao với tốc độ ánh sáng xuống lầu, không quên cắp theo bánh sandwich và phần ăn trưa bỏ vào cặp táp, Quân chào bố mẹ rồi phóng như điên ra khỏi nhà!

- Chuyến cuối, may quá!

Dốc toàn bộ sức lực cuối cùng để lao vào chuyến xe bão tố, nhưng hỡi ôi, cánh cửa xe như dửng dưng trước nỗ lực của Quân, cứ thế đóng lại và không quên "níu" luôn vạt áo dài thướt tha của nó, khiến nó luống cuống ngã nhào .

- - Bác tài, mau mở cửa xe, có người bị kẹt!

Một giọng trầm ấm nhưng âm vực chấn động khiến mọi người đều quay lại nhìn."Két". Cánh cửa hé mở đôi chút đủ cho nó thu vén lại tà áo phiền phức. Chuyến xe không chút chờ đợi, lại tiếp tục lao thẳng về phía trước khiến Quân mất đà, lảo đảo về phía trước. Cảm giác lạ lẫm, êm ái chứ không phải đau điếng như nó tưởng tượng khi phải tiếp xúc với nền xe, Quân ngẩng mặt lên và bắt gặp khuôn mặt của người con trai đó, đang ở cách mặt nó chỉ vài cm. Ánh mắt của người ấy không chút cảm xúc, cánh tay vững chãi đưa ra đỡ lấy thắt lưng nó. Quân chợt nhận thấy tư thế ái muội của hai người lúc này, đỏ bừng mặt, vội vàng đứng thẳng người dậy, chỉn chu lại tổng thể, nhìn bâng quơ đi đâu đó và nói thật to như đang chửi vào mặt người khác:

- - CÁM ƠN.

" Trời, sao mình vô duyên dữ"

Mải với suy nghĩ quái dị đó, Quân đã đến cửa lớp lúc nào không hay. Trước biết bao sự ngỡ ngàng, tò mò của mọi người, tim nó đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Quên cả phần cơ bản là giới thiệu về bản thân , nó đi thẳng về chỗ trống phía cuối lớp trong phong thái " ung dung" nhất.Vừa an vị tại chỗ ngồi, cảm giác như có một luồng điện xẹt ngang sống lưng, làm nó nổi hết cả da gà. Như có linh tính mách bảo, nó liếc mắt nhìn sang bên cạnh. " Anh chàng xe bus!". Nội tâm dậy sóng, tiếng nói vừa thoát ra khỏi cửa miệng, Quân xấu hổ đến mức muốn độn thổ! Còn cậu ta vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra. Đưa tay về phía Quân, cậu nở một nụ cười thân thiện:

- - Chào bạn. Mình là Thiên. Chúng ta làm bạn tốt của nhau nhé.

Nó nhủ thầm ,tại sao trên đời này lại có thằng con trai kì lạ đến vậy chứ, tự nhiên như ruồi hà. Quân cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía nó, không khí trở nên ồn ào vì những tiếng xì xầm to nhỏ

- - Chà chà. Thằng Thiên nhà ta lại bắt đầu trổ tài cua gái kìa tụi bay ơi

- - Công nhận. Em ấy vừa mới đến mà cũng không tha cho nữa. Haha

Một tràng cười phá lên cùng tiếng vỗ tay, huýt sáo của đám con trai. Mấy bạn gái trong lớp mặt nhăn lại như đít khỉ, túm lại nhỏ to gì đó, Quân cảm thấy ngột ngạt vô cùng, nhưng đã mau chóng lấy lại sự bình tĩnh " điềm đạm" đáp trả:

- Tất nhiên là được rồi. Đối với tôi thì không chỉ riêng cậu mà tất cả mọi người ở đây, mong rằng chúng ta sẽ trở thành bạn tốt nhé!

- _ Hay lắm. Bạn ấy là của chúng ta, không chỉ của riêng thằng Thiên.

" Thì ra Thiên là tên cậu ta. Cũng hay đấy chứ." Quân nghĩ thầm.Mặt Thiên biến sắc, quay sang gầm ghè đám bạn nhí nhố, không quên khuyến mãi thêm một ánh nhìn như tóe lửa.

***

Hắn bước vào cuộc đời nó một cách vô tình hay hữu ý, nó cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ biết là hai đứa đã trở thành cặp"cạ cứng" ăn ý nhất lớp. Nhờ Thiên, nó dễ dàng hơn trong việc hòa đồng với các bạn trong lớp. Và cũng nhờ Thiên, Quân có thể tham gia chơi trong đội bóng rổ cùng đám con trai và có dịp tạo nên những bàn thắng rất đẹp mắt để được bọn bạn kính nể gọi là "Chị Hai". Những lúc ấy Quân cảm thấy rất vui , và Thiên thường chia sẽ niềm vui ấy với nó bằng việc đập tay theo cách rất riêng của hai đứa!

Thật ra , lúc đầu mọi chuyện không hẳn là tốt đẹp như thế. Nó ghét Thiên và tìm mọi cách xa lánh hắn, vì đơn giản nó là một con bé hướng nội, luôn thu mình trong cái thế giới mà nó tạo ra qua những trang viết, và vì nó không muốn nói chuyện với những người mà nó không-hề-biết-tẹo –nào về họ cả.Nhưng qua chuyện ngày hôm đó, mọi thứ đã khác.

Như mọi lần, Quân đang đứng ở trạm để đón bus về nhà. Nhưng hôm ấy trời không thương, đất không dung. Bỗng chốc, mới nắng gắt như đổ lửa ấy lại chuyển thành cơn mưa rào tầm tã, vừa hay chỗ nó đứng lại không có mái che! Quân vừa trong lòng nguyền rủa ông trời, vừa cuống quýt chạy đi tìm chỗ trú mưa thì Thiên từ đâu xuất hiện trước mặt nó, khắp người ướt sũng. Hắn đưa cho nó cái ô nhỏ trong suốt:

- _ Quân lên xe, Thiên chở về. May mà tôi đến kịp, không thì tiêu rồi há

Không quên khuyến mãi thêm cho nó một nụ cười ranh mãnh.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì nữa. Uớt hết bây giờ. Lên xe rồi tiện thể cầm ô che luôn cho Thiên với. Vừa đi xe vừa cầm ô dễ bị công an huýt còi lắm.

Hắn lại mỉm cười, để lộ cái răng khểnh duyên dáng.Lúc này đây, Quân cảm thấy như tim mình lỗi mất một nhịp.Nó cũng tự cười trong lòng" Tên này khôn dữ. Đâu phải tự dưng mà hắn giúp mình đâu". Mau chóng ngồi lên yên xe sau, Quân mới để ý thấy cái áo trắng đồng phục của hắn đã ướt sũng. Mái tóc lãng tử cũng có số phận không hơn gì. Tèm lem từ đầu đến chân. Đó là cách mô tả duy nhất mà Quân dành cho vị công tử bột này. Bất giác, trong lòng có chút ấm áp. Nó cố rướn thân hình bé nhỏ của mình lên trước, đủ để cái ô trong tay che chắn được cho Thiên khỏi cơn mưa.

Ngày hôm sau, Thiên bị cảm phải nghỉ học.Nó đã lấy hết can đảm để đến thăm. Hắn rất cảm kích, đôi môi khô rộp cong cong vẽ lên một nụ cười hiền lành, còn nước da nhợt nhạt cũng bắt đầu hồng lên trông thấy. Vẻ đáng yêu ấy của Thiên khiến nó không khỏi tim đập chân run. Hôm đấy, Thiên sốt sắng suốt một buổi chỉ để nấu cháo thịt bằm và cho hắn uống thuốc. Qua lần ấy, tình cảm bạn bè giữa hai đứa trở nên thân thiết hơn. Quân có dịp để mở lòng hơn với Thiên và hắn cũng vậy. Đều là hai kẻ lắm chuyện và khoái nghịch đùa!

***

Trong mắt tôi, Quân là một cô gái vô cùng đặc biệt.Ngay từ lần đầu gặp mặt,

cô ấy đã để lại cho tôi một ấn tượng không thể phai nhạt. Có đời thuở nào con gái áo dài nữ tình là thế mà lại chơi nguyên đôi bata đen sậm, còn tà áo thì cột vắt vẻo một bên hông!Nhìn thật buồn cười nha. Mặc dù đã cẩn thận cột tà ào lên rồi nhưng Quân vẫn gặp phải sự cố đáng tiếc trên xe bus. Tôi đã giúp cô ấy và tình cờ hai đứa lại học chung một lớp với nhau. Qua cái tên ấy và những mẩu nói chuyện , tôi biết rằng, Quân chính là cô gái tôi cần tìm. Qủa là cơ hội trời ban, tôi chớp lấy rất nhanh và đã chủ động bắt chuyện làm quen.

Ngoài cái vẻ đào hoa mà mọi người hay gán ghép cho tôi, là một tâm hồn với những sở thích rất con gái! Tôi biết vậy nhưng vẫn thích và muốn giấu kín điều đó, như một bí mật cho riêng mình thôi, vì nếu nó lộ ra ngoài thì danh tiếng của tôi- một thằng Thiên đã quen với bao miss teen của trường còn đâu nữa. Tôi cố lao vào những trò chơi mà tôi không hề thích tẹo nào. Mặc dù có một chiều cao lý tưởng và chơi bóng rổ cũng không tồi, nhưng tôi lại thích vùi đầu đọc sách ở thư viện hơn. Tôi lấy cớ " con trai là phải ga lăng" để làm trợ lý thủ thư, giúp đỡ dọn dẹp lại sách vở ở thư viện. Đó là khoảng thời gian tuyệt với để tôi trở lại là chính mình. Được chìm đắm trong những đầu sách thú vị, được làm những con búp bê ngộ nghĩnh bằng gỗ, được tự do múa bút trên những trang giấy trắng, sáng tạo nên những thế giới đa sắc màu,....Và mục mà tôi yêu thích nhất không lần nào bỏ sót là " Trang sáng tác" với câu chuyện " Tình bạn"

***

- Nè Thiên, mày làm gì cứ ngẩn ngơ như người mất hồn thế? Bị bồ đá à? Hay lát tao dẫn mày đi ăn kem. Mùa lạnh mà ăn kem là nhất đấy. Mà nói trước nha, tao mời mày trả tiền.

-

- Trời trời. Nhỏ này hôm nay láu cá dữ ha. Mà mày nghĩ sao tao bị bồ đá thể hử. Ta không phụ thiên hạ thì thôi, ai dám phụt ta!

- Ở đời không biết trước được chữ ngờ đâu nha, Thiên " đẹp trai"

Quân cố nhấn mạnh hai chữ " đẹp trai" với một nụ cười nghịch ngợm.

- Thôi không bàn chuyện đó nữa. Vậy rốt cục có tính bao bản cô nương không hả?

- Mùa lạnh ăn kem mà chết à. Tao thì không sao nhưng mày yếu như sên, ăn xong để tao hầu nữa chắc.

- Ai thèm. Cháy túi thì bảo cháy túi.Cứ ngụy biện.

Quân nguýt một cái rõ dài rồi phá lên cười khanh khách. Nụ cười của cô ấy mới ấm áp và trong sáng làm sao. Dường như Quân đã mang cả cái nắng ấm của miền nam để sưởi ấm trái tim hắn. Vốn là một thằng tự tin và dạn dĩ trước con gái bao nhiêu thì giờ đây người Thiên lại mềm nhũn như cọng bún thiu! Quay sang hướng khác để tránh ánh nhìn của Quân , Thiên nói lảng:

- Tao còn có túi để mà cháy, chứ ối đứa không có túi để cháy đâu. Lát tao đưa về. Không kem gì hết. Chỉ có phá lấu, ăn hay không tùy mày.

- Bạn Thiên muôn năm!

Lại vẫn nụ cười ấy. Nụ cười khiến tim hắn đập chộn rộn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, như muốn tố cáo chủ nhân của nó là một kẻ như thế đấy! Hắn đưa tay cốc nhẹ lên đầu nó. Mái tóc rối bù nhưng vẫn thật mềm mượt. Khoảnh khắc hạnh phúc này, Thiên muốn níu giữ lại mãi mãi!

- Đầu ba xoáy, thảo nào lì như trâu. Chắc tao phải làm osin cho mày dài dài quá. Mau lên xe, chúng ta xuất phát.

- OK

Kể từ khi quen với nó, hắn không phải giấu giếm bản thân nữa. Hằng ngày, dường nhưng bất kể lúc nào hai đứa cũng kè kè bên nhau như hình với bóng, khiến đám con gái trong lớp không khỏi ghen tị. Hai kẻ mọt sách lúc nào cũng hiện diện trong thư viện. cùng đọc và trao đổi với nhau những đầu sách hay, những cuốn tiểu thuyết bất hủ.Riêng với Thiên, hắn đã xin ra khỏi clb bóng rổ để đầu quân cho clb văn học- một tin tức chấn động đối với toàn khối. Mặc cho lời trêu chọc và ánh mắt kì lạ mà mọi người dành cho mình, Thiên vẫn không hề cảm thấy nao núng, vì bây giờ hắn không chỉ có một mình. Hắn đã có nó rồi- người luôn ủng hộ và đánh giá cao ước mơ của hắn. Tình cảm ấy trong lòng Thiên theo thời gian ngày một lớn lên, vượt ra khỏi ranh giới của tình bạn thông thường.

***

- Này Thiên. Tâm hồn mày lại đang ở chốn nào nữa vậy?

- Có nhỏ bên chuyên Anh tỏ tình với tao mày ạ. Thật phiền quá, chẳng biết làm sao nữa.

- Nghe nói nhỏ đó xinh lắm.

- Uh thì thế. Mà tao không biết trả lời người ta sao nữa.Có nên đồng ý không

- Có thằng khùng mới không đồng ý thôi. Nhỏ đó xinh vậy mà.

Vẫn giọng điệu vui vẻ, đùa nghịch ấy nhưng lại khiến lòng Thiên như nguội lạnh. Đây không phải câu trả lời mà hắn mong đợi. Hắn mong chờ một câu trả lời " không" từ phía Quân với ánh mắt tức giận không bằng lòng. Có lẽ với Quân, hắn mãi chỉ là thằng bạn không hơn không kém.

***

21h30/14/02/201X+1

Mùa Valentine thứ hai ở ngoài bắc. Vẫn trong tâm trạng chán như con gián, nó vẫn là dân F.A chính hiệu. Tâm trạng bây giờ của nó y hệt như một câu nói đùa của ai đó:" một căn phòng, bốn bức tường, không ai cả, một dòng lệ rơi ". "Chắc giờ này Thiên đang rất hạnh phúc bên cạnh nhỏ ấy rồi" Nghĩ đến đó nó lại cảm thấy chạnh lòng. Ngồi trước màn hình máy tính mà trong lòng cảm thấy nguội lạnh, nó làm cho bản thân trở nên vui vẻ hơn với vài bản nhạc nhẹ, nghe chương trình radio yêu thích, lướt qua diễn đàn văn học và đợi Sky! Từ dạo Quân nhập học đến giờ, không hiểu sao Sky rất ít oln và như bây giờ cũng vậy, nick của cậu ấy tối đen. Những tin nhắn Quân gửi đến Sky phải rất lâu sau đó mới có hồi âm. "Có lẽ cậu ấy bận học" .Đó là lý do duy nhất mà nó nghĩ ra được.Cứ vào giờ ấy, Quân vẫn oln như một thói quen, pm cho Sky và chờ đợi.Nhưng nó cũng không vì thế mà cảm thấy quá đỗi cô đơn. Thay cho những mẩu trò chuyện với Sky chính là những tin nhắn đều đặn đến từ Thiên: từ chúc ngủ ngon, chúc ngày mới tốt lành cho đến những câu hỏi linh tinh hôm nay ăn gì làm gì và những câu chuyện vụn vặt. Dù thế cũng đã là quá đủ với nó rồi. Nhưng bây giờ Thiên đã có bạn gái, có khi nào cũng như Sky, cũng sẽ rời xa nó không. Nghĩ như vậy khiến cho những giọt lệ vốn đã chất chứa quá lâu trong lòng trào ra nơi khóe mắt. Đã lâu lắm rồi nó không cảm thấy buồn nhiều như thế. Lồng ngực như muốn nổ tung, còn trái tim thì đau đến quặn thắt.Khoảng thời gian một năm không phải quá dài, nhưng đã là quá đủ cho Thiên để chiếm lĩnh một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim của nó...

***

Những thỏi sô cô la méo mó chứa đựng bao tấm chân tình của Quân, mà nó phải dành cả tháng trời đến lớp làm bánh mới có thể làm ra, nay chỉ có thể giữ lại cho riêng mình, cũng giống như mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi thành tên này, và cũng không thể chia sẻ với bất cứ ai. Nó vừa ngấu nghiến nhưng viên sô cô la, vừa nhấm nháp trà khổ qua, vị đắng chát lan khắp cả khoang miệng xen lẫn vị ngọt nồng đậm của kẹo làm cho tâm trạng nó khá hơn chút ít. Quân chỉ muốn ngủ muốn ngủ một giấc để thời gian trôi đi thật mau, để nỗi buồn theo đó mà biến mất nhưng coi bộ không thể được rồi. Ngược lại nó phải thức trắng đến sáng mất. Có lẽ do nó đã uống quá nhiều trà rồi!

- Reeng....reeng

" Ai mà biết sđt bàn nhà mình nhỉ? Chắc bà gọi"

Nghĩ đến đây, tâm trạng Quân cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Với tốc độ tia chớp, nó lao thật nhanh đến nhấc máy nghe, chỉ thấy truyền đến một giọng nữ trong trẻo:

- Chào bạn. Tôi gọi đến từ chương trình" Bốn mùa yêu thương". Happy birthday Quân!

14/2- Valentine và cũng là sinh nhật của nó. " Bố mẹ thì đang đi công tác nước ngoài chắc sẽ không rảnh vậy đâu, còn..." Không để Quân kịp chìm đắm trong những thắc mắc ấy giọng nói trong trẻo lại cất lên:

- Đây là món quá bất ngờ từ người bạn có nickname Sky gửi đến bạn cùng bức thư , bạn có muốn nghe không?

" Thì ra là cậu ấy" Nó cảm thấy trong lòng như nở hoa nhưng rồi lại bất giác giật mình" Sao cậu ta lại biết sđt nhà mình chứ". Trí tò mò lên đến tột đỉnh, Quân hối:

- Vâng, chị đọc ngay đi ạ.

- Ừm. Bạn nghe cho kĩ nhé

" 14/2 năm nay thật lạnh lẽo Quân nhỉ, nhưng lại là nguồn cảm hứng sáng tác vô tận cho những cây bút trẻ tài năng như chúng ta đấyJ. Từ khi làm bạn với cậu, tớ đã hiểu ra được rất nhiều điều ý nghĩa trong cuộc sống này. Cậu đã từng nói với tớ rằng:" Bạn sinh ra là một nguyên bản, vậy nên đừng chết như một bản sao". Lời nói ấy của Quân đã giúp tớ vỡ lẽ rất nhiều, có thêm niềm tin để theo đuổi ước mơ văn chương của mình. Tớ đã hoàn thành xong tác phẩm truyện ngắn của mình và muốn chia sẻ với cậu ngay lập tức. Đó là một câu chuyện với happy ending.Không phải như" tình bạn" của Quick và Slow trong câu truyện của cậu đâu, và tớ cũng chẳng thích luôn cái kết luận cuối truyện " Thà là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, còn hơn cắt nhau một lần rồi chia xa mãi mãi". Tớ không nghĩ vậy đâu, Quân à.Lần cắt nhau ấy chính là cơ hội để chúng ta gặp gỡ, để rồi từ đó hiểu nhau hơn. Nếu không có lần giao nhau ấy, chúng ta mãi mãi chỉ là hai người xa lạ đi lướt qua nhau giữa cuộc đời này mà thôi, làm gì có những tình bạn đẹp chứ, phải không nào, và như thế thì, hai đứa mình cũng không thể trở thành bạn tốt của nhau được.Mong rằng tình bạn của ta mãi dừng ở giao điểm ấy, không bao giờ rời xa, Quân nhé."

FROM Sky TO Quân-cô bé ngốc nghếch

Không ai khác, Sky chính là Thiên! Ngỡ ngàng, hạnh phúc, nó như không tin vào chính tai mình nữa rồi. Tất cả như một giấc mơ vậy. Giai điệu nhẹ nhàng của món quà âm nhạc phát ra từ ống nghe chính là bài" Everyday I love you"-bản nhạc mà Quân thích nhất.

" Cốc, cốc"

Tiếng gõ cửa phá tan mọi cảm xúc của nó. " Đã muộn thế này rồi ai còn đến nữa chứ" Xỏ chân vào chiếc dép tổ ong, khoác cái áo lông to xụ vào người, tiếc rẻ đặt ống nghe xuống, Quân khẩn trương ra mở cửa, tò mò không biết kẻ phá rối ấy là ai...

- Cái con nhỏ ngốc này. Biết tôi đứng đây chờ lâu lắm rồi không. Lạnh muốn chết.

- Tao...tao ...tao

- Cái gì mà cứ ấp úng hoài thế. Mày uống lộn thuốc rồi à.

Thiên cười. Vẫn nụ cười ấm áp duyên dáng ấy. Mặt nó lúc này cảm thấy nóng bừng mặc dù tiết trời lúc này vô cũng lạnh lẽo, như thể nó đang đứng ở Hỏa Diệm Sơn vậy!

- Tao.. tao tưởng mày đi với bạn gái chứ

- Bạn gái nào cơ? Tao có bạn gái hồi nào mà ngay cả tôi cũng không biết vậy ta.

- Tao... tao tưởng

- Tưởng tưởng cái đầu mày ấy. Mày nghĩ sao bảo tao đi quen với nhỏ điệu đó chứ. Thiếu điều tác hợp cho chúng tao lấy nhau luôn đi mày mới vừa lòng phỏng? Tại cái sự vô tâm của mày khiến tao tổn thương biết chừng nào, mày có biết không hả?

Thiên làm mặt khỉ, giơ tay dứ dứ nắm đấm lên đầu Quân. Nó nhắm chặt mắt lại, nhủ thầm" Lần này Thiên giận thật rồi" và chờ cơn thịnh nộ tới. Một phúc trôi qua vẫn không cảm thấy gì. Chỉ cảm nhận được bàn tay Thiên đang vuốt ve tóc mình, còn ánh mắt thì vô cùng trìu mến nhìn nó.Quân sững người,nước mắt lúc này đột nhiên không nghe lời, cứ thế theo khóe mắt mà chảy xuống. Nó nấc lên đầy ấm ức " Mày là đồ xấu xa. Mày đã biết từ lâu, tao chính là Quiet, nhưng lại không cho tao biết"

- Gì cơ. Gio lại chuyển sang tao là người có lỗi à. Hay nhỉ

Thiên cười khì khì, để lộ ra cái răng khểnh vốn làm chết trái tim bao cô nàng cùng khối, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má sớm đã ửng hồng của Quân

- Mày đúng là đồ ngốc mà. Người mà tao thích nhất trên đời này... ừm chỉ có mình mày mà thôi. Mày chửi tao xấu xa cũng được, điên cũng được, nhưng mà tình cảm của tao dành cho mày hoàn toàn là chân thành. Mày chấp nhận tao nhé, được không ? Và xin lỗi, vì đã bắt mày phải đi một đường vòng quá xa. Vì tao biết thừa mày cũng thích tao mà. Haha!

Nụ cười của Thiên mới hồn nhiên làm sao, nhưng vành tai thì đã đỏ ửng lên cả rồi. Đưa tay vò mái đầu như tổ quạ, hắn bối rối cúi đầu xuống đất. Sau khi nói ra lời tỏ tình bá đạo ấy xong, thật không biết có cái lỗ nẻ nào để hắn chui xuống ẩn thân không nữa!

Mặt hai đứa giờ đã đỏ ửng như trái cà chua rồi. Thiên quay mặt sang hướng khác, tay thì đưa một gói nhỏ về phía nó:

- Qùa của nhóc nè

Tay nó run run đón lấy món quà trong niềm vui ngập tràn.Từ tốn xé lớp giấy kính hoa bên ngoài ra, nó thấy một con búp bê gỗ có khắc một chữ Quân trên đó và tập giấy A4 có tựa đề " Tình Bạn".

- New version đó. Cái happy ending của tình bạn này đó là việc tao- một thằng bạn thân nhất quả đất này của mày, đã không vì tình yêu mù quáng mà bỏ rơi bạn bè của mình. Bằng chứng là việc tao đã đứng dưới đây, trong cái lạnh chết người này để cùng chào đón sinh nhật với mày đó!

Nói rồi hắn kéo nó sát vào lòng. Cánh tay vững chãi vòng qua ôm lấy Quân. Thân hình to lớn của Thiên như muốn che chở cho nó khỏi mọi muộn phiền của cuộc sống này, bảo vệ nó khỏi những khó khăn, hiểm nguy. Trong vòng tay hắn,nước mắt lại không kìm được tuôn rơi lã chã., làm ướt nhòe áo của Thiên.Một ngày Valentine muộn màng. Chưa bao giờ nó mong chờ níu giữ lại lâu hơn chút nữa. Nhưng không sao. Vì sau này, mỗi ngày của hai đứa đều có thể ngọt ngào và hạnh phúc như Valentine rồi!

Uy Đà

Ngày đăng: 06/11/2015
Người đăng: Uy Đà
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
My Nemo
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage