Gửi bài:

Chuông gió

Nhưng cậu biết không? Cậu chính là người tớ luôn cố gắng để hiểu. Cậu tĩnh lặng, bí ẩn, dịu dàng và giản dị nhưng cũng rất khó nắm bắt. Cậu không phải là người quá đặc biệt nhưng trong mắt tớ, cậu lại luôn nổi bật giữa đám đông. Chẳng cần quay lại, chỉ nghe bước chân thôi tớ cũng có thể nhận ra được cậu. Tớ đã luôn ước, cậu là fuurin và tớ sẽ là gió. Tớ đã luôn mong, tớ có thể làm cậu reo lên những khúc nhạc thật vui. Nhưng chưa bao giờ, có lẽ chưa bao giờ, tớ tìm thấy chính xác nơi cậu đứng. Và chuông gió vẫn lặng câm...

***

1. Fuurin – Linh hồn của gió.

Mưa đông, lạnh và ướt át...

"Listen to the rhythm of the falling rain..."
[1]​

Những cánh ô xanh đỏ trắng tím giương lên khắp cùng các ngõ, trên những vỉa hè, lấp kín sân trường. Tớ đứng đây, dưới mái hiên, ngẩng lên nhìn nước giọt và bất chợt mỉm cười. Cậu, từ phía xa, đi về hướng tớ, chiếc ô màu biển sẫm nhấp nhô giữa hàng chục con người khác, nhưng vẫn thật nổi bật, ít nhất là trong mắt tớ. Tại sao, tớ luôn nhận ra cậu từ xa, dù mắt tớ không hề mang kính cận? Có lẽ vì cậu là người đặc biệt với tớ. Tớ, giày converse trắng lấm bẩn, tóc rối xù, áo khoác chỉ kéo một nửa trong khi trời vẫn hun hút gió. Cậu, quàng khăn len, cầm ô nhìn tớ, thẳng thắn:

- Cậu, không có ô, về chung với tớ nhé!

Ừ thì về chung! Nhà tớ và nhà cậu, dù sao cũng chỉ cách nhau vài con ngõ. Cậu và tớ, đi bên cạnh nhau, dưới cùng một chiếc ô. Ngước lên nhìn, màu xanh hơi sẫm của ô khiến tớ có cảm giác như mình đang đi dưới đại dương. Và tớ cười. Cậu nhìn tớ, cũng cười. Nụ cười ngọt như nắng. Mưa gõ lên mặt ô tí tách, nước chảy qua các kẽ ngón tay khi tớ đưa tay ra đón. Lạnh. Nhịp chân tớ nhún nhảy trên vỉa hè ngập nước, dòng xe bên đường hối hả chạy qua. Chẳng biết tại sao hôm đó tớ lại để quên ô. Nhưng thật là may mắn, khi có cậu bước cạnh. Trời đông dường như vừa hửng lên chút nắng...

chuong-gio

Khoảng cách thường ngày giữa cậu và tớ, xa, cứ như là ở giữa có cả một đại dương mênh mông. Không biết từ bao giờ, tớ đã chẳng ngăn được mình hướng mắt về phía cậu mỗi lần có thể, để rồi khi ánh mắt chúng ta giao nhau, tớ lại bối rối quay đi, không muốn cho cậu biết. Góc của cậu, đầy nắng mùa hè, đầy gió mùa thu, đầy sương mùa xuân và nhiều mưa mùa đông. Cực kì lãng mạn và dường như luôn đẹp. Góc của tớ, lặng lẽ, một giỏ cây treo lủng lẳng trên đầu, cửa sổ để mở khiến gió lạnh khe khẽ lùa vào tóc. Nhàm chán và chẳng có gì đặc biệt. Tớ và cậu, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta, trong bốn năm học chung lớp, có lẽ chỉ là khoảnh khắc nhẹ nhàng ngày mưa hôm đó thôi.

Và rồi...

"I'll be by your side, 'til the day I die
I'll be waiting 'til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I'll be waiting 'til I hear you say I Do..."
[2]

Bạn ấy nói thích tớ vào một ngày hửng nắng, cách ngày mưa đi chung với cậu đúng một tuần. Tớ bối rối. Tớ phải làm sao? Bạn ấy đẹp trai, năng nổ, ga – lăng, học giỏi và hội tụ đủ hết mọi ưu điểm. Còn tớ? Con mọt sách chính hiệu, không biết chăm chút bề ngoài, nhỏ bé và có phần mờ nhạt. Tại sao bạn ấy lại chọn tớ? Tớ cúi mặt xuống bàn, bất chợt bắt gặp khuôn mặt cậu nhìn nghiêng. Mũi cao thẳng, gọng kính đen, hàng mi rợp và đôi mắt sâu cuốn hút. Có lẽ tớ phải từ chối bạn ấy thôi, vì rằng lòng tớ đã có người khác rồi...

Tớ lấy hết can đảm gửi cho bạn ấy mảnh giấy ghi câu trả lời của tớ. Bạn ấy, đứng trước mặt tớ, và trước cả lớp, cười:

- Không sao. Và tớ sẽ tiếp tục thích cậu cho tới khi cậu thích lại tớ. Thế nhé!

Cậu cũng nghe thấy...

Phải! Cậu cũng đã nghe thấy bạn ấy nói với tớ như thế.

Giá như tớ biết lúc này cậu đang nghĩ gì!

Giờ chơi, cậu tới gần, ngồi cạnh tớ, trong lúc tớ vẫn mải nhìn ra cửa sổ và lòng thì rối bời. Cậu thì thầm khe khẽ, dường như cậu đang tự nói với chính mình:

- Cậu từ chối cậu ta sao? Cậu ta có gì không tốt?

- Không phải... – Tớ bối rối quay lại. Tại sao lại là cậu?

- Ừ, không phải. Chắc tại cậu thích ai đó khác rồi. Vậy thì cũng nên nói với người ta đi thôi. Vì rằng năm học này cũng chẳng còn dài nữa, và thời gian cậu ở bên cậu ấy sắp hết rồi.

Tớ có thể nói với cậu rằng người đó chính là cậu ư? Làm sao tớ có đủ can đảm đây? Tớ luôn chỉ có thể nhìn cậu từ xa, lặng lẽ giấu suy nghĩ và cảm xúc của mình sâu vào tim. Vì tớ rất sợ... Khi mà tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất tình bạn này, đánh mất cậu. Mỗi giây phút được ở cạnh cậu, tớ đã rất hạnh phúc. Nhưng lại sợ chỉ sơ sẩy một chút thôi, là sẽ chẳng bao giờ được đi bên cậu nữa. Tớ thì thầm ước nguyện của mình trước vị thần của Gió, vị thần của Mưa và trước thần Thời Gian, mong được kéo dài mãi những ngày nhìn thấy cậu. Ừ, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã đủ lắm rồi. Tớ hèn nhát lắm, phải không?

Lại một ngày gió lạnh ghé thăm, nhưng không mưa. Tớ đến lớp với cái mũi đỏ ửng vì lạnh, lạch cạch mở cửa. Mười phút sau, cậu tới. Lớp vắng, chỉ mình tớ và cậu ở đó thôi. Tớ vô tình bước ngang qua chỗ cậu để đi lau bảng. Cậu đã giữ tớ lại, kéo tớ ngồi xuống cạnh. Đôi mắt rất sâu tĩnh lặng, có chút mơ màng xoáy vào mắt tớ trong veo:

- Một chút thôi, cho tớ mượn bàn tay của cậu...

Tay tớ nhỏ bé nhưng ấm áp nằm trong tay cậu vững chãi nhưng lạnh. Tớ đã ở bên cậu như thế, hình như là rất lâu...

Có khi nào cậu thích tớ như tớ thích cậu không?

Có khi nào cậu hướng ánh mắt về phía tớ?

Có khi nào cậu đi sau tớ mỗi lần tớ vội vã bước về nhà?

Có khi nào...

Tớ luôn hy vọng câu trả lời là có. Tớ viết những câu chuyện tình buồn, hầu hết là về những con người đơn phương thích ai đó, post lên mạng qua một cái nick ảo: Fuurin. Phải, tớ rất thích nghe tiếng chuông gió leng keng. Người ta bảo Fuurin là linh hồn của gió, mang đến niềm vui và may mắn. Chuông gió treo trước cửa sổ, xoay xoay nhẹ nhàng, nhưng chẳng thể leng keng. Vì rằng tớ đã tự làm nó, chỉ bằng giấy cứng và bìa vở... Tớ đã rất muốn có một chiếc chuông gió thật sự...

"Just hold me tight
And say you'll be mine
I don't need the world I need you by my side
'Cause you mean the world to me
It's so clearly you can see
We're born for each other, yes we were meant to be..."
[3]​

Sinh nhật tớ, ngày đông lạnh hóa ấm với món quà nhỏ ai đó đã bỏ vào hộc bàn một cách bí mật. Tớ háo hức mở lớp giấy bọc. Nắp chiếc hộp bật mở và đập vào mắt tớ là chiếc fuurin nhỏ xinh. Họa tiết hoa tuyết trắng thanh nhã giản dị, tờ giấy ước màu nước biển thẫm. Lời chúc được viết bằng chữ in ngay ngắn trên thiệp, chắc là để người nhận – là tớ, không đoán ra:

"Tặng Fuurin một chiếc fuurin, chúc cậu giữ chân gió thành công.

Ký tên: Người luôn đứng sau cậu và luôn nhìn thấy cậu."

Tớ hoang mang... Là bạn ấy sao? Nhưng không. Tớ biết mình lầm khi bạn ấy bước lại gần, tay thu một hộp quà khác, gói giấy màu tím nhạt. Tớ mở quà. Một cuốn sách. Là MỘT CUỐN SÁCH! Bạn ấy biết tớ thích sách từ khi nào vậy chứ? Tớ nhớ là mình chưa lúc nào vào thư viện trường và cũng chưa từng mang sách lên lớp đọc. "Sau lưng một vạt nắng". Tựa sách khá ấn tượng. Tớ mỉm cười, nói lời cảm ơn ngượng ngập. Và bạn ấy cũng cười lại – nụ cười rất tươi:

- Tớ thích cậu nhiều...

Tớ lại bối rối. Tớ chẳng biết làm sao để đối mặt tự nhiên với bạn ấy. Cậu ở góc lớp bên kia, vẫn thản nhiên nhìn vào trang vở trước mặt. Chắc món quà bí mật kia không phải của cậu rồi... Ừ, làm sao mà lại là của cậu được chứ! Tớ với cậu có thân thiết đến mức đó đâu... Nhưng tớ vẫn hy vọng. Tớ sẽ cố gắng. Sẽ cố gắng để bắt gió phải dừng lại và làm tớ leng keng...

chuong-gio-1

Cậu biết không, Gió? Cậu chính là người tớ luôn cố gắng để hiểu. Cậu tĩnh lặng, bí ẩn nhưng cũng rất khó nắm bắt. Cậu không phải là người quá đặc biệt nhưng trong mắt tớ, cậu lại luôn nổi bật giữa đám đông. Chẳng cần quay lại, chỉ nghe bước chân thôi tớ cũng có thể nhận ra được cậu. Tớ đã luôn ước, cậu là gió và tớ là fuurin. Tớ đã luôn mong, cậu sẽ làm tớ reo lên những khúc nhạc thật vui. Nhưng chưa bao giờ, có lẽ chưa bao giờ, cậu dừng chân trước tớ và khiến tớ rung lên nhịp điệu mà tớ muốn. Chuông gió vẫn lặng câm...

2. Băng Phong – Người đứng sau người.

Mưa mùa đông, đẹp một vẻ buồn và hết sức cô độc...

"She is the one that you never forget
She is the heaven - sent angel you met
Oh, she must be the reason why God made a girl
She is so pretty all over the world..."
[4]​

Cậu đang đứng dưới mái hiên của dãy nhà giám hiệu, chắc là vừa nộp sổ đầu bài xong. Cậu nhìn màn mưa vẻ ái ngại. Tớ, chẳng hiểu sao, luôn nhận ra cậu từ xa, chắc do cậu là người đặc biệt, ít nhất là trong mắt tớ. Tớ bước về phía cậu trong vô thức, tim đập dồn dập khi nhìn thấy nụ cười trong veo vô ưu của cậu, tiếng cười trong như chuông, hòa vào tiếng mưa. Trông cậu thật nhỏ bé và cô đơn. Tớ thu hết can đảm, giương ô lên, nhìn cậu:

- Cậu, không có ô, về chung với tớ nhé!

Cậu đồng ý. Có lẽ chỉ vì nhà tớ và nhà cậu cách nhau vài con ngõ. Cậu và tớ, đi bên cạnh nhau, dưới cùng một chiếc ô. Cậu ngước lên, nhìn gì không rõ, lại cười. Và tớ cũng mỉm cười. Cậu luôn như vậy, vô ưu. Mưa gõ lên mặt ô tí tách, nước chảy qua các kẽ ngón tay khi cậu đưa tay ra đón. Nhịp chân cậu nhún nhảy trên vỉa hè ngập nước, dòng xe bên đường hối hả chạy qua. Chẳng biết tại sao hôm đó cậu lại để quên ô. Nhưng thật là may mắn, khi được bước cạnh cậu. Trời đông dường như vừa hửng lên chút nắng...

Khoảng cách thường ngày giữa cậu và tớ, xa, cứ như là ở giữa có cả một đại dương mênh mông. Không biết từ bao giờ, tớ đã chẳng ngăn được mình hướng mắt về phía cậu bất cứ lúc nào có thể, để rồi thấy như cậu cũng đang hướng về phía tớ. Là tớ đã nhầm chăng? Góc của cậu, giản dị, chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ việc, bàn cậu đang ngồi, là bàn duy nhất còn trống chỗ. Giá như tớ có thể ngồi cạnh cậu... Góc của tớ, lặng lẽ, đầy nắng hạ, đầy gió thu, đầy mưa và sương. Nhàm chán và chẳng có gì đặc biệt, chắc vậy... Tớ và cậu, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta, trong bốn năm học chung lớp, có lẽ chỉ là khoảnh khắc nhẹ nhàng ngày mưa hôm đó thôi.

Và rồi...

Bạn ấy nói thích cậu vào một ngày hửng nắng, cách ngày mưa đi chung với tớ đúng một tuần. Bạn ấy đẹp trai, năng nổ, ga – lăng, học giỏi và hội tụ đủ hết mọi ưu điểm. Tớ, chẳng có gì đủ đặc biệt để đọ lại được với bạn ấy. Cậu sẽ trả lời bạn ấy ra sao? Tớ ước lúc này tớ có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Tớ mong rằng cậu sẽ từ chối bạn ấy, nhưng chắc là không...Tớ thật ích kỉ, phải không? Tớ nhìn sang chỗ cậu và nhận ra cậu đang bối rối...

Ngày hôm sau, bạn ấy đứng trước mặt cậu, và trước cả lớp, cười:

- Không sao. Và tớ sẽ tiếp tục thích cậu cho tới khi cậu thích lại tớ. Thế nhé!

Tớ cũng nghe thấy...

Phải! Tớ cũng đã nghe thấy bạn ấy nói với cậu như thế.

Giá như tớ biết lúc này cậu đang nghĩ gì!

Giờ chơi, tớ tới gần, ngồi cạnh cậu, trong lúc cậu vẫn mải nhìn ra cửa sổ và lòng thì hẳn đang rối bời. Tớ thì thầm khe khẽ, dường như đang tự nói với chính mình:

- Cậu từ chối cậu ta sao? Cậu ta có gì không tốt?

- Không phải... – Cậu bối rối quay lại.

- Ừ, không phải. Chắc tại cậu thích ai đó khác rồi. Vậy thì cũng nên nói với người ta đi thôi. Vì rằng năm học này cũng chẳng còn dài nữa, và thời gian cậu ở bên cậu ấy sắp hết rồi.

"Say you will, say you will be mine
I just keep missing you tonight
I feel so unsure, I feel so alone
I just don't dare to open my eyes..."
[5]

Khi tớ nói với cậu câu đó, tớ đã rất mong người cậu thích chính là tớ. Nhưng làm sao có thể là tớ được? Đến cả bạn ấy, cậu cũng từ chối rồi, tớ còn có bao nhiêu phần cơ hội đây? Tớ có thể nói với cậu rằng tớ thích cậu ư? Làm sao tớ có đủ can đảm đây? Tớ luôn chỉ có thể nhìn cậu từ xa, lặng lẽ giấu suy nghĩ và cảm xúc của mình sâu vào tim. Vì tớ rất sợ... Khi mà tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất tình bạn này, đánh mất cậu. Mỗi giây phút được ở cạnh cậu, tớ đã rất hạnh phúc. Nhưng lại sợ chỉ sơ sẩy một chút thôi, là sẽ chẳng bao giờ được đi bên cậu nữa. Tớ ước rằng tớ có thể kéo dài mãi những ngày nhìn thấy cậu. Ừ, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã đủ lắm rồi. Tớ hèn nhát lắm, phải không?

Lại một ngày gió lạnh ghé thăm, nhưng không mưa. Tớ đến lớp với cái mũi đỏ ửng vì lạnh, ngỡ là mình đã tới sớm nhất, nhưng đã nhận ra là cậu đến trước cả tớ nữa. Lớp vắng, chỉ mình tớ và cậu ở đó thôi. Cậu bước ngang qua chỗ tớ, có lẽ là để đi lau bảng. Tớ đã giữ cậu lại, kéo cậu ngồi xuống cạnh. Đôi mắt tớ dừng lại rất lâu trước đôi mắt cậu, trong veo và đầy cuốn hút:

- Một chút thôi, cho tớ mượn bàn tay của cậu...

Tay cậu nhỏ bé nhưng ấm áp nằm trong tay tớ vững chãi nhưng lạnh. Cậu đã ở bên tớ như thế, hình như là rất lâu...

Có khi nào cậu thích tớ như tớ thích cậu không?

Có khi nào cậu hướng ánh mắt về phía tớ?

Có khi nào cậu biết tớ luôn đi sau cậu mỗi lần cậu vội vã bước về nhà?

Có khi nào...

Tớ luôn hy vọng câu trả lời là có. Tớ lên mạng, tình cờ đọc được những chuyện tình buồn ai đó post lên dưới cái tên nick "Fuurin". Giọng văn ngọt và nghe như có tiếng mưa tí tách. Nhưng đôi lúc cũng rất hài hước. Hài hước để rồi vẫn là buồn. Sao mà giống cậu đến thế! Và từ đó, tớ mặc định cho cậu một tên gọi mới: Fuurin. Tớ thích chuông gió. Và tớ thích cậu.

Sinh nhật cậu, tớ lặng lẽ đến thật sớm, bỏ vào ngăn bàn của cậu một hộp quà cũng tấm thiệp chúc rồi lại lặng lẽ lẻn ra, khóa cửa lại như chưa từng có ai đến, xuống thư viện ngồi chờ. Tớ đã gói vào đó một chiếc chuông gió, không biết cậu có thích hay không. Tấm thiệp của tớ, tớ viết bằng chữ in, chắc là cậu sẽ chẳng thể nào biết được. Tớ không nói cho cậu biết tình cảm của tớ, nhưng tớ muốn biết kẻ may mắn được cậu thích là ai. Có thể là tớ không nhỉ? Tớ tự lắc đầu và tự cười một mình.

Bạn ấy tặng cậu một cuốn sách. Tựa khá ấn tượng: "Sau lưng một vạt nắng". Tớ biết cậu thích sách, hay nói chính xác hơn là yêu sách mê mệt. Nhưng tớ nghĩ tớ đã chẳng nhầm khi tặng cậu chuông gió, vì tớ thấy cậu cười – nụ cười dịu dàng, vu vơ và ngọt lịm, lúc cậu nhìn chiếc fuurin nhỏ ấy xoay trước gió. Và bạn ấy lại cười, tỏ tình với cậu – lần này là lần thứ ba:

- Tớ thích cậu nhiều...

Chắc hẳn là cậu đang rất khó xử khi phải đối mặt với bạn ấy...

Nhưng cậu biết không? Cậu chính là người tớ luôn cố gắng để hiểu. Cậu tĩnh lặng, bí ẩn, dịu dàng và giản dị nhưng cũng rất khó nắm bắt. Cậu không phải là người quá đặc biệt nhưng trong mắt tớ, cậu lại luôn nổi bật giữa đám đông. Chẳng cần quay lại, chỉ nghe bước chân thôi tớ cũng có thể nhận ra được cậu. Tớ đã luôn ước, cậu là fuurin và tớ sẽ là gió. Tớ đã luôn mong, tớ có thể làm cậu reo lên những khúc nhạc thật vui. Nhưng chưa bao giờ, có lẽ chưa bao giờ, tớ tìm thấy chính xác nơi cậu đứng. Và chuông gió vẫn lặng câm...

chuong-gio-2

3. Fuurin – Đổi hướng.

Từng ngày đông cuối cùng trôi qua trong sự im lặng của tớ dành cho bạn ấy, và trong những ánh mắt lặng thầm nhìn về phía cậu. Cô giáo thông báo nghỉ Tết. Và tớ thì buồn. Trong những ngày sắp tới, tớ phải đi đâu để thấy được cậu đây? Mưa khẽ tí tách, tớ nhìn ra cửa sổ. Cây trơ trọi những cành co ro trước gió. Tớ cảm thấy lạnh lắm. Cậu có thể trả lại cho tớ chút hơi ấm mà cậu đã mượn không? Gục đầu xuống trang vở được vài phút, chợt nghe tiếng cô chủ nhiệm:

- Chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi một chút nhé!

Tớ hồi hộp nhìn chỗ trống cạnh bên. Cô giáo có thể sẽ chuyển cậu tới đây... Có thể như thế chăng? Tớ liếc trộm sang chỗ cậu đang ngồi và ước thầm. Nhưng không... Cậu không ngồi cạnh tớ như tớ nghĩ, mà là sau lưng, ngay phía sau tớ. Và tớ vẫn một mình. Bàn phía trên là chỗ ngồi của bạn ấy. Bạn ấy quay xuống nhìn tớ, lại cười. Tớ luống cuống. Còn cậu lặng thinh. Khoảng cách giữa tớ và cậu, rút lại còn một cái với tay. Gần thôi nhưng sao thấy xa xôi đến thế! Tớ chẳng dám quay xuống, sợ gặp phải ánh mắt của cậu. Tớ chỉ dám nói với cậu vài câu đơn giản như: "Cho tớ mượn vở ghi." Hay là "Bài này làm cách nào?" Nhưng cậu chưa kịp trả lời thì bạn ấy đã ném xuống cho tớ cuốn vở hay lời giải bài tập ấy. Tại sao lại không phải là cậu?

"I'm just a little girl lost in the moment
I'm so scared but I don't show it
I can't figure it out
It's bringing me down I know
I've got to let it go..."
[6]​

Buổi học cuối cùng của năm cũ, khi gió ngoài trời quật vào mắt cay xè và mưa thì phảng phất một nỗi buồn u hoài hoang hoải...

Tớ im lặng đuổi theo cậu, mưa phùn bay lất phất lên mái tóc cậu, lấm tấm những hạt trắng long lanh. Tớ đã níu tay cậu lại, ngượng ngập bốn chữ:

- Về chung, được không?

Cậu, bối rối nhìn tớ, rồi cũng cười nhẹ:

- Ừ, cảm ơn cậu.

Lại một ngày đi chung ô. Bạn ấy nhìn theo tớ, ánh mắt tớ và ánh mắt bạn ấy chạm nhau, chỉ trong một giây. Và tớ cảm thấy bạn ấy đang thất vọng. Tớ xin lỗi cậu, nhưng tớ phải đuổi theo ngọn gió của tớ thôi, vì rằng lâu nay, tớ đã đánh mất của chính mình rất nhiều cơ hội. Bây giờ, tớ sẽ bắt đầu chạy, chạy hết tốc lực cho tới khi đuổi kịp cậu, Gió à! Đợi tớ nhé, được không?

Cậu đang đi bên cạnh tớ, dưới chiếc ô kẻ caro đỏ vang và xám. Tớ liếc trộm cậu rồi lại vội quay đi. Cậu giương ô, trầm ngâm. Cậu đang nghĩ gì? Mưa ở phía trên, hình như rất lạnh, nhưng có cậu đi bên, tớ chẳng còn thấy cơn gió nào làm cóng đôi tay mình nữa. Vì tay tớ đang nằm trong tay cậu, ấm thật ấm...

Có khi nào cậu cũng thích tớ không?

Có khi nào tớ đã khiến cậu dừng chân?

Có khi nào...

Tớ ngắm đàn hạc giấy treo trước bàn học, một màu trắng của giấy vở, tinh khôi. Hạc giấy... Tớ có thể nhờ chúng mang thư của mình tới chỗ cậu không? Nhưng tớ rất sợ, rất sợ chúng sẽ lạc đường, gãy cánh. Vì ngoài kia trời đang mưa và chúng thì chỉ là hạc giấy... Tớ biết tình cảm mình dành cho cậu đã lớn hơn một chút khi ở cạnh bên cậu, nghe tim mình xôn xao những nắng. Nụ cười của cậu, vu vơ và ngọt lịm...

Tớ đã rất sợ, nếu bước về phía cậu thì cậu sẽ quay đi, chẳng bao giờ trở về bên tớ nữa. Nhưng cuối cùng tớ vẫn chạy hết tốc lực về phía cậu, không hối hận. Tớ chẳng nhờ khoảng cách và thời gian giữ giùm kỉ niệm nữa đâu! Tớ sẽ đứng dậy và đuổi theo cậu, bởi tớ đã biết, chỉ làm như thế, tớ mới không đánh mất cậu, không đánh mất tình bạn này. Tớ sẽ không dừng lại, cho tới khi bắt kịp cậu. Tớ hứa đấy!

4. Băng Phong – Đi tìm Chuông Gió.

Từng ngày đông cuối cùng trôi qua trong sự im lặng, và trong những ánh mắt của tớ lặng thầm nhìn về phía cậu. Cô giáo thông báo nghỉ Tết. Và tớ thì buồn. Trong những ngày sắp tới, tớ phải đi đâu để thấy được cậu đây? Mưa khẽ tí tách, tớ nhìn ra cửa sổ nơi cậu đang ngồi. Cây trơ trọi những cành co ro trước gió. Tớ cảm thấy lạnh lắm. Cậu có thể cho tớ thêm một chút hơi ấm như ngày trước đã từng? Gục đầu xuống trang vở được vài phút, chợt nghe tiếng cô chủ nhiệm:

- Chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi một chút nhé!

Tớ hồi hộp nhìn chỗ trống cạnh bên cậu. Cô giáo có thể sẽ chuyển tớ tới đó... Có thể như thế chăng? Tớ liếc trộm sang chỗ cậu đang ngồi và ước thầm. Nhưng không... Tớ không được đến ngồi cạnh cậu như tớ nghĩ, mà là sau lưng, ngay phía sau cậu. Và cậu vẫn chỉ có một mình, nửa bên kia của chiếc bàn trống vắng kì lạ. Bàn phía trên cậu là chỗ ngồi của bạn ấy. Bạn ấy quay xuống nhìn cậu, lại cười. Tớ lặng thinh, liếc cậu thật nhanh rồi lại cúi xuống. Tớ chẳng thể nào được như bạn ấy... Khoảng cách giữa tớ và cậu, rút lại còn một cái với tay. Gần thôi nhưng sao thấy xa xôi đến thế! Tớ chẳng dám gọi cậu, sợ gặp phải ánh mắt của cậu. Tớ chỉ dám nghe cậu nói vài câu đơn giản như: "Cho tớ mượn vở ghi." Hay là "Bài này làm cách nào?" Nhưng tớ chưa kịp trả lời thì bạn ấy đã ném xuống cho cậu cuốn vở hay lời giải bài tập ấy. Tại sao lại không phải là tớ? Tớ vẫn luôn là người đến chậm...

"Hiding from the rain and snow
Trying to forget but I won't let go
Looking at a crowded street
Listening to my own heart beat
So many people all around the world
Tell me where do I find someone like you girl..."
[7]​

Buổi học cuối cùng của năm cũ, mưa đông và gió đông thật lạnh và thật buồn...

Tớ bước vội trong màn mưa phùn nhẹ, thấy những hạt nước đọng lại trên mái tóc, thấm vào da thịt, buốt giá. Có tiếng bước chân của cậu phía sau. Là cậu, không thể nào nhầm được. Cậu níu tay tớ lại, ngượng ngập và lúng túng:

- Về chung, được không?

Tớ, bối rối nhìn cậu, rồi cũng cười nhẹ, cố gắng giấu niềm vui đang nhảy nhót trong lòng:

- Ừ, cảm ơn cậu.

Lại một ngày đi chung ô. Bạn ấy nhìn theo cậu, ánh mắt cậu và ánh mắt bạn ấy chạm nhau, chỉ trong một giây. Và tớ cảm thấy bạn ấy đang thất vọng. Tớ thật ích kỉ khi cứ giữ cậu mãi bên mình, nhưng tớ phải làm vậy thôi, tớ sẽ chẳng nhường cậu cho ai khác thêm lần nào nữa, vì rằng lâu nay, tớ đã đánh mất của chính mình rất nhiều cơ hội. Bây giờ, tớ sẽ bắt đầu chạy, chạy hết tốc lực cho tới khi đuổi kịp cậu, Fuurin à! Đợi tớ nhé, được không?

Cậu đang đi bên cạnh tớ, dưới chiếc ô kẻ caro đỏ vang và xám. Tớ liếc trộm cậu rồi lại vội quay đi. Tớ giương ô, im lặng. Tớ nên nói gì với cậu lúc này? Cậu đang nghĩ gì? Cậu có định nói gì với tớ không? Nhưng rồi cả tớ và cậu đều im lặng, chỉ nghe vang âm tiếng giày nện lộp cộp lên vỉa hè và tiếng mưa reo như hát. Mưa ở phía trên, hình như rất lạnh, nhưng có cậu đi bên, tớ chẳng còn thấy cơn gió nào làm cóng đôi tay mình nữa. Vì tay cậu đang nằm trong tay tớ, ấm thật ấm...

Có khi nào cậu cũng thích tớ không?

Có khi nào tớ đã khiến cậu rung lên nhịp điệu của Gió?

Có khi nào...

Tớ mở một playlist nhạc ngẫu nhiên, bỗng nghe vang vang giai điệu bài: "Make you feel my love" của Adele.

"When the rain is blowing in your face
And the whole world is on your case
I could offer you a warm embrace
To make you feel my love..."
[8]​

Có bao giờ tớ lại được nắm tay cậu nữa không? Tớ lẩm nhẩm hát, giọng trầm và vang. Tớ rất muốn gửi cho cậu những khúc tình ca, muốn chúng nói với cậu hộ tớ những tình cảm này, nhưng tớ cũng rất sợ. Nếu như tớ nói ra, liệu cậu có rời xa tớ không? Liệu tình bạn này có còn nguyên vẹn? Tớ biết tình cảm mình dành cho cậu đã lớn hơn một chút khi ở cạnh bên cậu, nghe tim mình xôn xao những nắng. Nụ cười của cậu, ngọt ngào và trong veo như tiếng chuông...

Tớ đã rất sợ, nếu bước về phía cậu thì cậu sẽ quay đi, chẳng bao giờ trở về bên tớ nữa. Nhưng cuối cùng tớ vẫn chạy hết tốc lực về phía cậu, không hối hận. Tớ chẳng nhờ khoảng cách và thời gian giữ giùm kỉ niệm nữa đâu! Tớ sẽ đứng dậy và đuổi theo cậu, bởi tớ đã biết, chỉ làm như thế, tớ mới không đánh mất cậu, không đánh mất tình bạn này. Tớ sẽ không dừng lại, cho tới khi bắt kịp cậu. Tớ hứa đấy!

5. Fuurin – Chạy.

Ngày sau Tết, trời vẫn lạnh, nhưng không còn mưa. Gió vẫn hanh hao thổi như xát vào mắt. Bầu trời ở ngay phía trên thôi và cả mây cũng vậy, không hiểu mưa đã trốn biệt đâu mất. Và tớ cũng chẳng còn cơ hội để đi bên cậu, dưới mưa. Tớ đứng dậy, tự nhủ với chính mình: "Nào, ta đi tìm mưa!" Cậu vẫn ngồi sau lưng tớ mỗi ngày, vẫn là khoảng cách một bàn tay nắm một bàn tay. Và bạn ấy vẫn ngồi ngay trước tớ, quay xuống cười với tớ mỗi giờ chơi, huyên thuyên trò chuyện. Cậu lặng lẽ chúi đầu vào một cuốn sách nào đó, hoặc quay rubik, hoặc nghe nhạc, hoặc chỉ là yên lặng ngồi thế thôi. Chẳng bao giờ cậu bước ra khỏi chỗ ngồi đó.

Tớ cố gắng để nói chuyện với cậu bằng cách lôi mấy bài Vật lý khó nhằn ra hỏi cậu. Cậu đến ngồi bên cạnh tớ, lật lật cuốn vở để tìm trang nháp trắng, rồi loạt xoạt viết. Ngón tay tớ khẽ chạm vào những ngón tay gầy gầy và dài của cậu, rồi vội vàng rút lại ngay. Cậu tỉ mỉ giảng cho tớ từng bước làm, bật cười dịu dàng mỗi lần tớ tự mày mò cách làm đúng. Cậu và tớ, khoảng cách giữa chúng ta dường như đã rút ngắn hơn một chút. Sẽ mất bao lâu nữa để tớ đuổi kịp cậu? Chắc là còn rất lâu...

Tớ cố gắng không làm bạn ấy buồn nhưng lại không thể được. Khoảng cách giữa tớ và cậu ngắn đi bao nhiêu thì khoảng cách đối với bạn ấy lại dài thêm, xa thêm một chút. Vẫn nhận được nụ cười của bạn ấy mỗi ngày, nói chuyện, cười đùa cùng bạn ấy nhưng tớ chẳng cảm thấy tự nhiên. Tớ rất sợ, nếu tớ nói với cậu rằng tớ thích cậu, cậu sẽ xa tớ như bây giờ tớ đang dần xa bạn ấy. Tớ phải làm sao đây?

Ngày mưa phùn nhẹ, bạn ấy biết tớ chẳng đưa ô, nhét vội vào ngăn bàn của tớ một chiếc màu lam nhạt với họa tiết trắng giản dị cùng tờ giấy nhắn:

"Thảo à, tớ biết cậu thích cậu ấy. Cách mà cậu cười, ánh mắt cậu nhìn và bước chân của cậu bên cạnh cậu ấy đã nói với tớ điều đó. Tớ đã rất ghen tỵ. Nhưng biết làm sao được. Dù sao thì tớ vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, thích cậu cho đến ngày nào đó không còn thấy cậu hiện diện trước mắt nữa. Trời ngoài kia đang mưa và tớ thì chẳng muốn cậu bị ốm vì ướt và vì lạnh. Hãy đi bên cạnh chàng trai của cậu và đừng bận tâm nhiều đến tớ. Tớ chắc là cậu làm được, vì cậu là Vô Ưu Thảo mà!"

Tớ mỉm cười. Tớ rất quý mến bạn ấy, rất trân trọng tình cảm bạn ấy dành cho tớ. Và tớ biết mình sẽ chẳng đánh mất tình bạn giữa tớ và bạn ấy như tớ đã suýt làm.

Và rằng sẽ có ngày, tớ sẽ nói hết với cậu tình cảm này...

Rồi ngày đó sẽ đến...

6. Băng Phong – Path of the wind.

Ngày sau Tết, trời vẫn lạnh, nhưng không còn mưa. Gió vẫn hanh hao thổi như xát vào mắt. Bầu trời ở ngay phía trên kia và cả mây cũng vậy, không hiểu mưa đã trốn biệt đâu mất. Và tớ cũng chẳng còn cơ hội để đi bên cậu, dưới mưa. Cậu vẫn ngồi trước mặt tớ mỗi ngày, vẫn là khoảng cách một bàn tay nắm một bàn tay. Và bạn ấy vẫn ngồi ngay trước cậu, quay xuống cười với cậu mỗi giờ chơi, huyên thuyên trò chuyện. Tớ lặng lẽ chúi đầu vào một cuốn sách nào đó, hoặc quay rubik, hoặc nghe nhạc, hoặc chỉ là yên lặng ngồi thế thôi. Chẳng bao giờ tớ bước ra khỏi chỗ ngồi của mình.

Cậu lôi mấy bài Vật lý khó nhằn ra hỏi tớ. Tớ đến ngồi bên cạnh cậu, lật lật cuốn vở để tìm trang nháp trắng, rồi loạt xoạt viết. Ngón tay cậu khẽ chạm vào những ngón tay gầy gầy và dài của tớ, rồi vội vàng rút lại ngay. Tớ giảng bài cho cậu, bật cười mỗi lần cậu tự mày mò cách làm đúng. Cậu và tớ, khoảng cách giữa chúng ta dường như đã rút ngắn hơn một chút. Sẽ mất bao lâu nữa để tớ tìm thấy chính xác nơi cậu đứng? Chắc là còn rất lâu...

Tớ đi cùng cậu dưới một cánh ô lạ. Hình như là của bạn ấy. Tớ chợt nghĩ, bạn ấy đã thật dũng cảm khi nói cho cậu biết tình cảm chính mình. Ít nhất là dũng cảm hơn tớ.

Tớ biết, tình cảm của tớ dành cho cậu đã lớn thêm một chút...

Rồi có ngày, tớ sẽ nói hết với cậu tình cảm này...

Rồi ngày đó sẽ đến...

7. Fuurin – Điểm dừng.

Sinh nhật cậu, một ngày đầy nắng xuân. Tháng ba.

Tớ lấy hết can đảm, tới sớm nhất lớp, lúi húi đặt món quà vào hộc bàn của cậu, cùng tấm thiệp ghi rõ tình cảm chính mình, không giấu giếm. Lúc tớ vừa thực hiện xong việc làm bí mật đó, cũng là lúc có ai đó ngoài cửa bước vào. Tớ giật mình, chậm rãi quay lại.

Là CẬU!

Đúng vậy, không phải ai khác, chính là cậu...

Tớ lúng túng, đứng bật dậy, bước vội qua cậu. Cậu giữ tay tớ lại, mỉm cười. Cậu kéo tớ tới ngồi cạnh, mở quà. Một cuốn sách. "Đôi khi muốn có ai đó cạnh bên". Cậu đọc tấm thiệp còn tớ thì cảm thấy máu nóng đang dồn hết lên mặt. Hình như lúc đó má tớ đang đỏ lên thì phải.

"Gửi ngọn Gió mà tớ luôn cố gắng nắm bắt, tớ đã luôn thích cậu. Chẳng biết từ bao giờ, tớ đã không ngăn nổi bản thân nhìn về phía cậu bất cứ lúc nào có thể. Tớ từ chối bạn ấy, và khi cậu nói với tớ rằng tớ nên tỏ tình với người mình thích, tớ đã không đủ can đảm. Tớ chẳng thể nói trực tiếp được với cậu, nên tớ đã viết vào tấm thiệp này. Tớ không biết được cậu nghĩ gì, và tớ đã rất sợ. Nhưng rồi cuối cùng tớ vẫn chạy hết tốc lực về phía cậu. Tớ thích cậu rất nhiều, Phong!"

Cậu vừa đọc vừa cười. Nụ cười rạng rỡ và dịu dàng. Cậu nhìn tớ lâu thật lâu, nắm tay tớ chặt thật chặt. Giọng cậu trầm, ấm, âm vang như từ nơi nào đó rất xa vọng về:

- Cậu biết không, Fuurin... Cậu rất giống một chiếc chuông gió. Tớ đã luôn tìm kiếm cậu trong những ngày lãng du. Tớ đã tự hỏi mình phải làm sao để luôn thấy cậu. Tớ đã luôn bước đằng sau cậu mỗi ngày cậu bước vội về nhà trong màn mưa xám đục. Tớ đã luôn dõi theo cậu. Cậu là một người đặc biệt, ít nhất là với bạn ấy... và với tớ. Tớ thích cậu, ngốc ạ!

Tớ im lặng trong khoảng thời gian cậu nói những điều đó. Tớ bất ngờ và hạnh phúc. Dường như nắng ngoài kia cũng ửng hồng...

Cậu chẳng cần tìm tớ nữa đâu, bởi tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, chỉ cách cậu một cái với tay mà thôi. Và tớ cũng chẳng cần chạy hết tốc lực để đuổi theo cậu nữa, bởi tớ biết, đây chính là điểm dừng!

8. Băng Phong – Đích đến.

Tớ rất bất ngờ khi nhận ra bóng cậu lúi húi trong lớp, cạnh ngăn bàn của tớ. Khi nhận ra tớ, cậu đã hốt hoảng và bối rối. Cậu lúng túng, đứng bật dậy, bước vội qua tớ. Tớ giữ tay cậu lại, mỉm cười. Tớ kéo cậu tới ngồi cạnh, mở quà. Một cuốn sách. "Đôi khi muốn có ai đó cạnh bên". Tớ đọc tấm thiệp còn cậu đỏ mặt, hai gò má ửng hồng. Cậu viết gì trong tấm thiệp kia thế nhỉ?

"Gửi ngọn Gió mà tớ luôn cố gắng nắm bắt, tớ đã luôn thích cậu. Chẳng biết từ bao giờ, tớ đã không ngăn nổi bản thân nhìn về phía cậu bất cứ lúc nào có thể. Tớ từ chối bạn ấy, và khi cậu nói với tớ rằng tớ nên tỏ tình với người mình thích, tớ đã không đủ can đảm. Tớ chẳng thể nói trực tiếp được với cậu, nên tớ đã viết vào tấm thiệp này. Tớ không biết được cậu nghĩ gì, và tớ đã rất sợ. Nhưng rồi cuối cùng tớ vẫn chạy hết tốc lực về phía cậu. Tớ thích cậu rất nhiều, Phong!"

Tớ đọc và không ngăn nổi nụ cười. Tớ nhìn cậu lâu thật lâu, nắm tay cậu chặt thật chặt:

- Cậu biết không, Fuurin... Cậu rất giống một chiếc chuông gió. Tớ đã luôn tìm kiếm cậu trong những ngày lãng du. Tớ đã tự hỏi mình phải làm sao để luôn thấy cậu. Tớ đã luôn bước đằng sau cậu mỗi ngày cậu bước vội về nhà trong màn mưa xám đục. Tớ đã luôn dõi theo cậu. Cậu là một người đặc biệt, ít nhất là với bạn ấy... và với tớ. Tớ thích cậu, ngốc ạ!

Cậu im lặng trong khoảng thời gian tớ nói những điều đó.

Cậu chẳng cần chạy hết tốc lực để đuổi theo tớ nữa đâu, vì tớ đã dừng lại để đợi cậu tới bên. Tớ cũng chẳng cần tìm cậu nữa, bởi cậu vẫn luôn ở bên cạnh tớ, chỉ là đứng cách tớ một cái với tay mà thôi.

-----♦ End ♦-----

Chú thích:

[1] "Rhythm of the rain".
[2] "I Do".
[3] "I love you".
[4] "She".
[5] "Say you will".
[6] "The show".
[7] "Take me to your heart".
[8] "Make you feel my love".

 

Ngày đăng: 20/06/2016
Người đăng: Tự Kỉ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Những cơn giông đầu đời Những cơn giông đầu đời Lần đầu tiên ta đi bên nhau em đã biết tim mình đánh rơi rồi Lần đầu tiên môi hôn trao nhau em đã biết không thể yêu thêm ai ... *** Tiếng...
Gia vị người Thái Tây Bắc
darkest
 

Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời tối nhất....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage