Gửi bài:

Mình đã từng quen nhau

Nick cậu ấy không sáng. Yahoo của tôi chỉ có duy nhất nick của cậu ấy, mang tên Light, 1 dòng nước mắt chợt lăn xuống má rồi rơi xuống bờ môi tôi, nghẹn đắng.

***

Bỗng nhiên tôi muốn khóc , bởi vì tất cả những gì mà tôi đang phải gánh chịu, nó quả thực rất quá so với sức chịu đựng của tôi, tôi là 1 đứa con gái, cũng rất muốn được trân trọng. Vậy mà từ lúc sinh ra tới giờ tôi chưa bao giờ cảm nhận được những gì tốt đẹp mà người ta dành cho tôi cả, ngoài sự tổn thương ra... thực sự tôi không hiểu mình sinh ra trên đời này có nghĩa lý gì không nữa... Bởi vì tôi xấu xí... Bởi vì tôi yếu đuối... Bởi vì tôi đáng khinh sao???

Tôi không hiểu xấu có phải là 1 khiếm khuyết của con người hay không khi mà 1 hoa hậu đã từng phát biểu rằng vốn dĩ bản chất của cái đẹp đã là 1 tài năng rồi. 17 năm đi học là 17 năm cực hình của tôi. Tôi không bao giờ muốn tới trường cả, không phải vì tôi học dốt mà tại vì tôi quá xấu. không phải tôi đang khiêm tốn với nhan sắc của mình mà là bởi vì sự thực là thế!!

minh-da-tung-quen-nhau

Tôi còn nhớ lần đầu tiên ríu rít cắp cặp tới trường cùng với bao nhiêu niềm vui và mơ ước đã bị dập tắt bởi 1 bạn cùng lớp ôm bụng cười sằng sặc khi nhìn thấy tôi, rồi nó túm tay mẹ nó hỏi: "Mẹ ơi, kia có phải người ngoài hành tinh không? Sao vừa lùn vừa xấu xí quá vậy mẹ?". Mẹ nó chỉ liếc qua tôi 1 cái không bộc lộ chút cảm xúc rồi kéo cậu ta đi, tôi nghe thoang thoáng đc vài từ "Không được chơi với những người như thế nghe chưa con?". Mặt tôi tím rịm vì quá ngượng, chỉ muốn bỏ chạy về nhà ngay tức khắc tôi nhớ lúc đó tôi chỉ muốn khóc mà nước mắt không thể tuôn ra...

Những ngày về sau với tôi đúng là một chuỗi ngày cực kì tồi tệ, tất cả bạn bè đều xa lánh tôi, mặc dù tôi rất muốn chơi với họ. Tôi biết, chỉ vì tôi xấu nên tôi mới bị ghét bỏ như vậy, thế nên sau đó tôi không bao giờ dám nói chuyện với ai cả. Có lần bạn lớp trưởng quên không mang bút viết, tôi đã chìa ra cho cậu ta mượn, thế mà cậu ta không những không nhận lấy lòng tốt của tôi mà còn ném phăng đi và nói 1 câu mà đến giờ tôi vẫn chưa thể quên "đồ xấu xí, cậu tưởng cậu là ai mà tôi phải viết bút của cậu chứ?". Chẳng hiểu sao lúc đó nước mắt tôi rơi, lã chã trên 2 hàng mi. Có lẽ tại tôi đã kìm nén quá lâu rồi, và đến giờ thì không thể chịu đựng được nữa thì phải.

Khi tôi khóc, đáng lẽ ra chút nhân ái của các bạn phải được nhóm lên nhưng hình như các bạn ở lớp được thể vui vẻ hơn khi nhìn những giọt nước mắt của tôi đã làm ướt đẫm áo thì phải. Bạn lớp trưởng là con trai, nhưng cậu ta không biết tôn trọng con gái, dẫn chứng là hành động tới dứt lấy đuôi tóc tôi và hét "trông cái sam của nó này, hệt như đuôi bò vậy" rồi cậu ta cùng đám bạn ở lớp ôm bụng cười nắc nẻ. Dường như lúc đó, giới hạn của sự chịu đựng đã không còn nữa, tôi lao tới, lấy cặp đánh tới tấp vào đầu cậu ta, đến nỗi mấy đứa khác phải lao tới đẩy tôi ra rồi hội đồng xử lí tôi mới thôi. Đứa túm tóc, đứa bạt tai, có đứa còn ném dép của tôi vào thùng rác nữa. Lúc đó tôi bầm dập, thảm hại, người la liệt vết xước, vết máu... tôi đau khổ...

Ngay ngày hôm sau, tôi bị cô giáo gọi lên và hỏi tại sao đánh cậu bạn lớp trưởng. Tôi đã thành thật trả lời rằng do cậu ta túm tóc tôi trước vậy mà cô không tin, còn hỏi những bạn ở lớp nữa, nhưng không 1 ai ủng hộ tôi cả. Họ đều nói tôi đánh cậu ta trước. Và thế là tôi bị gọi phụ huynh lên. Mẹ tôi mặt dầy lên lớp nhận lỗi và đã tát tôi 1 cái ngay giữa lớp rồi bắt tôi xin lỗi lớp trưởng. Tôi lì lợm không nhận lỗi bởi vốn dĩ đâu phải lỗi của tôi cơ chứ.

Lúc đó tôi nghĩ mình đã rất can đảm khi làm vậy, tôi nghĩ mình không sai, và hành động đó là đúng. Nhưng dĩ nhiên chẳng ai nghĩ vậy cả, trong mắt họ tôi lúc nào cũng sai... tôi lúc nào cũng đáng ghét, và trong cái phút giây ấy, tôi đã tự tách mình ra khỏi cái thế giới đó, sống với thế giới cô độc của mình - 1 thế giới chỉ có riêng tôi, không xuất hiện thêm 1 người nào khác, bất kể 1 ai... tôi đã sống thế, lạc lõng và cô đơn trong suốt 11 năm tới trường... Tôi thấy thoải mái vì điều đó, tôi không cần ai bên cạnh, tôi không cần sự thương hại giả tạo của 1 số người xung quanh.

Nhưng cuộc sống u ám của tôi dường như bị xua tan bởi 1 tia nắng nào đó...

-Hi, mình làm quen được chứ 1 nick lạ bất ngờ nhảy vào nick tôi xin làm quen, tôi lạ lẫm vô cùng, ngập ngừng gõ từng chữ trên bàn phím

- xin lỗi, mình quen bạn không?

- Tớ thấy nick ấy trên 4rum trường nên muốn làm quen thôi

- Lý do gì?

Tôi chợt mỉm cười bởi đây là lần đầu tiên có người muốn làm quen với tôi, cho dù tôi biết, chỉ là trên mạng, chỉ là online, chỉ là thế giới ảo

- Không có gì ^^~ chỉ đơn thuần là thấy bạn dễ thương thôi.

Dễ thương? Tôi cúi xuống cười nhạt, nếu cậu ta nhìn thấy tôi rồi thì chắc chắn sẽ thu lại ngay lời nói ban nãy của mình mất. Tôi bảo đảm.

- Sao cậu biết?

- Chẳng có gì là tớ không biết cả!~!! Mà tớ nói là luôn luôn đúng

- Có vẻ cậu khá tự tin vào bản thân mình nhỉ?

- Không hẳn, chỉ là tin vào chính mình thôi tớ nghĩ đó là chuyện tốt hehe.

- Mình tên Thanh, còn cậu =))

- yeah yeah tớ với cậu suýt trùng tên, tớ tên Thành :p

- 1 cái tên khá hay đấy chứ!

- Tên đầy đủ của tớ là Phạm Nam Thành

Tôi phì cười, cậu bạn này quả thật là khá dễ thương.

Bắt đầu từ hôm đó, tôi có 1 người bạn, gần như tối nào chúng tôi cũng online nói chuyện với nhau, đó dường như là 1 thói quen, hay cũng có thể điều này nằm trong thời gian biểu của 2 đứa. Khi nhìn kim đồng hồ chỉ tới số 10 là tôi dẹp tất cả mọi thứ sang 1 bên để ngồi vào bàn phím. Thao tác duy nhất là mở yahoo và gõ vào cửa sổ đăng nhập.

Quả thực nói chuyện với Thành rất vui, cứ như cậu ấy hiểu tất cả con người tôi vậy, những lúc đó tôi chỉ muốn thời gian như ngưng lại để chúng tôi được chat với nhau nhiều hơn, lâu hơn. Những câu chuyện của 2 đứa chúng tôi rất buồn cười, đôi lúc đột nhiên cậu ấy hỏi những câu cực kì ngớ ngẩn và làm tôi bực mình.

- Cậu muốn tớ gọi cậu là củ chuối hay nải chuối =)

Khi thấy tôi gõ icon x( cậu ấy lại tự trả lời: - Thôi nải chuối cho nó độc đáo vậy.

Lúc ấy mặt tôi đỏ ửng lên vừa tức vừa xấu hổ.

Có 1 ngày đột nhiên cậu ấy xin số điện thoại, tôi lưỡng lự, tôi thật sự không muốn có 1 người bạn thật ngoài đời, bởi rồi người ta cũng sẽ rời xa tôi thôi, chẳng ai muốn kết bạn với 1 kẻ xấu xí cả. Cũng giống như thiên nga chẳng thể tắm chung hồ với vịt bầu vậy. Thế nên tôi đành nói dối là tôi chưa có điện thoại, rằng tôi thấy online thế này nói chuyện cũng đâu có sao. Trên cửa sổ chat hiện lên 1 icon thở dài, sau đó là 1 dòng chữ "Không có điện thoại mà sao cậu vẫn sống được nhỉ?".

Tôi cười nhạt, hình như chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi, vậy điện thoại để làm gì cơ chứ??

Thành là người biết lắng nghe tâm sự của người khác, khi tôi nói nếu tôi không dễ thương như cậu ấy nghĩ, Thành chỉ nói rằng tôi thiếu tự tin vào mình thôi, tôi thầm hi vọng đó là sự thật, bởi đó không phải là suy nghĩ của 1 mình tôi, đó là suy nghĩ của tất cả những người xung quanh tôi- những người gây ám ảnh cho tôi suốt 1 thời gian dài... rất dài.... Tôi không biết liệu mình có đủ can đảm để thoát khỏi những ánh nhìn coi thường mà mọi người dành cho tôi không nữa. Tôi cũng không biết đến bao giờ mình mới có thể lột xác từ vịt để trở thành thiên nga...

Một tuần rồi tôi không online cũng không hiểu tại sao nữa, đột nhiên tôi lại muốn quay về quá khứ, rũ bỏ cuộc sống hiện tại của mình - có Thành, người bạn duy nhất từ trước đến nay của tôi. Tất cả cũng chỉ là do sự mặc cảm sẵn có từ bản thân từ 11 năm trước, tôi cứ lòng vòng đi hết từ lối này sang lối khác để tránh đi bóng tối nhưng rồi lại quay trở về với sự đen đặc của màn đêm. Có lẽ ánh sáng đã làm tôi nhức mắt, tôi muốn trở về nơi sẵn có của mình: Sự cô độc.

Tôi với Thành chưa từng gặp nhau - điều đó là dĩ nhiên rồi, bởi vì tôi đâu dám để người ta sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi cơ chứ. Thậm chí đến gương tôi còn chẳng dám soi thì lý do gì để tôi xứng đáng gặp người ta cơ chứ? Tôi vẫn cứ giữ cái suy nghĩ vậy mặc dù tôi muốn biết mặt Thành lắm, tôi muốn biết cậu ấy là người thế nào, có giống như lúc online không, có thân thiện, vui vẻ không... có rất nhiều câu hỏi tôi tự đặt ra và rồi cũng tự mình trả lời: Chắc chắn cậu ấy cũng đang có suy nghĩ giống mình, cậu ấy sẽ giống như 1 hoàng tử rồi, nhưng còn tôi... tôi không muốn làm cậu ấy thất vọng, so sánh giữa 2 người quả thực là 1 khoảng cách rất xa, vậy là tôi không dám nghĩ tới nữa Với tôi việc bật máy tính vào 10h tối dường như đã rất quen thuộc rồi, vậy mà 7 ngày tôi không dám động vào nó, tôi sợ sẽ nhìn thấy cửa sổ đăng nhập yahoo hiện ra và rồi tôi sẽ lại gõ id và nhìn nick của cậu ấy, trái tim tôi sẽ lại loạn nhịp khi thấy cái nick ấy sáng và đăng những dòng status vu vơ. Những câu hỏi như cậu ấy còn nhớ tới mình không nhỉ? Có buồn vì mình không lên mạng không?...cứ bủa vây trong đầu và rồi tôi đã bật máy, tay tôi run run gõ từng chữ cái tên id của mình.

Nhìn nhanh 1 lượt, nick cậu ấy không sáng, tôi thở dài, lẫn cả sự thất vọng ở bên trong. Một cửa sổ tin nhắn offline hiện ra, tôi bất ngờ, tất cả, đều là của Thành. Trong 7 ngày tôi không lên mạng, ngày nào cậu ấy cũng gửi tin nhắn tới: - Chán quá đi, đợi mãi mà cậu không ol, cậu bận gì à? - Trời, hôm nay cũng lại bỏ bom mình tiếp á hả? Cậu giỏi thật - Này đồ củ chuối, à nhầm nải chuối 3 ngày rồi đấy, cậu không nhớ tớ thật sao? Cậu vô tâm quá huhu - Hay cậu bị ốm đấy, on lai đi xem nào, nhìn nick cậu tối om đen xì xì thật rõ mất cảm tình - Hôm nay đội đá bóng của tớ giành giải nhất, lên mạng đi tớ sẽ kể cho cậu nghe chiến tích của tớ -Này ở đây có rất nhiều bánh nhé, nếu cậu ở đây tớ sẽ chia cho cậu 1 nửa, cậu ol tớ sẽ cho cậu 1/3 hehe. Ngày cuối cùng, là hôm qua cậu ấy gửi cho tôi dấu 3 chấm kèm theo hình mặt buồn -...:(

Khi tôi còn đang thẫn thờ và cảm thấy mình thật có lỗi vì đã không biết quý trọng tình bạn này thì đột nhiên 1 cửa sổ hiện ra cùng với tiếng Buzz làm tôi giật mình, thì ra là cậu ấy... tôi bỗng cười rất tươi, 2 tay trực bên bàn phím 1 cách nhanh nhạy

- Nải chuối

- Sao thế, sao lại nói bạn vậy hả?

- Cậu dám bỏ bom tớ?

- Hi mấy hôm trước máy tính nhà tớ hỏng nên không lên mạng được thôi mà, sory cậu nhé

- Biết xin lỗi là tốt đấy

- Thế hôm nay còn cái bánh nào không vậy

- Đúng là con gái chỉ ăn là nhanh có tớ thôi không ăn được đâu J Rõ thật là...

...

 

- Này nải chuối, chủ nhật tuần này cậu với tớ gặp nhau đi Hả?

Tôi giật mình hối hận vì đã bật máy tính - Tớ bận lắm

- Đừng có nguỵ biện cậu không muốn gặp tớ cậu không coi tớ là bạn, phải không?

- Ơ, không phải mà, chỉ là... Tôi chưa kịp gõ xong thì đã thấy tin từ cậu ấy - Tớ không biết, cứ thế đi, 4h chiều chủ nhật tuần này ở trước Rạp Kim Đồng, tớ sẽ mặc áo phông màu xanh, không cần điện thoại cũng được vì tớ biết nhất định cậu sẽ nhận ra tớ. Ô kê. Tớ đi tắm đây.

Rồi cậu ấy out, tôi thẫn thờ nhìn trong vô định. Suốt mấy ngày trời tôi lại không lên mạng, tôi biết điều ấy cũng chẳng còn quan trọng gì nữa bởi trong tâm trí Thành lúc này chỉ hiện lên 1 cô bé Thanh rất xinh đẹp, rất dễ thương, nếu gặp được tôi rồi, những giấc mơ của cậu ấy sẽ gần như sụp đổ, hệt như 1 lâu đài cát bị sóng tạt vào vậy. Tôi không bao giờ dám nghĩ ra viễn cảnh cả 2 ngồi đối diện với nhau mặc dù tôi rất tò mò về cậu ấy. Tôi cũng muốn biết cậu ấy là người thế nào lắm chứ, nhưng nếu bỏ bom cậu ấy thì quả thực tôi quá vô lương tâm và ích kỉ. Tôi phải làm sao? Phải làm sao để cả cậu ấy và tôi cùng không bị tổn thương đây?

Cả buổi tối thứ 7 tôi gần như không ngủ, chỉ để suy nghĩ xem là có nên đi hay không, và rồi tôi quyết định thử dũng cảm 1 lần, tôi muốn nhìn thấy cậu ấy. 2h, tôi ngồi trước gương, soi mình rất kĩ, bởi có lẽ đã lâu lắm rồi tôi không ngồi trước gương quá 5 phút. Hôm nay tôi đã mạnh dạn thử thay đổi bản thân 1 chút, chải tóc kĩ hơn, tô chút son cho mặt mũi sáng sủa... cuối cùng sau khi hoàn thiện những hành động của mình, tôi cười gượng gạo, cũng chẳng khá hơn chút nào Nhưng chút lý trí cuối cùng đã thúc giục tôi đi và rồi tôi đứng dậy, bắt xe bus đến nơi Thành hẹn.

TRên xe bus tay tôi đã run lắm, cứ đan vào nhau, mặt mũi thì chắc là suy tư lắm, nói chung là rất khó hiểu, tôi nửa muốn gặp cậu ấy nửa lại muốn quay về.

- Rạp Kim Đồng xuống cửa đi.

Tôi giật mình, tại sao lại nhanh đến vậy chứ? Tôi đi ra bấm đèn, trong lúc đưa tay lên bấm đèn tay tôi thực sự rất run, hệt như tay của bà già vậy, thế nên có người phải quát: - Bấm nhanh lên. Cánh cửa xe bus mở ra, tôi lật đật bước xuống, quay lại vài bước là tới Rạp rồi, tôi đăm chiêu suy nghĩ mắt cứ dán xuống đất không hiểu mình thế nào mà lại đến đây nữa... Tại sao tôi có thể gặp 1 người lạ cơ chứ? Tôi điên rồi sao? Lý trí nghĩ vậy nhưng những bước chân tôi vẫn cứ đi 1 cách khó hiểu.

Khi tôi đứng trước cổng rạp rồi, nhìn quanh 1 lượt để tìm Thành, mặc áo phông xanh, à thấy rồi, là 1 cậu bạn tóc nâu, khuôn mặt cực kì thanh tú, đang dựa lưng vào chiếc xe đạp điện đôi lúc lại đưa tay lên xem mấy giờ. Tôi đoán chắc đó là Thành. Đúng là cực giống suy nghĩ của tôi, cậu ấy rất đẹp trai, nhìn như diễn viên Hàn Quốc vậy, trong phút giây đó trái tim tôi cứ đập loạn hết cả lên không còn theo nhịp nữa, tôi run lắm nhưng cũng thực sự rất vui khi gặp được Thành, nhưng lại cảm thấy buồn vì ngoại hình của chúng tôi cách xa nhau nhiều quá. Tôi biết bây giờ không còn thời Hoàng Tử - Lọ Lem nữa, mà tôi cũng đâu đủ tư cách để làm Lọ Lem cơ chứ? Tôi thở dài, mắt chăm chăm nhìn Thành, chợt nhìn kĩ, tôi thấy cậu ấy rất quen, hình như tôi đã từng gặp cậu ấy? Phải không nhỉ? Tôi lục lọi trong trí nhớ của mình về hình ảnh Thành, nhưng không, những gì hiện ra trong đầu tôi lúc đó chỉ là cậu lớp trưởng ngày xưa đã từng dứt tóc và đánh tôi tơi bời... không, không phải là cậu ấy, tại sao 1 người dễ thương như Thành lại là thằng nhãi đáng ghét đó được cơ chứ? "=)) yeah yeah tớ với cậu suýt trùng tên, tớ tên Thành :p 1 cái tên khá hay đấy chứ! Tên đầy đủ của tớ là Phạm Nam Thành" "Lớp trưởng của chúng ta, bạn Phạm Nam Thành" "Tớ biết nhất định cậu sẽ nhận ra tớ" Tôi như điên loạn cứ lắc đầu nguầy nguậy, tôi không tin, tôi không dám tin, không thể nào, không phải, chắc chắn không thể là thằng lớp trưởng năm ấy, tôi đã rất hận nó tại sao lại có thể được....

Người tôi lạnh toát giữa hè Hà Nội, nhưng muốn chứng minh lại cậu ấy không phải thằng bé lớp trưởng, tôi chậm rãi từng bước đi đến gần, để có thể nhìn thật kĩ, để có thể chắc chắn điều ấy là không thể. TRong phút giây lướt qua cậu ấy thời gian cứ như đang quay ngược lại, trong đầu tôi chỉ nghe thấy những tiếng gào thét chửi bới "đồ xấu xí, cậu tưởng cậu là ai mà tôi phải viết bút của cậu chứ?, "trông cái sam của nó này, hệt như đuôi bò vậy" , "đồ xấu xí" những âm thanh ấy bủa vây trong đầu tôi hệt như 1 vòng ma trận, tôi rất sợ, tôi chạy thục mạng về phía trước, về nơi mà tôi cũng chẳng biết là đâu nữa, tôi chỉ biết mình phải chạy để trốn tránh nơi đây, để trốn tránh quá khứ của mình...

Tôi vùi mình vào trong lớp chăn bông rất dầy và cũng không muốn bước ra khỏi đó, tôi gần như tuyệt vọng với thế giới xung quanh, tại sao lại trêu đùa tôi như vậy? Tôi đã hi vọng biết mấy, đã trân trọng biết mấy người bạn mới này, vậy mà lại là kẻ mà tôi hận nhất, lại chính là kẻ đã đưa tôi đến với thế giới tối tăm như hiện nay, tôi hận, tôi hận cậu ta.... Tại sao cơ chứ? Tại sao lại cho tôi gặp hắn ... tại sao lại để tôi quen hắn? có phải là trò đùa này quá đáng lắm không..... Tôi ngồi dậy lau nước mắt, đúng, tôi không thể, không thể làm bạn với cậu ta, điều đó là dĩ nhiên rồi, và tôi cũng không bao giờ muốn nói chuyện thêm 1 lần nào nữa với hắn... Tay tôi run run gõ từng chữ cái trên bàn phím http://yahoo.com.vn Delete yahoo-vĩnh viễn. Đó là điều mà tôi sẽ làm trong lúc này, là cách tôi xoá bỏ cậu ta trong thế giới của mình, là cách duy nhất Khi gõ dòng mật khẩu đầu tiên tâm lý tôi rất vững vàng nhưng khi yêu cầu nhập lại mật khẩu tay tôi lại run run kì lạ, hình như tôi còn gõ sai nữa, hệ thống yêu cầu nhập lại lần nữa, lúc ấy nhìn biểu tượng yahoo ở thanh công cụ trong vô thức tôi lại mở nó ra, cứ như 1 thói quen vậy, tôi cũng không biết mình mở nó ra trong lúc này làm gì nữa? Để nhìn lại cái nick ấy? Hay chỉ là xem có tin nhắn offline không? Tâm trạng tôi cứ rối bời hệt như 1 mớ bòng bong, trong lúc này ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu mình đang làm gì và mình cần gì nữa.

Nick cậu ấy không sáng. Yahoo của tôi chỉ có duy nhất nick của cậu ấy, mang tên Light, 1 dòng nước mắt chợt lăn xuống má rồi rơi xuống bờ môi tôi, nghẹn đắng. Tôi chỉ biết khóc 1 cách thầm lặng, nhưng đó cũng là 1 thói quen rồi. Khi đau khổ quá thì con người ta không thể rơi nước mắt, là khi người ta trở nên vô thức không còn cảm nhận được nỗi đau của chính mình nữa, còn tôi, có nên gọi là rất may mắn không? Khi mà tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của bản thân? 1 cửa sổ khác hiện ra, là tin nhắn offline, trong 4 ngày "ngủ ngon nhé lợn yêu =))" "Nải chuối lại làm gì thế? Ngại không dám nói chuyện với tớ à" "Tớ muốn gặp cậu quá, 1 ngày nữa thôi mà dài ghê nhỉ hic hic" "Thanh à, hôm nay tớ biết cậu đã đến, và có lẽ cậu đã nhìn thấy tớ? Tớ không biết mình đã gặp cậu hay chưa nữa? Có lẽ đã rất lâu rồi cậu chưa gặp lại tớ, phải không? Tớ không chắc là cậu có thể tha lỗi cho tớ về những việc trước kia hay không nữa nhưng thực sự là tớ rất muốn xin lỗi cậu. Khi đó tớ còn quá nhỏ để ý thức được hành động của mình đã gây tổn thương cho cậu nhiều đến thế nào. Có lẽ cậu không biết, tớ học ngay bên cạnh lớp của cậu, và phải khó khăn lắm tớ mới đủ can đảm để tìm ra được cái ID của cậu đấy, biết nói thế nào nhỉ? Tớ rất muốn làm bạn với cậu, là thật lòng đấy, không phải là muốn chuộc lỗi đâu. Sáng mai tớ đợi cậu ở phía sau trường, nếu cậu đồng ý cho tớ 1 cơ hội, hãy ra gặp tớ nhé."

Mắt tôi dán xuống sàn nhà, nhìn mấy ngón chân đang cọ cọ vào nhau, trong đầu hồi tưởng về ngày đầu tiên có 1 cái nick lạ nhảy vào nói chuyện với tôi: "Hi, mình làm quen được chứ Xin lỗi, mình quen bạn không? Tớ thấy nick ấy trên 4rum trường nên muốn làm quen thôi Lý do gì? Không có gì ^^~ chỉ đơn thuần là thấy bạn dễ thương thôi Sao cậu biết Chẳng có gì là tớ không biết cả!~!! Mà tớ nói là luôn luôn đúng Có vẻ cậu khá tự tin vào bản thân mình nhỉ Không hẳn, chỉ là tin vào chính mình thôi tớ nghĩ đó là chuyện tốt hehe Mình tên Thanh, còn cậu =)) yeah yeah tớ với cậu suýt trùng tên, tớ tên Thành :p 1 cái tên khá hay đấy chứ! Tên đầy đủ của tớ là Phạm Nam Thành"...Tôi nhớ lúc đó mình đã cười....

Silenttear

Ngày đăng: 16/11/2015
Người đăng: Hằng Nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
hate
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage