Gửi bài:

Ký vãng

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")

"Ừ...Tao là thế đấy..."

Tôi rít lên đánh thức cơn mơ hồ ập đến.

Ba năm với tôi thật dài và cũng thật ngắn.

Thật dài khi chờ đợi một câu nói...mà tôi biết chắc là không phải dành cho mình

Thật ngắn vì những hình ảnh về Linh luôn vận động trong đầu tôi như một chiếc đèn kéo quân. Luôn sáng. Nhưng khiến tôi chạy theo chới với. Xoay vần tôi trong vòng tròn luẩn quẩn của những câu chữ, khi tôi giật mình kêu thét trong cơn mê chỉ còn chiếc bóng đơn côi nằm trong bóng tối.

***

ky-vang

Linh lại đến. Vết chân của Linh đã đi mòn những giấc mơ của tôi. Khuôn mặt Linh trắng toát. Tôi không nhận ra.Đây có phải là Linh không? Tôi không cần biết. Nhưng hễ tôi có cảm giác như thế này chỉ khi tôi đứng trước mặt Linh. Cảm giác trái tim đang bị ai đó xoa nắn, nụ cười gượng gạo, trong óc vang vang những ý nghĩ trước nay chưa từng xuất hiện trong đầu tôi dù chỉ một lần....

Nhưng tôi biết

Tôi...

Thích ......

Linh......

Tôi không giả dối trong ngôn ngữ, không đâm mù mắt thứ tình cảm mà tôi dành cho Linh khi tôi nói tôi thích Linh từ vẻ đẹp của Linh. Loại bỏ tất cả những ghê tởm mà những con tim khác lên tiếng, tôi thích Linh lúc Linh đau đớn, buồn thảm nhất. Trông Linh lúc đó như bông hồng trong cơn gió tuyết rền rĩ của tạo hóa. Tạo hóa cố tình hủy diệt những thứ quá hoàn mỹ do nó tạo ra.Não tôi lúc đó căng cứng, hai bàn tay trơ ra sau những gầm gừ của sóng cạn. Đôi mắt tôi nặng trĩu sau những ngày tôi tìm tòi ở nơi đồng cảm.

Những trang giấy như điên cuồng nhảy múa, những giọt máu trong tôi như run rẩy khiêu vũ theo vũ điệu trái cấm. Tôi muốn đặt lên mi mắt Linh một nụ hôn đúng nghĩa vô tri thuở hồng hoang. Không phải cố tình khoác cho nó cái áo màu mè, đạo đức giả.

Linh đang thất tình.Tôi biết như thế.Người đó không phải tôi. Tôi biết như thế. Sức quyến rũ ẩn đằng sau khu vườn địa đàng thật mãnh liệt. Trò chơi ái tình này cũng vậy, cũng đan dệt lên con người rối bời bao nhiêu cảm xúc. Cái gọi là tâm hồn đang rũ xuống chìm vào những khát vọng bản năng. Tôi đang cầm trong tay một lưỡi dao định mệnh. Lưỡi dao này sẽ rạch nát những hào nhoáng về thân phận, rạch xuống nước những đường cong không theo dòng chảy, giữ lại những tấm bèo đang chấp nhận buông xuôi.

Tôi muốn rạch lên mặt, lên thân mình Linh hàng ngàn vết dao trần trụi. Vết dao của riêng tôi sẽ không bao giờ lành lại. Và Linh, biết đâu...sẽ là của tôi?

Mắt tôi đỏ ngầu. Tôi nhìn Linh như một con thú ăn đêm. Đuôi mắt giật giật. Sao Linh ngu ngốc vậy? Linh đủ nhạy cảm để nhận ra tình cảm tôi dành cho Linh mà. Tại sao vẫn lựa chọn con đường ấy?Hả? Hả?.......Mỗi câu hỏi tôi lại nghiến răng, đấm mạnh vào bức tường ngăn cách. Tôi có gì không tốt?

Vẻ bề ngoài ư? Hay nội tâm bên trong?Những món quà à? Hay những câu hỏi thăm? Tôi cóc cần. Hàng trăm con người đang lướt nhẹ trong tiếng cười kia, gạn bỏ những cặn bã còn lại là chân tình không đủ để đong đầy đôi mắt người đẹp.

Cuộc đời khoác cho tôi cái áo đạo đức.

Thu mình trong cái áo đạo đức ấy, tôi được mặc định coi như một thành phần xây đắp lên tòa thánh địa của giáo dục đương đại.

Tôi đơn giản như một bức tranh sơn mài không màu mè, kiểu cách nhưng nhiều người nhìn vào thấy khó hiểu.

Tôi bén hơi và say đắm cái tình yêu bọ xít từ thuở còn là anh học sinh củ mỉ cù mì. Vỏ bọc gia đình đã khiến tôi nhút nhát, ngại ngùng đến đáng thương. Thời gian lên lớp tôi như bị cầm tù trong từng mét vuông lo sợ với cảm giác ngột ngạt khi bị bạn bè trêu chọc. Tôi không lấy làm buồn mà chỉ khó chịu.

Rồi tôi cũng biết yêu. Nói đúng hơn là biết đến thứ tình cảm lạ đối với người khác giới.

Tôi yêu thầm Ngọc. Người con gái có cái tên đẹp như người.

Tôi không nhớ tôi quen Ngọc từ khi nào. Chỉ biết, Ngọc quý tôi.

Người bạn duy nhất mà tôi có thể tin cậy được là Ngọc. Ngọc lôi tôi ra khỏi đống bùn lầy ngập ngụa phân và những xác chết thối rữa.

Ngọc bẻ cong những con dao hai lưỡi, những chiếc lưỡi không xương và đập tan búa rìu dư luận luôn kè kè bên cổ tôi.

Ngọc cho tôi tin .Tôi hàm ơn Ngọc. Tôi hàm ơn Ngọc như một con chó biết ơn người đã cứu nó thoát khỏi những triền miên về giáo lý với cương thường.

Từ lúc nào tình bạn, sự hàm ơn biến thành tình yêu. Chỉ đơn giản là yêu sao? Tôi tự hỏi lý do tôi yêu Ngọc. Câu trả lời đã phủ phất lên những câu tình tự, những câu nói lứa đôi đầy quyến thuộc mà tôi ngỡ là tuyên ngôn của tình yêu đôi lứa. Tôi không dám nói với Ngọc. Tôi ngại. Nói thẳng ra là tôi mặc cảm. Với tôi, Ngọc là nàng công chúa ngồi bên cửa sổ trong lâu đài ảo mộng mà tôi bắc hàng trăm chiếc thang chân tình cũng không đủ với tới.

Để quên Ngọc tôi vùi đầu vào sách vở. Tôi học như điên như dại. Nhiều khi tưởng chừng những con mọt đêm còn ngủ sớm hơn tôi.

Nhiều lần gục gặc bên trang sách, tưởng chừng như gục ngã, chán nản cái sự đời bất công, tôi nhớ đến Ngọc. Ngọc trở thành động lực của tôi. Tôi muốn chứng minh một định lý của thế giới quan rằng tôi không phải con người ngu ngốc. Tôi đủ điều kiện để đến với Ngọc như bao con người đang ngủ say trong từng bể dây oan. Và tôi đã làm được. Thời gian đã kê cao lên những huyễn hoặc về hạnh phúc.

Đó là một buổi chiều mùa thu.

Với cơn mưa bóng mây lững lờ úp mặt vào những cánh hoa thủy tiên thanh mảnh nghiêng nghiêng theo gió thu nhàn nhạt.

Tất cả đều êm dịu.

Từ rạp chớp bóng tôi nắm tay Ngọc bước trên con đường đan xen tạo thành hai viền nắng bỏ ngỏ.

Ngọc thầm thì với tôi những lời ngây ngô và biếng nhác. Tôi yêu Ngọc vì Ngọc bé nhỏ. Vì Ngọc nhõng nhẽo đầy chân thành khiến tôi có cảm giác muốn che chở, nâng niu chứ không cố tỏ ra giả tạo tung hỏa mù cho người ta nhầm lẫn.

Tôi và Ngọc như đi lạc sang một không gian khác.

Thời gian ở không gian này hình như không trôi đi mà im lặng trầm tư suy nghĩ.

Tôi ngừng thở. Tôi nhìn Ngọc.

Mồ hôi tôi rịn ra trên hai lọn tóc mai.

- Ngọc...

- ....

- Đừng buông tay nhé...

- Sao?

- Sợ...

- Sợ gì?

- ...

Tôi không nói gì tiếp tục đi. Hai người với hai luồng suy nghĩ song hành và cũng song song. Nắng chiều miết qua tóc xiên xiên in hai chiếc bóng đang thổn thức.

- Ngọc...

- Gì?

- ...

- Hôm nay lạ lắm nhé...

- ...

- Tôi yêu Ngọc...

- ...

- ...

Ngọc cúi đầu. Tôi hoảng loạn. Ngọc nhăn mày.Tôi sợ. Tôi sợ Ngọc giận tôi. Tôi sợ đánh mất tình bạn cao đẹp này.

Ngọc ngẩng mặt lên. Tôi ngượng ngập không dám nhìn thẳng vào mặ Ngọc.

Ngọc buông tay tôi.

Ôm mặt. chạy đi

Trong giây lát tôi thấy mình như suy sụp.

Những suy nghĩ mỗi lúc một chập chờn rồi tắt lịm.

Tôi mộng thấy Ngọc. Thấy Ngọc chấp nhận tôi. Thấy hai đứa đang vui đùa trong khu vườn đầy hoa thơm và quả chín trên cành. Gạt bỏ những suy tư cố hữu về nhân mệnh.

Tôi giận Linh. Linh coi tôi không bằng những thằng rác rưởi đó. Những thứ không đáng gọi là con người bốc mùi tanh tưởi của tình yêu đã lên men từ khi nào. Mọi sự phũ phàng đều có cái giá của nó. Và Linh đang phải chịu sự trả giá. Tôi muốn Linh phải bị hứng chịu hậu quả nhiều hơn nữa. Những dòng nước mắt không được dừng lại ở đó. Đấy, lại gần mà nhìn nhau âu yếm. Nữa đi, nữa đi.

Tôi muốn cười thật hả hê. Cái hạnh phúc đã gằn thành từng giọt trên má. Khi vui người ta cũng khóc mà khi buồn cũng khóc. Tôi đang khóc.

Đôi lông mày nhíu lại. Tôi khóc đầy tư lự.

Tôi khóc

Linh khóc

Trời mưa thêm nặng hạt...

Tự nhiên tôi muốn ôm Linh quá. Tôi hiểu cảm giác của Linh bây giờ. Cũng như tôi vậy. Hai con người lạc lõng đuổi bắt những ảo ảnh. Tôi vẫy vùng trong ảo tưởng. Linh thì cam chịu. Đây không phải là Linh. Linh mạnh mẽ. Linh tự lập. Vậy mà tôi lại cảm nhận được hơi thở của yếu đuối.

Tôi đến gần Linh. Chưa lúc nào tôi dám đứng gần như vậy. Ranh giới được tạo ra từ mặc cảm quá kiên cố làm cho tôi phải mất 3 năm mới phá thủng được. Tôi nhìn Linh.

Những không gian mà Linh đã từng đi qua. Bức tranh sẽ trở thành tấm chăn ký ức của tôi nếu không có hỉnh ảnh một con người khác.

Tôi buồn. Động từ buồn đã đi với tôi hết cả quãng thời gian bên Linh nên tôi không lấy gì làm ngỡ ngàng. Nếu có một nhà thơ đã viết "tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn" thì ngay khoảnh khắc này tôi buồn vì tôi. Tôi không buồn vì Linh. Người cho tôi đau khổ đâu phải Linh. Vì tôi quá vọng tưởng. Đôi cánh của ác quỷ đã khiến tôi bay theo những tiếng gọi mê muội của địa ngục.

Hết rồi...

Tôi nghĩ đến những ngày tháng chờ đợi đầy vô vọng. Những ánh mắt khinh bỉ của đồng loại. Một thằng tội đồ chỉ đáng bị đến thế là cùng. Thằng tội đồ đang nhìn lên bầu trời xanh những hy vọng không phải của nó. Mây bay. Hình như bầu trời đã không còn chỗ cho mây trắng.

Linh cũng như những đám mây kia, cũng như những người con gái đã đi qua đời tôi. Nhợt nhạt. Tôi giơ tay níu lấy những đám mây trong vô thức, tê dại khi phát hiện trên tay mình đã ướt đẫm những giọt mưa.

Tôi đã chọn một chiều mưa làm phông nền cho câu chuyện. Vì tôi biết những vu vơ trong đầu tôi đã trở gió. Mưa...

Cơn mưa chưa chìm vào màn đêm vậy mà hình bóng của Linh đã hiện ra. Linh hồn Linh rõ mồn một. Từng mảnh ký ức đang ghép lại. Khép lại tất cả chỗ trống rỗng trong suy nghĩ của tôi. Tôi nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng chạm vào bờ vai đang ấm dần lên. Tôi trăn trở về cái chết. Nếu tôi muốn chết thì tôi chẳng khác một thằng ngu ôm khư khư kỷ niệm cùng sự hèn nhát, đáng khinh bỉ. Nhưng trong tôi những trằn trọc, hoài niệm không nguôi về cái chết.

Tôi đang đứng yên hay đang đi. Tôi chỉ biết những bóng trắng đang lao tới tôi. Oằn oại, xô lệch. Có cái bóng tôi ngờ ngợ là Linh. Tôi cất tiếng gọi.....Gọi mải miết....Không có tiếng trả lời.

Tôi rùng mình. Xung quanh tôi là những tầng khí nóng trùng trùng như nuốt từng tòa nhà cao tầng, nuốt trọn con đường bê tông dày đặc, nhưng... Tôi vẫn cảm thấy lạnh. Trong tôi bây giờ như có cái gì đó thôi thúc khiến tôi không kìm được bước chân. Tôi lảo đảo, từng bước chân như cuốn theo gió lặng lẽ bước đi về nơi mà tôi không biết là đâu. Đây có phải là chạy trốn không? Không gian đặc sánh như tách café đen. Hun hút vị đắng lẩn khuất, sâu thẳm là nhựng vị ngọt ngào ý nhị.

Tôi thầm thì với mặt đất mấy tiếng an ủi.

Mưa. Mưa. Mưa. Không phải mưa rào. Là mưa bụi.

Nếu bắt đầu mùa hè là những cơn mưa bụi thì tốt biết mấy.

Đứng trên ban công, tôi ngập ngừng. Đôi mắt dán chặt lên những vì sao trong đêm mưa. Tôi nhìn thỏa thuê, không giấu giếm. Tôi ngấu nghiến ánh trăng tròn như đôi môi gợi cảm của người tình sau bao ngày gặp lại. Mây đen phũ phàng che kín những gì con người ao ước được đặt chân đến. Dường như, nó ghen tỵ với tôi. Nó muốn độc chiếm một mình để thỏa mãn lòng vị kỷ, sự tham lam vốn có của vạn vật trong vũ trụ. Đấng toàn năng đã cho con người tình yêu nhưng không chỉ lối đưa con người đến tình yêu ấy. Adam hay Eva sẽ mãi mãi lạc lối, chìm đắm trong tội lỗi. Cánh cửa đang dần mở ra...

Tôi nhắm mắt, mê man dần...

Những con đường...những ánh mắt....những nụ cười...những....những....

Tôi như người mất trí bỗng bừng tỉnh

Tôi sẽ nói...sẽ nói cho Linh...biết....

Tôi mỉm cười...

Nụ cười vươn vai che chở cho bao cảm xúc...

Tôi bước vào phòng học...

Tôi nín thở. Không dám bước nhanh.

Chiếc ghế vẫn trống không.

May quá! Tôi không muốn bước ra khỏi lớp trong những con mắt mở to của bạn bè.

Tôi vuốt ngực.Không có gì đâu...

Tôi đang chờ đợi...Chờ đợi một ánh mắt buồn với nụ cười luôn đọng khẽ trên khóe môi hàm tiếu.

Tiếng trống...

Giáo viên bước vào...

Giáo viên cất tiếng nói...

Niềm hy vọng của tôi không đến...

Không bao giờ đến...

Không bao giờ đến...

"Linh đi du học"...

"3 năm"...

3 năm...lại là 3 năm...

Khốn nạn. Đứa con của vô cảm đã đưa tôi vào tròng. Bó buộc tôi trong vòng tuần hoàn chết tiệt. Tôi càng giãy dụa, phản kháng nó càng xiết chặt. Tôi thở dốc.

Linh đi rồi.

Giây phút rướn mình âm u trong tiếng nấc

Những mộng mị chập chờn dần hiển hiện..

Sau lưng tôi cả thành phố đang đáp lại.

Tôi không cô đơn...

Tiếng rú kinh hoàng của cảnh vật làm tôi như nguội đi dục vọng đang điên cuồng giày xéo. Tờ giấy trắng đã nham nhở nét bút.

Những cơn mưa bụi ủ ấp lên từng phiến lá bạch dương như run g cảm theo nhịp điệu của mây và tuyết trắng.

Lòng tôi lặng lại. Hơn bao giờ hết, tôi đang yên bình.

Lẳng lặng đi ra hành lang tôi vơ vẩn nghĩ đến một ngôi sao nào đó trên khung ảnh nơi đất khách xa xôi...

Gió heo may. Những ký vãng vương trên cành hoa ngọc lan đầu hè ủ uất nỗi niềm của người ở lại.

Trong tim tôi hơi nhói lên một dự cảm không mấy tinh tế...

Âm thanh đã ngủ yên réo rắt vang đều trong lồng ngực, vang lên khung sổ vướng vào những kỷ niệm lặng thầm trong tiềm thức...

Tôi đi tìm nụ cười của Linh...

Linh ơi! Linh ở đâu?...

Trần Đức Anh

 

Ngày đăng: 12/09/2014
Người đăng: Đức Anh Trần
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Future
 

Hãy để quá khứ trôi qua, tận hưởng hiện tại và đối mặt với tương lai

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage