Gửi bài:

Chênh vênh

À, cây Cẩm tú cầu nở hoa rồi. Và tớ cũng không còn ghét mưa nhiều như trước nữa.

***

chenh-venh

Tôi khẽ đẩy cửa bước vào. Huy đang ngủ. Cái dáng nằm sao mà quen thuộc quá. Lúc nào Huy cũng nằm quay mặt về phía cửa sổ, và cho dù có nắng thế nào cũng không bao giờ chịu kéo hết nửa chiếc rèm che màu xanh lam.

Tôi cố bước thật khẽ, thế mà con người Huy lại quá nhạy cảm.

- Cậu mới tới hả?

Huy xoay người lại, nhìn tôi cười ngây ngốc. Huy vẫn thế, vẫn hệt như ngày cả hai chúng tôi còn bé, hệt như cái hồi còn sống ở khu phố nho nhỏ bên kia chợ, Huy nắm lấy tay tôi và kéo chạy như bay thoát khỏi con chó dữ trên đường đi học rồi cười vang.

- Uống nước nhé.

Huy vẫn chăm chú nhìn tôi, lắc đầu cười từ chối. Tôi khẽ đặt chai nước mới mua lên bàn, tiếng chạm khẽ như thế cũng đủ làm lòng tôi rầu rĩ.

- Kay. Lại đây.

Huy ngồi dậy, cậu tựa lưng vào chấn song cửa sổ và vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười, khẽ khàng kéo chiếc ghế bên cạnh giường Huy và ngồi xuống.

- Hôm nay đi học có vui không?

Lại là câu đó. Ngày nào Huy cũng hỏi đi hỏi lại những câu như vậy. Cũng phải thôi. Huy thèm được đến trường như người nghiện thèm rượu vậy. Thế rồi tôi cùng Huy luyên thuyên đủ thứ chuyện. Trong khi tôi kể về một ngày của mình, Huy chỉ ngồi im, thỉnh thoảng nghiêng nghiêng đầu lắng nghe và cười tít mắt. Nhìn Huy chẳng khác nào một đứa trẻ chờ nghe câu chuyện cổ tích mẹ kể trước khi đi ngủ.

- Tớ muốn hát. Tớ muốn được đứng trên sân khấu. Tớ thích cái cảm giác cổ họng mình rung lên và tiếng của mình bật ra khỏi miệng tạo thành một chất giọng khiến người ta mê mẩn. Thế là, có mấy đứa con gái phía dưới sân khấu hô vang tên của tớ, rồi những lời tán thưởng hòa cả vào những nhịp vỗ tay.

Tôi không biết phải nói gì. Vẫn như tất thảy những lần trước đó nghe Huy nói những lời đại loại như vậy, tôi chỉ im lặng dọn dẹp đồ đạc giúp cậu. Cho đến khi đẩy cửa ra về tôi mới khẽ khàng đáp:" Cậu sẽ làm được mà." Chỉ có thế rồi đi mất.

Những ngày nằm trên giường bệnh, Huy vẫn thường hay lẩm nhẩm hát một mình và lúc lắc cái đầu theo từng điệu chầm chậm. Mỗi lần như thế Huy đều đưa mắt nhìn đám hoa bằng lăng tím khẽ lay lay ngoài cửa sổ. Huy bảo cậu sợ mưa. Vì nhìn mưa buồn lắm. Mà cuộc đời cậu như thế cũng đủ sầu rồi, cậu muốn kéo chút nắng vào lòng. Thế mà tôi lại thích mưa. Chẳng biết vì sao nữa. Có thể, vì những ngày mưa tôi thích được ở bên cạnh Huy lâu hơn.

Huy thích nhạc Indie, nhất là Vũ. Huy bảo, cậu tìm thấy mình trong những giai điệu Vũ viết. Nó cứ nhẹ nhàng chảy vào lòng Huy mà không cần bất kì chất xúc tác nào. Có lần, khi tôi đang chia cháo ra bát cho Huy, cậu lại nói, " Tớ đang viết một bài hát. Cho Kay. Sau này, nếu tớ không thể hát được nữa, Kay giúp tớ nhé."

Tôi đã rất buồn khi nghe Huy nói như vậy. Nó cứ như hàng ngàn con kiến bò trong lòng làm tôi bứt rứt khó chịu. Tôi chần chừ. Vì tôi hát không hay được như Huy. Nhưng ánh mắt của Huy cứ xoáy chặt lấy mắt tôi làm tôi dứt khoát gật đầu. Huy bật cuời thành tiếng, hệt như một đứa trẻ vừa vòi vĩnh thành công. Nhiều lúc, tôi cứ sợ Huy sẽ biến mất ngay ở khoảnh khắc cậu quay đầu lại nhìn tôi ở phía ngược sáng. Càng ngày Huy càng gầy, hai mắt trũng sâu, chân tay lòng khòng trông chẳng khác gì những thanh sắt lành lạnh đằng sau lưng cậu. Trên cánh tay Huy chi chít những nốt đỏ. Giờ này, mỗi mũi tiêm cắm vào cánh tay ấy lại khiến tôi sợ hãi. Vậy mà Huy còn trêu, "Trông tớ thế này thôi nhưng Kay vẫn chưa cõng nổi tớ đâu."

Khi vừa tan lớp học buổi chiều, tôi vội chạy về nhà làm mấy việc lặt vặt giúp mẹ rồi lại chạy ngang sang nhà Huy lấy từ chỗ mẹ cậu ấy mấy bộ quần áo mới và phần cháo cho bữa tối của Huy. Bố Huy mất năm chúng tôi học lớp hai. Từ ngày Huy bị bệnh, mẹ cậu cũng lo lắng bộn bề. Nhưng công việc thì không thể bỏ được. Mẹ chỉ có thể chăm Huy vào buổi trưa và nửa buổi chiều, nên phần lớn là Huy ở một mình trong phòng bệnh, cũng chẳng mấy khi ra ngoài. Huy và tôi cùng lớn lên từ nhỏ. Ngày trước, nhà tôi và nhà cậu chỉ cách nhau một hàng rào leo đầy cây đậu cô ve. Huy bệnh, tôi cũng chẳng vui. Tôi không thể bỏ cậu ấy cô đơn chống lại bệnh tật được. Tôi không nỡ.

Hôm nay, Huy đã chịu xuống giường rồi. Cậu ấy đi lại loanh quanh trong phòng, nghe mấy bản nhạc của Vũ và đứng nhìn xuống từ cửa sổ.

- Kay. Lại đây.

Tôi đi đến bên Huy, đỡ cậu ngồi trở lại giường và chuẩn bị nghe một câu chuyện dài lê thê của cậu. Như mọi ngày.

- Tớ vừa mơ lạ lắm Kay ạ. Tớ thấy mình đứng ở trên sân khấu lớn lắm. Bên dưới còn có rất nhiều bannar ghi "Trọng Huy". Thế rồi, cậu biết không, còn có cả một đứa con gái vừa lùn vừa xấu, lúc lắc mái tóc ngắn cũn cỡn và hét vang tên tớ nữa cơ. Tớ còn cứ nghĩ đấy là Kay bằng xướng bằng thịt chứ chẳng phải trong mơ đâu. Nhưng rồi, ánh đèn sân khấu bỗng vụt tắt. Không còn những tiếng reo hò, cũng chẳng còn Kay nữa. Cảm giác như tớ đã rất cô đơn khi một mình chống lại bóng tối ấy.

Từ ngày hôm ấy trở đi, tôi không thấy Huy cười nhiều nữa. Cậu ấy vùi trong những giấc ngủ sâu hơn, và thường chỉ thức dậy vào quá trưa ngày hôm sau. Cho nên, tôi ít có được cơ hội nói chuyện với Huy như trước. Tôi cảm thấy rất lo, về nhiều chuyện. Mẹ bảo, bệnh ung thư vòm họng của Huy đang ở giai đoạn cuối rồi, e là không còn được lâu nữa. Từ ngày đó, tính khí tôi cũng thay đổi thất thường. Tôi thường từ chỗ Huy về sớm hơn, nhưng lại về nhà khá muộn. Tôi bắt đầu lân la vài quán ăn ở vỉa hè. Nhiều lúc buồn quá, tôi liều mình gọi một chai bia. Thế rồi cũng từ hôm ấy, tôi như một đứa con gái hư hỏng. Uống rượu, chửi bới, khóc lóc ở ngoài đường. Cuộc sống bê tha và luẩn quẩn không biết nên chạy thoát từ đâu.

- Dạo này, nhìn cậu khác lắm Kay ạ.

Hôm nay, Huy tỉnh dậy sớm hơn, hoặc là cậu ấy chưa ngủ. Bên ngoài trời đã nhá nhem. Trong này, ánh mắt Huy cũng chứa dần đầy bóng tối.

- Ừ.

Tôi đặt cạp lồng đựng cháo xuống bàn và định bỏ về. Huy vội nói.

- Tớ nghĩ, mình sắp không thể chống cự nổi nữa rồi. Kay này,... cậu biết là bây giờ tớ...

- Im đi. Im đi. Huy. Cậu đừng nói nữa. Đừng nóivới tớ bất cứ điều gì nữa. Tớ mệt mỏi lắm. Cậu biết không...

Tôi khóc. Chắc là nhìn ngớ ngẩn lắm. Thế mà Huy im lặng thật. Nếu còn như ngày bé, Huy thế nào cũng sẽ chìa ra trước mặt tôi mấy cây kẹo và bảo, " Nín đi. Đồ con nhỏ vừa lùn vừa xấu, vừa mít ướt." Bây giờ, tôi cũng muốn được nếm lại vị ngòn ngọt của chiếc kẹo đường mà Huy đưa, nhưng cậu ấy lại cứ ngồi ngây ra, rồi bỗng ngây ngốc cười. Chẳng hiểu là vì chuyện gì.

- Tớ muốn cậu giúp tớ một việc. Được chứ, con nhỏ kia.

Buổi chiều , tôi giúp Huy đẩy chiếc xe lăn trên từng mảng gạch đỏ về phía vườn của bệnh viện. Mùa hè, mấy loài hoa nhỏ nhỏ tôi không biết tên bắt đầu nở rộ.

- Kia là Cẩm tú cầu. Tớ thích nhất là Cẩm tú cầu đấy.

Huy chỏ vào đóa hoa tròn tròn màu tím ở góc vườn và líu lo như đứa trẻ. Đúng rồi. Đó là Cẩm tú cầu. Ngày trước, tôi nhớ Huy có trồng một khóm hoa như thế. Nhưng hình như, từ sau khi bố mất, những chậu hoa không còn nữa. Và tôi thì không hề biết lí do về sự biến mất của chúng.

- Kay. Nhìn kìa. Hoa Dạ yến thảo kìa. Ngày xưa trước cửa nhà cậu cũng trồng một dãy hoa đó đó. Không nhớ hả. Cái con ngốc này.

Huy nhớ như in tất thảy mọi chuyện từ xưa đến giờ. Cậu ấy lúc nào cũng nói "ngày trước... ngày trước", thật ra, vì cũng đã lâu rồi cậu ấy không còn được ở nhà . Bệnh viện dường như mới là nhà của cậu. Và cơm mẹ nấu hay trường học cũng là một thứ khá xa xỉ với Huy.

- Tớ muốn đi biển Kay ạ. Nhưng, chắc là chẳng được đâu.

Huy cứ tự gợi ra bao nhiêu là chuyện, xong lại gạt phắt đi, vì hết lí do này đến lí do khác.

- Tớ muốn đi biển, chỉ vì nghe nó thực tế hơn so với việc được đứng trên sân khấu và hát thôi.

Tôi đánh vào vai Huy. Cậu giả vờ ôm lấy bả vai làm như cú đánh của tôi mạnh lắm ấy. Thế rồi, cả hai đứa bật cười khanh khách. Ước mơ của Huy, tôi chưa bao giờ có thể thực hiện được cho cậu ấy. Tôi thấy mình thật vô dụng. Ít ra là so với những gì Huy từng làm vì tôi, thì tôi đúng là "cái con ngốc chẳng được tích sự cả" thật.

Huy bắt tôi đưa cậu ấy đi khắp các ngóc ngách của bệnh viện và chỉ chịu quay trở lại phòng khi giờ tiêm và uống thuốc đến.

- Huy. Bọn mình cùng nhau đi biển nhé.

Tôi cười láu lỉnh nhìn mặt Huy ngẩn ra. Nhưng thật sự, tôi muốn đưa Huy đi biển thật. Mùa hè, dù không phải đứa con sinh ra ở biển cả, nhưng được cát và những con sóng dài bất tận đón chào lại chẳng khác gì gặp cố hương.

Tôi không uống rượu hay la cà ngoài đường nữa. Tôi dành hầu hết thời gian ở bên cạnh Huy, kể cả là khi cậu ấy ngủ. Và trong đầu thì có quá nhiều dự định và bắt buộc phải sắp xếp từng thứ, từng thứ một.

Hôm nay, tôi xin mẹ được ở lại với Huy cả buổi. Đợi cho Huy ngủ thật say tôi mới rón rén khệ nệ mang lỉnh kỉnh những đồ là đồ vào phòng. Đến khi tiếng đồ vật rơi xuống sàn quá lớn làm Huy giật mình tỉnh dậy thì tôi cũng đã gần như là hoàn tất mọi việc.

- Kay. Là cậu đấy à?

Tôi bật máy tính, mở máy chiếu và làm tất cả những khâu cuối cùng của kế hoạch.

- Huy. Đến đây. Tớ dẫn cậu đến biển nhé.

Huy cười thành tiếng, rồi vội vàng xỏ dép và nắm lấy tay tôi.

- Biển có đẹp không, Huy ?

Huy đứng cạnh tôi, nhìn trân trân vào màn hình lớn chiếu cảnh biển. Một bãi cát dài, một bầu trời rộng, những con sóng cứ nối nhau tầng tầng lớp lớp xô vào bờ. Tôi đưa lên tai Huy một con ốc, và cùng Huy lặng yên nghe tiếng gió biển.

- Tớ cứ ngỡ là mình đang ở biển thật đấy Kay ạ.

Tôi kéo Huy ngồi xuống đất, tựa lưng vào chân giường và im lặng ngắm "biển" và ra vẻ như đang cảm nhận cái nắng gắt ở ngoài khơi mơn trớn trên da thịt.

- Biết Kay giỏi thế này, hồi đó tớ đã bảo là muốn đi Paris, muốn đi Anh quốc, hahaha

Tôi đánh nhẹ vào lưng Huy, khúc khích cười, " Cái thằng này".

Ngay lúc này, tôi chỉ ước mình cứ mãi được ở gần cạnh Huy như thế, cùng cậu trải qua tất thảy những chuyện mà hai đứa gặp phải trên đời. Nhưng may mắn không phải là thứ gì dễ dàng có được. Mà tôi lại không phải kiểu người dễ nhặt được hạnh phúc trên đường. Hoặc có thể, có Huy cũng đã là một điều gì đó rất may mắn đối với tôi rồi. Tôi cứ tưởng, Huy cứ thế này mà ở đó thêm nhiều năm nữa, vì cái cách cậu ấy tồn tại làm tôi thấy nó thật hồn nhiên. Huy rõ ràng là một người có bệnh nhưng nụ cười của ấy chẳng hiểu bằng cách nào mà luôn khỏe mạnh như thế, còn hơn cả tôi nữa. Nhưng tất cả mọi chuyện ở trên đời này, không có gì là vĩnh viễn. Giới hạn cuộc đời mỗi người là ở cách tận hưởng cuộc sống hoặc ở cái cách nhìn đời. Chỉ là tôi không ngờ, giới hạn của Huy lại ngắn và mau chóng đến vậy.

Buổi chiều ngày 19 tháng 7.

Huy ngủ vùi trong cơn mưa cuối cùng của mùa hạ. Mới thế mà đã đến những ngày cuối của nắng mới. Chỉ có mùa hạ mới có những giọt nắng tươi vui và khỏe khoắn như thế. Hết mùa hạ là hết nắng. Mà hết nắng là Huy cũng phải đi. Nhiều lúc tôi còn ngỡ, Huy là thiên sứ mang nắng đến nhân gian. Cũng có thể là thế. Vì nhìn Huy cười đẹp lắm, cũng tươi và rạng rỡ hệt như những tia nắng hạnh phúc ngày xanh.

Hôm nay, tiếng mưa nặng trĩu và buồn thê thảm. Tôi không ngờ lại có ngày mình ghét mưa nhiều đến thế. Liệu, nếu như hôm nay không mưa, thì Huy vẫn còn ở đó, vẫy tay với tôi và mỉm cười, "Kay. Lại đây" ? Đến cuối cùng, tôi vẫn muốn đổ lỗi cho cơn mưa, chính nó đã mang Huy của tôi rời đi.

Huy để lại cho tôi một bức thư được gói cẩn thận trong bao thư màu tím đặt trên nắp chiếc va li đen sờn màu của cậu.

"Kay. Cậu vẫn khỏe chứ? À, không được. Cậu nhất định phải ổn nhé. Mà Kay này, tớ đã bay được rồi, thật đấy. Nó không giống với việc ngày bé chúng mình quàng chiếc khắn tắm trên lưng và nhảy từ trên giường xuống dưới đất đâu. Tớ thật sự đã bay. Cậu có tin tớ không, Kay? Tớ đang đứng ở một sân khấu lớn lắm, thật đấy. Có bannar, có khán giả, có âm nhạc, có ánh đèn, chỉ tiếc là không có cậu. Tớ cũng muốn mang cậu tới đó lắm, nhưng mà tớ xin lỗi nhé. Vì chuyến đi này, tớ muốn đi một mình. Tớ nghĩ, cậu ở lại mới là quyết định hoàn hảo nhất. Vì cậu còn có một sứ mệnh, đó là mang bài hát của tớ đi khắp nơi, hát cho hàng ngàn người nghe nữa. Đừng lo gì cả, tớ tin là cậu làm được. Cậu là ai cơ chứ? Cậu là Kay cơ mà. Mà Kay thì có cái can đảm để làm bất cứ viêc gì. Cái con bé vừa lùn, vừa xấu.... "

Tôi cứ nghĩ, khi đã chuẩn bị trước tâm lý, mình cũng khá mạnh mẽ đấy. Cho đến khi thấy những nét chữ run run của Huy bị nhòe đi tôi mới tin là mình đã khóc thật rồi. Nhưng làm sao được cơ chứ. Làm sao mà lại có thể bình thản được trong hoàn cảnh này cơ chứ. Huy từng bảo tôi hệt như một thằng con trai, nhưng thật ra, chẳng có ai mạnh mẽ cả. Dù là tôi hay Huy cũng vậy. Chỉ là chúng tôi đều giỏi che giấu cảm xúc mà thôi.

Tôi mở va li của Huy ra. Bên trong có đặt một mẩu giấy nhắn ngay ngắn trên đống đồ lỉnh kỉnh- Tất cả dành cho Kay. Huy rất giỏi giữ gìn đồ đạc và khá cẩn thận, nên từng món đồ đều có dán một mẩu giấy nho nhỏ. Đại loại như - Đôi tất chân Kay tặng sinh nhật thứ 15, Chiếc áo phông EXO thích nhất bị Kay làm rách, Đồng tiền xu Kay cho, Chiếc răng sữa Kay nhờ giữ cuối lớp hai, Vé ca nhạc của Vũ không thể đi cùng Kay,... Tất cả những thứ đã quá đỗi cũ kĩ ấy Huy vẫn còn giữ gọn gàng cả thảy. Chúng làm tôi sững sờ. So với Huy, thì những món đồ tôi được Huy gửi đều chẳng còn nguyên vẹn cho đến hiện tại, có lẽ chỉ còn giữ được quyển nhật kĩ hai đứa cùng viết và một vài bức tượng vôi Huy tặng. Lòng tôi rách làm đôi, hỗng hễnh và lạnh buốt. Tôi nhẹ nhàng nhấc ra từng thứ một, cho đến cuối cùng ở đáy va li là một tờ giấy bị nhàu đi do những vết gôm tẩy chi chít những nốt, những chì và dòng chữ nghiêng nghiêng của Huy.

Lại một bức thư nữa.

"Đừng nghĩ rằng, khi tớ không có ở đây thì có thể tùy tiện mắng chửi tớ sau lưng nhé. Tớ vẫn luôn ở ngay bên cậu, chỉ là dùng phép tàng hình để Kay không thể thấy thôi. Đến lúc nào có thể, hãy thực hiện lời hứa của hai đứa nhé. Hãy chọn một sân khấu thật lớn, thật nhiều khán giả để hát thật hay bài hát này và đánh thức tớ dậy nếu tớ có lỡ ngủ quên mất. Trước khi hát, hãy giới thiệu một chút nhé. Chẳng hạn như- Tôi là Kay bạn thân duy nhất của Trọng Huy, hay- Kay sẽ hát bài hát do Trọng Huy viết ngay bây giờ đây... Và phải nhớ nhắc mọi người làm bannar đôi nhé. Một cái viết cho Kay, và một cái cho Huy nữa. Tớ vẫn luôn yêu cậu, nhiều hơn cả ngàn lần mấy cái đôi tình nhân bọn mình vẫn hay gặp ngoài phỗ mỗi mùa Noel ấy. Luôn mạnh khỏe nhé, Kay. "

***

Hai năm sau,

Ngày 19 tháng 7.

- Xin chào. Tôi là Kay. Kay là bạn thân duy nhất của Trọng Huy. Kay sẽ hát "Not Alone" do Trọng Huy sáng tác ngay bây giờ đây. Mọi người hãy giơ cao tấm bannar đôi lên để cùng Kay hát cho ngày của Trọng Huy nhé.

Chẳng bao giờ bạn một mình đâu

Quay lại đi, phía sau lưng bạn này

Là tôi đây

Cô bé vừa lùn vừa xấu

Nhìn kìa

Kia là ánh đèn sân khấu hay ánh mặt trời ?

Simple. You're my best friend forever

Only you.

You're not alone. Not alone !

Huy. Cậu ổn chứ? Nhìn này, bây giờ tớ đã là ca sĩ Indie rồi. Không có sân khấu quá lớn, không có khán giả quá nhiều, nhưng tớ thực hiện được lời hứa với cậu rồi. Bây giờ cũng có kha khá người biết "Not Alone" của cậu đấy. Nhưng tớ sẽ chỉ hát duy nhất một bài hát này thôi, vì tớ vẫn cứ mong nó sẽ đánh thức được cậu. À, cây Cẩm tú cầu nở hoa rồi. Và tớ cũng không còn ghét mưa nhiều như trước nữa.

Reply.

Ngày đăng: 24/09/2019
Người đăng: Nguyễn Kiều Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Scariest
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage