Gửi bài:

Thiên thần

Hùng không nhớ mình bắt đầu vẽ từ khi nào.
Đến lúc hắn phát hiện ra là mình khát khao việc vạch những đường nét ngoằn nghoèo lên giấy, khắp tất cả những nơi có thể vẽ được, cuốn sổ bấm, xấp lịch trên bàn, bức tường đã úa màu,... đều đã chi chít những đường chì không ra hình ra dáng.

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

Hùng không vẽ chân dung. Hắn vẽ tất cả mọi thứ, từ con mèo đang nằm ngáp trên tầng áp mái, con chó cụt đuôi nhà hàng xóm, chậu cây cây cảnh mấy chục ngày liền không ai chăm sóc với những nhánh lá héo úa xấu tệ, cái ống điếu hút thuốc lào của ông Tư sửa xe đạp đầu ngõ, bàn tay em bé nhỏ xíu đang nắm chặt lấy ngón cái của bà mẹ trẻ,... Hắn vẽ mọi thứ, trừ khuôn mặt con người.

Bố mẹ Hùng chẳng bao giờ quan tâm tới suy nghĩ của con cái, tất cả những gì họ làm là cặm cụi vào công việc của mỗi người. Sáng chở Hùng đến trường, mua cho hắn phần ăn sáng vừa đủ để bụng hắn không phải sôi lên giữa giờ học, trưa đón hắn về, đến bữa ăn cơm, đến bữa đến trường, rồi lại tiếp tục cặm cụi vào công việc. Mẹ hắn bảo, bố mẹ phải đi làm, vì đi làm thì mới có tiền, mà có tiền thì mới có thể lo lắng được cho hắn một cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác. Hùng, năm mười một tuổi, bắt đầu suy nghĩ về định nghĩa của một cuộc sống 'bình thường'.

Hùng vẽ khá thường, hễ có thời gian rảnh là hắn lại cặm cụi vào những tờ giấy vẽ. Vì luyện tập nhiều, khả năng tả thực của hắn càng ngày càng trở nên điêu luyện, đến mức, nếu như không phải hắn sử dụng chì than, người ta sẽ không tài nào biết được tranh của hắn là tranh vẽ.

Có lần mẹ Hùng nhìn thấy bức tranh của cậu con treo trên vách. Bà bảo, con vẽ tranh được đấy, nhưng là đàn ông con trai mà, con người ta hễ rảnh là chiều chiều lại ôm bóng ra ngoài bãi đất trống mà đá, còn con chỉ biết ru rú trong nhà, nghịch ngợm mấy thứ than chì nhem nhuốc chẳng giống ai. Hùng chẳng phản ứng gì, nhưng hôm sau cũng ton ton đi theo đám bạn ra ngoài bãi đất trống. Không phải để đá bóng, hắn ngồi một góc sân nhìn đám bạn cùng xóm đang vui vẻ chơi đùa và vẽ lại, cảnh sân bóng tĩnh lặng, khung thành không bóng.

***

Đến chừng hai mươi, chẳng vì một lý do nào cả, Hùng bắt đầu vẽ những bức tranh về gương mặt con nguời. Nhiều bạn gái biết hắn vẽ đẹp, thường tự nguyện làm người mẫu cho hắn, chỉ để được thấy hình ảnh của mình qua bàn tay đầy ma thuật kia. Vì hắn không tặng lại tranh, cũng chẳng bán, những bạn gái đó chẳng còn cách nào ngoài xin được chụp lại bức ảnh đã hoàn thành. Hắn vẽ những cô gái trong độ tuổi xuân mơn mởn, nụ cười tỏa nắng, ánh mắt rạng ngời. Về đến nhà, hắn lại hì hục treo những bức tranh kia lên tường, đè lên những bức ảnh ngày xưa hắn từng vẽ, rồi dặm lên trên khuôn mặt ấy những đường chì thật đậm, xẻ dọc hai bên gò má.

Những nghệ sĩ thiên tài thường theo đuổi một hình mẫu lý tưởng cho bản thân, Hùng cũng không phải ngoại lệ. Gần tủ đựng quần áo trong phòng hắn là một mảng tường bỏ trống, cao bằng kích cỡ con người, rộng tầm sải tay, gắn trên đó là một khung giấy cỡ lớn, được phủ bằng một lớp màn nhung, đó là nơi hắn dành để treo bức tranh của cuộc đời mình.

Hắn nghĩ về một thiên thần mang vẻ đẹp thoát tục khi bắt đầu nảy ra ý tưởng về một bức tranh cuộc đời. Thiên thần với đôi cánh trắng, vòng sáng trên đầu, dưới chân là những linh hồn lầm lạc đang đưa tay mong một sự cứu rỗi. Nhưng rồi ý tưởng cũng vẫn chỉ là ý tưởng, hắn đã không động bút vẽ một đường nét nào lên mảnh tường màu trắng suốt một năm trời. Cuối cùng, một ngày cảm xúc ấy cũng đến, ngay từ giây phút đầu tiên hắn nhìn thấy "thiên thần" của cuộc đời mình.

thien-than

Người đó không mang cánh, là một người trần mắt thịt, nói đúng hơn chỉ là một nữ sinh bình thường hắn vô tình gặp trong một giờ học chung môn đại cương trên trường đại học. Thiên thần của hắn có vẻ ngoài dịu dàng, trầm mặc, vô hồn như những bức tượng được tạc vào những thế kỉ trước. Thiên thần đó lầm lầm lì lì, không thường nói chuyện với người khác dù rằng vẫn có một đám bạn cùng chơi. Có dạo vô tình gặp trong quán cà phê hắn làm thêm, "thiên thần" của hắn chỉ ngồi một góc trong phòng, say sưa bên cuốn sách dày cộp, như thể thế giới xung quanh cô ấy mọi thứ đều đã dừng lại. Khoảnh khắc đó, hắn quyết tâm thực hiện tuyệt tác của đời mình.

Và hắn bắt đầu vẽ thiên thần. Từng được nét thô sơ đơn giản đầu tiên được phát lên tường, rồi những đường nét trộn lẫn vào nhau, bộ khung cho tuyệt tác dần được hoàn thành. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, trong một học kì học chung, bức ảnh thiên thần của hắn cơ bản đã hoàn thành, chỉ cần thêm một chút màu sắc, mọi thứ sẽ trở nên tuyệt mĩ.

Mẹ hắn bắt đầu hỏi nhiều về dự tính tương lai của hắn, khi bà nhận ra thời gian hắn dành cho bức họa trên tường và những bức tranh linh tinh đầu phố còn nhiều hơn thời gian hắn ngủ nghê và học hành. Bà bảo, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là tốt nghiệp, cứ mãi cắm đầu vào thứ nghệ thuật rẻ tiền đến cuồng si, sau này chẳng thể làm được gì bản thân, nó gì đến việc đóng góp cho tổ quốc. Hắn cười xòa, tự hỏi từ bao giờ mẹ hắn lại quan tâm đến hắn nhiều như thế.

Thật lòng mà nói, hắn biết bản thân mình là một kẻ thất bại. Không có chí hướng, cũng chẳng có ước mơ. Khát vọng về một tuyệt tác tranh tường không thể gọi là ước mơ được. Và, như câu nói của ai đó mà hắn đã quên mất tên, ước mơ không làm được tiền thì ước mơ cũng chỉ như món đồ đáng vứt vào sọt rác. Tất cả những gì hắn có thể làm là theo đuổi một vọng tưởng không sao với tay tới, như những linh hồn lầm lạc khao khát cứu rỗi, được một lần chạm tay vào thiên thần.

Càng ngắm nhìn, thiên thần trong bức tranh càng được hắn khắc họa rõ ràng hơn. Hắn tự nhủ, lúc hắn dặm lên bức tranh những chấm đỏ màu môi, chi tiết cuối cùng trong những bức họa của hẳn, hắn sẽ đến gặp thiên thần và nói ra tất cả cảm xúc của mình.

Vẫn mãi bị chôn vùi trong mớ cảm xúc hỗn độn về tương lai, hội họa là thứ duy nhất níu giữ hắn với thế giới. Tất cả mọi cảm xúc đều được hắn vẽ lại trong những bức tranh. Hắn vẽ nhiều đến độ, tiền làm thêm tại quán cà phê chỉ có một mục đích duy nhất là giúp hắn mua giấy và màu vẽ. Rồi những tờ giấy vẽ đặt trong thùng các tông cứ thế chất dần lên, ngày này qua tháng nọ, như những cảm xúc nơi đáy tim bị dồn nén, chất chồng, chờ đến một ngày nổ tung thành từng mảnh vụn.

Có một lần, người quen của hắn đến nhà chơi và nhìn thấy bức họa trên trường, dù rằng hắn đã bọc cẩn thận bằng một lớp màn nilon màu đục. Người đó bảo, bức tranh đúng là rất đẹp, để lại rất nhiều cảm xúc cho người xem. Nhưng cảm xúc trong tranh dữ dội quá, lại hỗn độn như cách người vẽ cố gắng nhét những cánh tay gầy gò trơ xương cầu mong sự cứu rỗi giữa cánh đồng cỏ rối với những bàn tay khác. Nghệ thuật này chẳng mấy ai ham thích đâu, người ta chỉ tìm kiếm sự vui tươi trong những bức tranh, ở đời mấy ai cầu mong được buồn mà đem những bức tranh như thế về treo chứ. Hắn chẳng nói gì, chỉ cười trừ. Biết làm sao được, tranh của hắn vốn đã như thế rồi, hễ cầm bút lên là lại vẽ về những mớ cảm xúc đau thương, kể cả là yêu thương thì cũng là thứ tình yêu quằn quại và méo mó, thử hỏi sao có thể đem lại niềm vui. Ai nói gì mặc kệ, hắn bỏ ngoài tai mọi lời nhận xét, kể cả, người ta bảo hắn hãy thôi không cầm cọ một thời gian, vì dường như cảm xúc của hắn bây giờ đã đi quá tầm kiểm soát. Kệ, ai nói gì cứ nói, hắn vẫn bỏ ngoài tai.

Kể cả lúc nửa mê nửa tỉnh trong phòng cấp cứu của bệnh viện với chi chít những vết dao rạch trên người, hắn cũng chẳng quan tâm những câu từ mà mọi người xung quanh hắn đang gào thét. Nhìn thấy gương mặt mẹ hòa lẫn vào những gam màu lộn xộn trong tầm mắt, hắn tự hỏi liệu bà đang khóc vì xót thương hắn, đang đang chửi mắng rằng hắn thật ngu si. Hắn chẳng cảm thấy gì cả, ngoài cảm giác đau thương và trống rỗng đã đeo bám hắn ngần ấy thời gian.

Người ta từng hỏi hắn nhiều điều, nhiều nhất là câu hỏi rằng mai này ra trường hắn định se làm ở đâu, làm công việc gì. Chẳng ai hỏi về "thiên thần" ngoài đời của hắn, bởi lẽ có ai ngoài hắn biết về sự tồn tại của cô ấy đâu? Khoảnh khắc hắn nhận ra trái tim "thiên thần" đã dành cho một người nhất định mà không phải dành cho mọi người, hắn mới vỡ òa rằng thiên thần vốn không tồn tại. Tất cả chỉ là những gì hắn tự dệt nên, trong trí tưởng tượng hoang đường. Và dẫu thiên thần có thực sự tồn tại đi chăng nữa, đôi tay cứu rỗi kia không phải là đôi tay dành cho hắn.

Trong căn phòng treo đầy những bức họa bằng tay, gần tủ áo, được phủ dưới một lớp nilon mỏng là bức họa của một thiên thần. Khoác lên mình tấm áo trắng, trên lưng là đôi cánh đang mở rộng, vòng hào quang rạng rỡ trên đầu, thiên thần đưa tay ra, dưới chân nàng là những cánh tay của những linh hồn lầm lạc. Chỉ có một điều, thiên thần không còn nụ cười rất đỗi hiền lành, chỉ có những giọt nước mắt màu máu đỏ trên khóe mắt vô hồn.

***

Bước đi như một kẻ lãng du trên nền cỏ rối, hắn nhìn thấy người ta đặt lên linh cữu hắn những đóa hoa. Đâu đó là tiếng khóc than của những người thân thiết. Đứng ở một góc xa, hắn nhìn thấy mẹ đang gục khóc trong vòng tay bố. Hắn tự hỏi, những giọt nước mắt đó là họ thực sự quan tâm hắn, hay là những giọt nước mắt dồn nén trong suốt bao nhiêu năm mãi mê với công việc đến giờ mới có cơ hội tuông trào? Ngay lúc này, hắn không còn muốn biết gì thêm về điều đó nữa.

***

Người trong xóm nói nhiều về cái chết của thằng bé còn đang trong độ tuổi thanh xuân. Nhà nó là một căn hộ nhỏ nằm ở góc đường, ba mẹ nó cứ đi làm bỏ lại nhà cho một mình cho thằng con trai độc nhất suốt. Người ta bảo, thằng bé ngoan hiền lễ phép, dẫu có hơi khép nép nhưng dù gì nó vẫn là một thằng nhóc đáng yêu. Mà, thằng bé điển trai lắm, con gái trong xóm cứ nói mãi về thằng bé thôi, giờ nó ra đi sớm thế này làm đau lòng biết bao nhiêu đứa.

Thằng bé không chết vì tai nạn, nó chết vì mất máu. Người ta cũng bàn về cái chết của nó mãi. Thằng bé tự sát bằng con dao mà nó hay dùng để gọt chì. Ai chẳng biết nó suốt ngày giam mình vẽ vời những bức tranh vớ vẫn, để rồi bị thứ cảm xúc méo mó trong tranh nó nhấn chìm, rồi trầm cảm mà tự sát. Nó có sống thì thế nào cũng sẽ bị quẳng vào bệnh viện tâm thần. Lưỡi dao gọt chì bén lắm, chỉ cần lướt thật nhẹ thôi, nó sẽ vẽ lên tay những đường chỉ đỏ thật mảnh, thật ngọt. Tuổi trẻ bây giờ, chẳng chịu động não mà suy nghĩ hay lo lắng cho tương lai, chỉ giỏi làm những việc mất thời gian mà chẳng tốt lành gì.

Và thiên thần đứng ở nơi xa, nhìn thằng bé, mỉm cười.

Hết.

Hagitachi

Ngày đăng: 25/04/2019
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Best things In Life
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage