Gửi bài:

Dưới giàn hoa sử quân

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi")

- Đừng quan tâm em theo cách đó! Đừng làm vậy nữa!

***

Thành phố của Linh quanh năm âm vang tiếng sóng. Những con đường chạy dài luôn nối nhau tìm về với biển. Linh lớn lên cùng biển mỗi ngày. Cô thích ngắm biển vào mỗi chiều hoàng hôn xuống. Phía biển mặt trời lặn hừng vàng luôn khiến Linh mê đắm và dịu lòng.

Nhà Linh cách biển chừng vài kilomet. Cô hay chạy xe qua những con đường mát rượi tán lá me và thảnh thơi lẩm nhẫm những lời thơ của Nguyễn Phong Việt. Tìm gặp Linh dễ nhất đó là con dốc dài hun hút gió sau những lùm cây điệp vàng. Cô hay ngồi đó như cách để lòng mình chùng xuống nhất có thể.

duoi-dan-hoa-su-quan

Ít khi Linh tắm biển. Yêu biển không có nghĩa cô không sợ sóng. Sẽ thật ngạc nhiên khi một cô gái sinh ra và lớn lên ở thành phố biển lại tắm biển bằng số lần đếm ít hơn một bàn tay. Linh luôn ám ảnh rằng những con sóng xô đẩy nhau bạc đầu ấy sẽ cuốn cô trôi xa. 24 tuổi ít va vấp ấy khiến cô luôn dặn lòng phải thật dè dặt với những con sóng của đời. Mặc định như thế khiến Linh thấy đôi chút an tâm dù biết không gì là mãi mãi.

Nhà Linh có một giàn Sử Quân Tử. Những bông hoa trắng phơn phớt hồng kèm theo mùi thơm dịu ngọt luôn làm Linh vui thích. Cô lấy cái ghế xoay trong phòng ra đặ dưới gốc cây, lục giá sách tìm cuốn: "Bí mật hạnh phúc" ra và ngồi trên ghế xoay thong thả đọc những trang sách một cách mê mải. Đôi khi Linh thấy điều đó thật lãng mạn. Nó làm Linh thanh thản sau những ngày mỏi mệt hay bộn bề lo toan với những dự án mới của công ty. Người ta có thể tìm thấy hạnh phúc ở những điều khác nhau nhưng chung quy với Linh hạnh phúc là thứ mà cô tự bằng lòng với mình nhất. Hạnh phúc của Linh chỉ đơn giản là được ngắm biển mỗi chiều, được ngồi đọc sách dưới giàn hoa khoe sắc thắm. Hạnh phúc có gì là khó khăn đâu. Sao người ta cứ cố để thành đạt, địa vị, để giàu sang và có nhiều tiền mà quên mất những vụn vặt nhỏ bé? Giản dị thế thôi mà!

********

Buổi tối, Linh gọi cho cô bạn thân. Hai cô gái chạy xe vòng qua những con đường trung tâm mua sắm của thành phố. Chộn rộn và náo nhiệt. Linh kéo tay Minh vào một shop đồ tự thiết kế và may. Minh nhìn ngắm cái váy xòe có những bông hoa xíu xiu màu mận chín một cách mê mẩn. Linh gỡ chiếc váy ra khỏi móc, ướm vào người Minh và nheo mắt:

- Đẹp đấy! vào thử đi!

Minh nhoẻn cười bước vào phòng thử và trở ra với gương mặt tươi tắn.

- Xinh quá! Linh búng tay cái tách, nheo mắt rồi móc điện thoại ra chụp cho cô bạn thân một pic. Minh cười. Xoay xoay người trong gương với vẻ hài lòng

- Có vẻ màu mận hơi già nhỉ?

- Không già đâu chị. Màu mận sang mà! Cô bé nhân viên nhanh nhẩu.

- 24 tuổi mà mặc sang khéo người ta nghĩ mình 34 tuổi. Minh lém lỉnh trêu cô bé bán hàng.

- Miễn mày thích là ok. Quan trọng gì già hay sang! Linh lườm yêu bạn rồi đẩy bạn vào phòng thử đồ để thay cái váy ra.

Minh hoàn toàn đồng ý với Linh. Cô tính tiền và ngạc nhiên khi nhìn Linh tung tăng ra cửa.

- Ủa? mày không chọn được à?

- Tao chưa vừa mắt cái nào cả! Linh nhún vai.

Hai cô gái chở nhau ra hàng nước mía ngay ngã năm. Đối với Linh, quán nước mía này thân quen và gần gũi lắm. Chính nơi này, cô gặp Hùng.

Hôm đó là một ngày mưa lâm râm. Những cơn mưa ở thành phố biển luôn bất chợt và dịu dàng là lạ. Linh đang đợi Minh với ly nước mía uống dở thì Hùng chạy xộc vào. Bộ đồ thể thao ướt nhoẹt. Anh đặt trái bóng dưới chân mình và gọi một ly nước mía trong hơi thở gấp. Linh nhìn người lạ với đôi mắt tròn. Khuôn mặt lem nhem nước mưa ấy thu hút kì lạ. Giống một người nào đó rất thân thuộc nhưng Linh không thể nhớ ra. Cô ngồi bàn bên cạnh, thấy xấu hổ khi cứ nhìn mãi người ta nên bẽn lẽn quay ra lòng đường với vài chiếc xe xuôi ngược. Những hạt mưa mỏng tanh buốt lạnh đem đến một cảm giác khác lạ khi cô nghe bên tai mình tiếng ai đó khẽ gọi:

- Em! Cho anh hỏi mấy giờ rồi?

Tiếng em sao mà ngọt ngào quá đỗi. Linh xoay lại, bắt gặp đôi mắt sáng như sao Mai liền bối rối cúi nhìn đồng hồ trên tay mình. Chợt, Linh cười tinh ranh, ngước lên nhìn mặt người lạ mỉm cười:

- Tay anh đang đeo cái gì thế?

- À, nó bị hết pin rồi! gã trai cười xòa.

- Trùng hợp nhỉ? Linh cười nữa miệng.

- Thế có nói không? Không tin thì đây! Anh chàng có vẻ bực, gỡ cái đồng hồ từ tay mình và đưa ra trước mặt Linh bằng thái độ nhởn nhơ nhất có thể.

Linh liếc mắt nhìn. Rõ ràng là đồng hồ chạy chậm mấy tiếng. Có lẽ hết pin thật. Nưng không lẽ Linh lại thua lý gã trai lạ này. Cô lại cười:

- Điện thoại anh để làm cảnh à?

- À! Anh quên mất!

Gã trai nắm lấy cái điện thoại để trên bàn của mình, xuề xòa cười trừ rồi cầm ly nước mía hút cái rột hết ly. Linh bật cười sặc.

- Anh xưa như Diễm! Linh chêm vào trêu chọc.

Vài ánh nhìn kèm theo nụ cười tủm tỉm của những người khách xung quanh khiến anh chàng và Linh đỏ mặt. Linh cúi xuống ly nước đã vơi đi hơn một nữa thấy hoan hỉ đôi phần.

- Diễm cũng phải thua anh! Gã trai cười lém lỉnh.- Nhưng con gái mà đeo đồng hồ tay phải thì hơi cá tính đấy!

- Thế à!

- Em chưa nghe ai nói à?

- Anh là người thứ n!

- Đáo để! Đã nói rồi mà! Rất cá tính! Gã trai nháy mắt.

Linh vờ bình thản ngắm những hạt mưa mỏng rơi xuống mái hiên rồi nhìn qua gã trai lạ hoắc với giọng rất khẽ:

- Anh đi đá bóng về à?

- Ừ! Anh đá sân Number 1.

- Ừm!

- Em có muốn đi xem anh đá không?

- Ủa mình có quen biết nhau sao? Linh vặc lại.

- Em thật! anh tên Hùng. Còn em? Từ bây giờ mình chính thích quen biết nhau. Gã trai cười.

- Em tên Linh!

...

duoi-dan-hoa-su-quan-1

***

Minh đang thao thao bất tuyệt về một chủ đề nóng trên mạng với vẻ hoan hỉ. Cô bạn thân là tín đồ của mạng xã hội luôn giành phần triết lý và bàn luận vấn đề một cách khá hoạt ngôn. Linh cười mỉm ra vẻ tán đồng rồi buột miệng nói cô thèm gà rán. Minh ậm ừ ưỡn người lên rồi nhăn mặt:

- Tao đang giảm cân! Mày hơi ác khi khơi gợi sự thòm thèm của tao đó con mắm.

- Mày chỉ việc nhìn tao ăn! Linh chốt bằng việc đứng lên móc ví trả tiền nước mía rồi nhìn Minh cười hề hề- thế có đi không?

- Đồ con mắm! tao mà tăng cân thì cái váy mới phải nhường cho em gái đó.

- Thanh lý cho em gái thì mày được tiếng thơm mà! Linh lên ga, vút đi.

KFC hiện ra ngay con đường mép biển. Linh vào gửi xe rồi kéo Minh vào. Minh lôi điện thoại ra, chụp con bạn thân tươi cười bên dĩa gà rán rồi hí hửng online facebook và post lên với dòng status: " Gà rán với hotgirl". Minh cắm cúi comment với bạn bè cùng chiếc điện thoại trên tay. Linh bình thản cầm miếng đùi gà chấm tương rồi nhai một cách khoan thai.

Hùng từng nói Hùng thích ăn Gà rán. Cô cũng đã từng cùng với Hùng ăn gà rán vào một chiều lất phất mưa bay. Nhưng những kỉ niệm đó luôn là một điều gì đó ấm áp mà Linh muốn giữ riêng. Người ta không thể ích kỉ với những hoài niệm. Linh cũng thế.

Linh trở về nhà khi ánh đèn nhòe mờ và không khí đượm mùi sương lạnh buốt mang vị biển. Tin nhắn từ một dãy số quen thuộc khiến Linh mím môi tỏ ra bình thản và vùi mình trong chăn ấm khẽ mỉm cười. Linh đã tập quen dần khi đón nhận mọi thứ trong yên bình, tĩnh tâm. Cô chìm vào giấc ngủ say không vướng bận như lâu nay cô luôn cố gắng để đạt được sau những băn khoăn đau đáu. Tuổi 24 của Linh đang trôi đi, rất khẽ.

********

Café Luxor mang cái nét thanh tao bởi gam màu trắng tinh khiết. Linh thích ngồi trong phòng lạnh, cạnh những khung cửa kính để nhìn ra ngoài, những đàn cá hồng nhởn nhơ, tung tăng thật đáng yêu. Linh tưởng tượng chúng như cô gái trẻ trung say mê chạy nhảy và gặm nhắm thức ăn như chàng trai trẻ ngắm nhìn cô gái đẹp trước mặt mình.

Tối qua Hùng nhắn: " anh muốn gặp em, ngay chiều mai". Rõ ràng là thế. Linh send đi một chữ "ừ".

Chiều nay tan ca, trở về nhà, Linh nói mẹ " con không ăn ở nhà. Con có hẹn với bạn đi ăn rồi nha mẹ" rồi mặc mẹ càu nhàu, cô lên thay đồ, dắt xe ra cổng.

Hùng đến khá muộn. Không sao! Cô đã quen dần với việc chờ đợi. Thật ra người ta nói đợi chờ cũng là hạnh phúc mà. Có người muốn mà có ai để mình chờ đợi đâu, dù rằng hạnh phúc ấy mong manh lắm.

Nụ cười của Hùng bừng sáng khi bước vào chỗ ngồi. Anh nhìn Linh đang mím môi cầm cái ống hút vọc vọc vào trái dừa tươi bằng thái độ hối lỗi.

- Anh xin lỗi! báo cáo cuối năm phải nộp gấp nên anh tranh thủ.

- Người luôn có lí do là người hay ngụy biện.

- Em? Hùng nhíu mày nhìn Linh.

Cô thản nhiên nhún vai:

- Sếp em nói đừng bao giờ có lí do. Mọi lí do đều ngụy biện. Như sáng nay khi em đi làm trễ vì xe hư dọc đường nhưng sếp nói: " đi trễ là đi trễ".

- Anh biết lỗi rồi mà! Hùng tỏ vẻ thành khẩn.

- Tốt! Linh lại nhún vai, uống một ngụm nước lọc rồi nhìn ra lòng đường xe cộ qua lại.

Thật lâu sau những giây yên bình, Linh lôi từ trong cái túi xách to rộng của mình một nhành Sư Tử Quân có những bông hoa màu đỏ như nhung thơm nồng và đưa ra trước mặt Hùng. Anh chàng ngạc nhiên đón lấy và hít ngửi một cách vui vẻ.

- Rất lâu rồi anh mới nhìn thấy nó!

- ...

- Vũng Tàu ít nhà trồng loài hoa này em nhỉ?

- Ừ.

- Em lạnh nhạt quá đó! Hùng khẽ nhíu mày.

- Em vốn thế mà!

- Này! Đồ con nít! Thay vì nổi cáu Hùng tỏ ra dịu dàng.

- Gặp em chỉ để nói vậy sao? Linh vặc lại. Ánh mắt nhìn sâu vào Hùng với vẻ dò xét.

- Ừ! Là muốn gặp em, thế thôi. Hùng tỏ ra bình thản.

- Em tưởng anh thất tình! Linh cười nửa miệng.

- Chưa! Nhưng... em có cần phải xỉa xói thế không bé?

- Có vẻ anh đang ác cảm với những gì em nói. Linh làm ra vẻ bực.

- Không! Em lại hiểu theo khía cạnh phức tạp rồi.

Hùng im lặng. Linh im lặng. Cả hai im lặng đuổi theo những ý nghĩ của riêng mình. Có cái gì đó trong Linh vỡ ra, tan hoang như mùa đông khẽ khàng gọi nắng làm vỡ những mảng trời mờ đục trong một chiều loang lỗ ánh sáng của những ngày đã cũ:

- Anh bị say nắng mất rồi. Hùng thầm thì khi cùng Linh ngồi ăn kem trong không gian café 360 mép biển.

- Vậy à! - Linh nghe tim mình rộn rạo và tưởng như đứt mạch đập khi nó dội thúc vào Linh bằng những nhát mạnh và đau.

- Mới đây thôi. Anh không biết sao nữa. - Hùng ngước ra phái biển.

Những con sóng đang dội vào vách đá mang âm hưởng biển khơi cứa vào lòng Linh những vết đau sâu hoắm. Linh trở về nhà bằng tâm trạng lỡ dỡ của một kẻ say kem. Cô không khóc. Cô không thấy mình đáng thương. Linh chỉ thấy mệt mỏi rồi lăn ra nệm, cố ngủ thật sâu nhưng trong giấc ngủ chập chờn đó Linh nhìn thấy Hùng đang cười nói với mình:

- Cô bé xinh lắm, hiền nữa. Bữa nào anh dẫn bé đó gặp em cùng café làm quen.

Linh ừ. Mắt dõi ra xa qua những lớp sóng dày nối nhau tìm về bờ cát. Đồ ngốc. Sao người ta cứ phải làm đau nhau?

....

- Em thèm ốc! Mình đi ăn đi anh! Linh đề nghị để dứt điểm những kí ức cũ.

- Vậy mình đi!

Ốc Nốc nằm cạnh mặt đường lớn. Đông đúc và và sôi nổi tiếng chuyện trò, tiếng xe máy râm ran. Linh gọi càng cúm rang muối và nghêu hấp sả. Cô thừa biết Hùng chỉ thích ăn nghêu hấp. Còn Linh, chỉ cần một dĩa càng cúm thì cô sẽ ngoan ngoãn chú tâm vào nó mà không màng gây sự hay làm phiền ai.

Linh tỏ ra ít nói. Hùng ăn thật chậm, nhìn điệu bộ của Linh khi cặm cụi gỡ thịt càng cúm cho vào miệng nhai mà bật cười. Đôi lúc, anh luôn tự hỏi, nếu người ấy không đột nhiên xuất hiện, dịu dàng và rất khẽ khiến anh rung đông liệu anh có yêu Linh không? Khi mà đã từng anh thấy thích Linh từ cái nhìn đầu tiên và giữa họ đã từng có những kỉ niệm gắn bó.

- Người ấy không thích ăn vặt lắm! Hùng nói phá tan sự im lặng.

- Lạ nhỉ. Em thấy đa số con gái thích ăn vặt. - Linh vừa gỡ miếng càng cúm vừa nhíu mày nhìn Hùng.

- Đôi khi anh muốn rủ đi ăn chè, đi ăn khúc bạch hay ăn gỏi cuốn mà người ấy nhăn mặt nói ăn vặt nhanh tăng cân lắm. Hùng thở dài.

- Khác với em nhỉ. Linh buột miệng nói.

Hùng nhún vai chu miệng múc muổng nước nghêu húp một cách ngon lành. Dường như anh đang có nhiều uẩn trắc mà không thể lí giải nổi. Linh cũng thản nhiên. Cô không muốn xen quá nhiều vào chuyện riêng tư của Hùng. Cô sợ một ngày, biết đâu người ấy lại chẳng nghi ngờ cô chính là kẻ châm mồi lửa cho rơm cháy phừng dù linh cảm con gái cho Linh biết Hùng đang mệt mỏi và đang có ý định dừng lại.

Họ cùng nhau dạo qua con đường biển dài ngoằng mang hơi lạnh. Linh thích cảm giác được thả mình trong cái không khí mát lạnh se se như này. Cảm giác khoan khoái và dịu nhẹ dù cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô rùng mình. Hùng có vẻ trầm tư. Anh chạy xe rất chậm, mắt dõi về phía trước kiên định. Thảng hoặc anh nhìn qua Linh và khẽ nở nụ cười. Linh chun mũi ra vẻ bướng bĩnh và khoái chí khi Hùng cũng chun miệng làm điệu bộ y chang Linh để trêu chọc cô.

Chia tay ở ngã tư, Hùng dừng xe, kéo tay Linh lại và sửa cho cô cái khăn choàng cổ ngay ngắn rồi mỉm cười dặn Linh về cẩn thận. Trái tim của cô gái thanh xuân khẽ rung lên bồi hồi. Linh đỏ mặt. May mà ánh đèn đường vàng nhòe khiến Linh giấu được những bối rối không thì cô không biết trốn vào đâu. Linh ậm ừ gật khẽ rồi cho xe đi.

Thành phố có bao nhiêu con đường, bao nhiêu ngã tư nhưng sao lại sinh ra cái ngã tư chắn đường nhà Linh và nhà Hùng vậy nhỉ? Nghĩa là họ luôn phải dừng lại để đi qua nhau. Nghĩa là giữa họ luôn có những lằn ranh che chắn. Linh khẽ nhếch môi cười. Cảm giác buồn làm trái tim cô thóp lại. Linh cố dỗ mình ngủ thật ngoan.

duoi-dan-hoa-su-quan-2

********

Minh lẩm nhẩm hát "Người yêu cũ" một cách rất hăng say. Linh ngồi bắt chéo chân ngay công viên đọc sách. Thỉnh thoảng, cô nghiêng qua nhìn Minh khẽ cười và đọc cho Minh nghe một đoạn hay nào đó. Minh vẫn không ngừng hát. Bàn tay vuốt trên màn hình điện thoại rất mượt. Kì lạ. Sao lại có kẻ vừa chơi Candy vừa hát nhập tâm hay thế nhỉ. Linh buông cuốn sách xuống bãi cỏ xanh mượt, nhìn ra xung quanh. Một bên là con đường sạch sẽ ồn ào tiếng xe cộ, một bên là biển xanh và sóng vỗ rì rào bất tận. Xung quanh có vài nhóm người tụ tập ăn uống chuyện trò hay từng đôi tình nhân dìu nhau đi dạo hoặc ngồi cạnh nhau thủ thỉ thầm thì rồi gục vào nhau cười rúc rích. Linh thấy nhẹ lòng. Ngày chủ nhật của Linh trôi qua trong bình lặng với cô bạn thân. Họ thích ra công viên vì mát mẻ và thoải mái. Một vài cuộc hẹn café của vài anh chàng đang có ý định tán tỉnh nhưng Linh từ chối. Linh thấy điều đó thật vô vị và tẻ nhạt. Sao người ta cứ phải cố gặp một ai đó để làm vui lòng đối phương? Linh thì không. Linh không cố ép mình phải sống cuộc sống của người khác. Linh thích được là chính mình.

- Này, thành phố này tưởng to hóa ra nhỏ thật mày nhỉ? Minh đột nhiên nói.

- Sao?

- Kia kìa! Người ta của mày đang chở bạn gái đi chơi kìa! Minh vừa nói vừa nháy mắt ra đường.

Linh nhìn theo rồi im lặng gật gật.

- Nhỏ thật!

- Thế có đổi địa điểm không? Minh nhìn Linh dò xét.

- Sao phải đổi. Chắc chắn họ không vào đây đâu. Linh nhìn ra phía đường rồi khẳng định. Cô biết Hùng sẽ không đời nào dẫn bạn gái đi dạo công viên. Chắc là cô gái ấy sẽ không thích nơi  này. Như Linh đoán, Hùng cho xe chạy thẳng. Minh thở ra. Cô nhìn bạn lắc đầu rồi cho phát nhạc bài "người yêu cũ" lần nữa. Linh thản nhiên cầm cuốn sách lên đọc như không hề bận tâm. Nắng chơi vơi trên những vòm lá và gió thì thào cùng lũ chim đầy hân hoan.

....

Những ngày đông lành lạnh, Linh hay mặc chồng cái áo len cổ tròn màu đỏ ngoài áo sơ mi và thong thả thắt cái khăn tơ tằm mỏng vào cổ rồi khoan khoái ngồi uống sữa đậu nành trước khuôn viên công ty. Những đám mây biến mất thay bằng khoảng trời mờ đục và không khí se khít khiến Linh hay sụt sịt vì viêm mũi dị ứng.

Linh thường tận hưởng những khoảnh khắc bé xíu của những chuỗi ngày bận rộn bằng đôi mắt không vướng những nổi buồn. Làn gió hiền ve vuốt gò má khiến Linh chúm chím lục túi xách rồi mở điện thoại chụp khung cảnh xung quanh mình với vẻ đáng yêu.

Minh đã thay mái tóc đen dài bằng cách uốn xoăn và nhuộm nâu đỏ. Minh nói là cách để làm mới mình và giục Linh làm theo. Linh nhún vai tỏ vẻ không hứng thú lắm. Cô hay vọc những lọn tóc xoăn của Minh một cách nghịch ngợm và vân vê những lọn tóc rồi thắt bím đủ kiểu. Dường như cuộc sống của Linh chưa nhuốm những lo âu sau những khoảng trời vỡ và tự Linh tìm ra lối thoát. Linh không phải vô tư hay thản nhiên trước những cảm xúc vỡ vì Hùng nhưng cô chẳng biết làm gì ngoài việc đón nhận nó. Ừ thì có sao nếu Linh tỏ ra bình thản? Linh tự bằng lòng như thế.

Tin nhắn của Hùng vào một chiều cuối tuần khiến cô ngạc nhiên. Đang ở trong phòng Linh lật đật ra cửa. Hùng đang đứng cạnh xe mình và vén những chum Sử Quân Tử hít ngửi một cách khoan khoái khiến Linh mỉm cười. Cô mở cổng và không quên nhìn Hùng dò xét:

- Gió lạ nào đưa anh tới đây?

- Gió của trời. - Hùng lém lỉnh nheo mắt.

Họ ngồi dưới những tán Sử Quân Tử thơm nồng. Thật lâu sau những yên lặng, Hùng nhìn Linh bằng đôi mắt ấm:

- Tuổi trẻ hay lạc đường em nhỉ?

Linh mỉm cười, cô đung đưa chân rồi nhìn Hùng trêu:

- Dạo này anh sến quá! Toàn lời văn vẻ.

- Anh biết em ghét văn chương nhưng người ta nói ghét của nào trời trao của đó đấy!

Linh chun mũi, nhéo vào tay Hùng một cái thật đau:

- Anh trù ẻo em à?

- Anh nói thật ! Hùng cười giòn.

Những câu chuyện không đầu không cuối kéo dài tận khi màn đêm bao vây các nẻo và mùi hoa Sử Quân đượm sâu hơn vào lòng đêm. Hùng nhìn Linh như áy náy :

- Em đói bụng lắm không?

- Dạ không đói lắm nhưng mình đi ăn gì anh nhỉ?

- Ừ, em vào thay đồ đi!

- Đợi em một chút nhé! - Linh vào nhà, lên phòng, thay thật nhanh Jean và sơ mi caro rồi đi ra cửa :

- Em đi xe em à?

- Tùy em! - Hùng mỉm cười.

Linh làm mọi thứ trong nháy mắt. Cô sợ anh phải đợi lâu. Khéo anh lại nổi cáu. Linh dắt xe mình ra cổng. Vài phút chững lại, Linh ngắt một nhành hoa Sử Quân thơm nồng đưa lên hít ngửi và bỏ vào hộc đồ tiện dụng trên xe Hùng. Anh chàng mỉm cười, nhìn cái nét ung dung của Linh thấy vừa lòng. Họ kéo nhau đi ăn bún mắm rồi chạy vòng ra biển. Giữ xe xong, Linh níu cánh tay Hùng kéo anh lại hồ nước chụp hình cho mình. Linh làm mọi thứ trong tự nhiên, Hùng cũng hoan hỉ đóng tròn vai chàng photographer. Khi đã thấm mệt vì mãi chọn những góc đẹp chụp hình, Linh ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cô ngắm Hùng, anh đang đưa tầm mắt ra phía biển với vẻ trầm tư. Những khoảng lặng bên Hùng luôn làm lòng Linh chùng xuống. Cô cúi mặt rồi chống cằm ngước lên nhìn lòng đường với dòng xe xuôi ngược. Linh không biết làm gì ngoài việc đếm những cặp tình nhân chở nhau dạo biển. Họ có vẻ hạnh phúc. Bao giờ thì Linh mới tìm thấy cảm giác ấm áp ngồi sau chàng trai cô yêu thương, hai tay ôm lấy eo và chống cằm mình lên bờ vai người ấy nhỉ? Linh chợt thấy cay khóe mắt.

Hùng ngồi xuống cạnh Linh từ rất lâu. Anh chăm chú dõi theo ánh mắt của cô và mỉm cười. Từ rất lâu, điều làm anh thích nhất là nhìn ngắm Linh và Hùng nhìn thấy những dịu dàng trong trái tim vỡ của mình vì một người con gái khác.

Màn đêm bao lấy thành phố biển bằng những ánh đèn lấp lánh.Họ lấy xe để cùng dạo qua một vòng con đường biển trở về nhà. Cái lạnh khiến Linh rung mình, cô thả những vòng xe nhỏ bé để tự mình thảnh thơi ngắm thành phố biển về đêm. Hùng cũng say sưa với những cảm xúc của riêng mình.

Chia tay nhau ở ngã tư, như lẽ thường, Hùng dừng xe, kéo cái khăn voan mỏng trên cổ Linh sửa lại ngay ngắn. Anh làm tất cả những điều đó trong vô thức, như kiểu sự quan tâm của anh là lẽ hiển nhiên. Linh giữ bàn tay của Hùng lại, thật lâu, cô dịu giọng:

- Đừng quan tâm em theo cách đó! Đừng làm vậy nữa!

Hùng sững lại, cố giấu ánh mắt bối rối rồi nhếch môi cười. Thật ra anh đã cố gắng để nở nụ cười trọn vẹn nhưng quá khó khăn. Hùng lên xe, đợi cho Linh chạy khuất rồi rẽ về nhà trong trạng thái buồn lẫn day dứt. Có lẽ anh cần kiên định hơn với những ranh giới rõ ràng để không làm ai tổn thương.

Linh về nhà, lao vào phòng và nằm phịch xuống trong những suy nghĩ rời rạc bấu víu nhau khiến cô ngạt thở. Cô thật rất muốn bứt ra khỏi những cảm xúc này. Cuối cùng thì Linh cũng đã nói được những điều đó với Hùng. Cô sợ tiếp tục nhận những quan tâm ấy sẽ khiến mình mềm lòng và có khi vượt xa những giới hạn ban đầu.

Cố dỗ mình chìm vào giấc ngủ, Linh mơ màng nghĩ đến một chuyến đi xa...

duoi-dan-hoa-su-quan-3

*******

Bãi cát trắng chạy dài ôm ấp lấy những con sóng yên bình với khoảng trời trong xanh vời vợi không làm Linh thanh thản. Cô hướng ánh mắt ra phía biển xa mù cố gắng tìm kiếm những con thuyền lênh đênh trên biển để nhập tâm với lời bài hát " thuyền và biển" phát ra từ cái radio cũ rè rè của người bán kem ốc quế dạo. Minh nhìn sang Linh, huých nhẹ vào cánh tay Linh để bạn nhìn theo mình. Rõ là Minh muốn ăn kem. Linh gật khẽ, mở chiếc túi xách lấy tiền đưa Minh trước khi Minh kịp lao xuống chú bán kem măc chiếc áo xanh lơ đã cũ. Vài phút sau Minh trở lại với hai cây kem ốc quế to sụ, cười hết cỡ khoe:

- Tao phải dùng chiêu thì ông ấy mới múc đầy cây kem cho đó. Minh nheo nheo mắt.

- Chiêu gì? Linh vừa mút miếng kem mát lạnh vừa nhìn Minh.

- Tao nói chú cho con thêm mỗi cây một muỗng kem nữa đi!bạn con đang thất tình, con cố gắng để làm nó vui!

- Mày tốt với tao quá ha! Linh lườm bạn, rồi vừa ăn kem vừa cố gắng nhìn ra xa khơi, cuối cùng, cô thật sự hoan hỉ khi một chiếc ghe đánh cá từ xa xa tiến lại.

- Mày nghĩ xem, tao có mỗi mày là bạn thân, không tốt với mày thì sau này tao cưới, ai sẽ làm phụ dâu? Minh nói tỉnh bơ và không nhìn sang Linh. Linh phì cười, nhéo vào hông bạn rõ đau, lườm:

- Hóa ra đều có ý đồ cả!

- Tao chỉ làm theo những gì mày vẫn nói.

- Tao nói sao?

- " người không vì mình trời tru đất diệt"

- Ừm!

- Vậy sao phải vì một người mà mày phải khổ sở như vậy? Linh? Minh nhìn bạn, cho nốt miếng kem cuối cùng vào miệng.

- Tao đang khổ sở lắm sao? Linh nhìn Minh bằng ánh mắt thẩn thờ.

- Đừng tự lừa dối mình!

- Khi tao gặp Hùng, và khoảng thời gian sau đó nữa, tao nghĩ, chắc người đó dành cho mình, nhưng rồi chợt nhận ra rằng, đó không phải! Linh nắm lấy tay Minh dè dặt.

- Đó! Chưa hẳn những gì mình thích đã hợp với mình! Minh nhấn mạnh bằng đôi mắt tròn xoáy vào Linh, cô khẽ mỉm cười ôm lấy bờ vai bạn.

- Cảm ơn mày luôn bên cạnh tao! Mắt Linh rơm rớm nước. Minh vỗ vỗ vai bạn vỗ về.

Trở về nhà, Linh ngồi thật lâu dưới giàn hoa Sử Quân, hít ngửi cái mùi nồng đượm và man mác nghĩ về sự ra đi của Hùng. Cách đây vài ngày, Hùng nhắn cho Linh rằng có lẽ họ sẽ không gặp được nhau nữa, anh sắp đi xa. Anh đi công tác ngoài bắc, chuyến công tác này kéo dài có khi cả năm. Và đó cũng là cơ hội tốt để Hùng quên đi mối tình vừa qua. Linh bật khóc trong yên lặng. Có cái gì đó vỡ toang, mất mát khiến Linh không kiềm chế được nước mắt. Linh cố gắng giữ bình tĩnh để không cho Hùng nhận ra rằng mình rất buồn. Rồi cuối cùng thiếp đi cùng với cái khăn ướt đắp trên mắt vì Linh sợ ngày mai khi đi làm, mọi người sẽ để ý đôi mắt sưng to của cô.

....

Những ngày dài trôi qua trong im lặng, Linh đang tập quen dần với cuộc sống trước đây. Thật chẳng dễ dàng để quên một ai đó đã và đang ngự trị trong trái tim mình như suối nguồn rạo rực. Linh cố gắng chấp nhận rằng cái mình thích chưa hẳn đã hợp với mình và cố gắng bình thản xem sự vắng mặt của anh là tốt cho tất cả. Dần dần, Linh quen với sự thiếu vắng ấy mỗi khi chạy xe dọc những con đường biển yên bình hay ngang qua café Luxor gắn liền với hình ảnh của anh hay ngồi gần cửa kính, quen với việc chạy ngang qua Ốc Nốc và ngoái lại để nhớ về một ai đó đã từng thân thuộc như cái ngõ nhỏ trước nhà thơm mùi hoa Sử Quân nhà cô. Linh vẫn cùng Minh ngồi quán nước mía vỉa hè, nếu trời có bất chợt mưa, cô cũng sẽ mỉm cười nhìn xung quanh để nhớ lại những ngày đã cũ. Đôi khi những trải nghiệm cho người ta cái nhìn mới, có thể tốt, có thể không tốt nhưng chung quy người ta hay gọi đó là kinh nghiệm. Linh vẫn thường tự hỏi, nếu một ngày nào đó, cũng tại quán nước mía đó, Linh gặp một người khác, cũng làm quen theo cách của Hùng thì sẽ thế nào? Nhưng rồi cô phì cười gạt đi. Trên đời, làm gì có nhiều cái ngẫu nhiên như thế.

Tròn 6 tháng sau khi Hùng đi, vẫn chẳng phải là điều gì đó khiến Linh có thể ngã quỵ. Đơn giản họ chưa yêu nhau, chưa từng tay nắm tay hay ôm nhau thật vội.Tất cả đều trong sáng, lưng chừng như vốn dĩ họ chẳng thuộc về nhau, chẳng là của nhau. Hùng không nhắn tin hay gọi điện, Linh cũng im lặng dững dưng cố che giấu những mất mát. Điều cô có thể làm được đó là im lặng tuy có lúc đã không kiềm chế được bấm số gọi cho anh nhưng lật đật tắt máy, có lúc nhớ anh quay quắt đã nhắn tin nhưng rồi chưa kịp gửi cô đã vội xóa đi. Linh sợ phải đối mặt với hết thảy. Tình yêu của Linh tốt nhất nên cất giữ trong một ngăn tủ đựng đồ cũ, biết đâu lại hay.

Công việc và những ngày cuối tuần bên Minh luôn ngốn hết thảy thời gian của Linh, để việc dù có vô tình hay cố ý, cô vẫn chỉ có thể nhớ về một ai đó trong những khoảng lặng ít ỏi của mình. Linh thừa nhận rằng cô mong ngóng ngày anh trở về nhưng lại tự trấn an mình rằng biết đâu, vào lúc này, ngay tại thành phố xa lạ ấy, dễ mà người cô mong nhớ đang tay trong tay với một ai khác, đó cũng là điều dễ hiểu. Linh thôi chờ đợi nữa. Đã 6 tháng rồi và quy luật "xa mặt cách lòng" luôn đúng trong vài trường hợp. Những buổi tối dạo biển cùng Minh trở về, Linh thường dành vài phút yên lặng để đứng yên hít ngửi mùi hoa Sử Quân quen thuộc. Minh nói rằng mùi thơm nồng đượm của một loài hoa nào đó luôn không tốt cho khứu giác, không tốt cho sức khỏe. Linh biết điều đó, nhất là người bị viêm mũi dị ứng như cô. Nhưng không hiểu sao Linh lại yêu cái mùi hoa này kì lạ. Cô cũng yêu nó như yêu những con sóng vỗ bờ. Liệu nơi phương trời xa lạ nào đó, có ai nhớ đến mùi hoa đã từng thân thuộc này không? Rồi Linh tự cười với chính mình. Người còn không nhớ người huống chi đó chỉ là giàn hoa im lìm nằm khiêm nhường trong ngõ nhỏ.

Cuộc hẹn với Minh để cùng nhau xem phim ở Việt Phú tạm hoãn vì Minh bận đột xuất khiến Linh chưng hửng khi cô đã chuẩn bị hết thảy và đang đứng trước cửa rạp trước khi chạy xuống bãi đỗ xe. Linh nhún vai, cho điện thoại vào túi quần rồi kiên quyết với ý định của mình rằng cô sẽ đi xem phim một mình vào tối cái ngày " màu chảy về tim". Cảm giác xem phim một mình thế nào nhỉ? Linh chỉ mỉm cười, xếp hàng mua vé rồi lặng lẽ pha chút ung dung nhìn những cặp tình nhân líu ríu nắm tay nhau bước lên những bậc thang để vào phòng chiếu.

Bộ phim không đến nỗi nhàm chán nhưng có điều gì đó khiến Linh uể oải ngáp ngắn ngáp dài rồi không đợi hết phim, vì có thể đoán ra đoạn kết, cô quyết định ra về để chui vào chăn ấm nệm êm vừa nghe nhạc vừa đọc nốt cuốn " để hôn em, lần nữa" của Trần Thu Trang.

Ánh đèn nhòe mờ, từ xa, Linh đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Những nhành hoa rũ xuống, mang cái màu đỏ dịu dàng nép mình trong lòng đêm yên tĩnh. Những nhành hoa mang vẻ đẹp dịu dàng khiến lòng Linh chùng xuống. Một bóng dáng cao lớn, bình thản ngắm mây trời rồi víu lấy một vài nhành hoa hít ngửi, tất cả diễn ra trong yên lặng. Cổng nhà cô vẫn đóng kín. Chiếc xe quen thuộc dựng sát mép cổng và trên yên xe có một bó hoa hồng đỏ rực. Phải, Linh có thể nhận ra một bó hoa hồng đỏ còn đọng những giọt nước long lanh và chắc chắn nó phải đúng 11 bông. Linh tắt máy, bàn chân quấn quýt nhau khiến cô tưỡng mình không thể đứng vững. Nụ cười rạng rỡ của anh cùng ánh mắt nheo nheo quen thuộc đập vào mắt Linh. Linh mím môi, nhìn chăm chú vào nụ cười đó rồi buột miệng:

- Anh làm gì ở đây?

- Anh đang đứng ở dưới giàn hoa Sử Quân!

- Làm gì?

- Anh nhớ giàn hoa này! Hùng nheo đôi mắt tinh nghịch rồi ôm lấy bờ vai run run của Linh. Bàn tay anh nhè nhẹ vuốt những sợi tóc mỏng manh của cô lòa xòa trong gió thì thầm: " anh nhớ em, nhớ em không chịu được!" Linh thề là Linh không thể chống cự những dịu dàng êm ái ấy, Linh đưa bàn tay mình ôm lấy bờ vai mà cô luôn ao ước được dựa vào rồi nhìn bó hoa hồng đang nằm yên trên yên xe phụng phịu:

- Tại sao lại là 11 bông?

- Vậy tại sao em lại nhớ anh nhiều như thế ?

Linh bật cười, cô vuốt nhành hoa Sử Quân đang sà xuống trên đầu mình rồi chun miệng lí nhí rằng cô nào có nhớ anh nhưng những điều ấy tan vào đêm yên tĩnh. Dưới giàn hoa Sử Quân đêm ấy, có hai người hôn nhau.

Như Nguyệt

Ngày đăng: 18/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage