Gửi bài:

Đoá hoa hồng dại của tôi

Tôi nhớ mang máng đã từng đọc ở đâu đó, hình như là trong một bài báo người ta thống kê rằng một trong những kiểu người hạnh phúc nhất trên thế giới này là những người có một cô hay một cậu bạn thân chí cốt. Tôi biết người ta chỉ thống kê vui vậy nhưng tôi phải thừa nhận một điều là tôi là một người hạnh phúc và may mắn vì tôi có một cô bạn thân từ tấm bé. Cô bạn ấy là một cô gái tuyệt vời nhưng hình như lâu nay không ai biết điều đó, thị cũng không biết, chỉ có mình tôi là biết rõ nhất.

***

doa-hong-dai-cua-toi

Thị hơn tôi một tuổi, chúng tôi học cùng nhau từ năm lớp 5, hồi ấy thị bị đúp, nếu thị không bị đúp thì tôi đã không quen thị. Học cùng với thị một năm, cùng tổ, cùng bàn thì năm sau đó tôi lại trở thành hàng xóm của thị. Ba tôi tình cờ mua đất, xây nhà cạnh nhà thị nên chúng tôi lại càng trở nên thân hơn. Thị không xinh đẹp, không học giỏi, không hiền hậu, không phải là một đứa con ngoan trong gia đình... nhưng thị tốt. Thị không có nhiều bạn bè và thậm chí không có một người bạn thân nào, tôi biết tôi chính là người bạn duy nhất của thị trên thế giới này. Thị ít có cơ hội đi đây đi đó, tính tình lại khá nhút nhát nên không giao du được gì nhiều đó là lí do chính khiến cho thị không có nhiều bạn bè. Ngày xưa thị trông cũng khá bụ bẫm, đáng yêu nhưng có một thời gian thị bị ốm liên miên nên thị chẳng cao lên được nữa, giờ thị chỉ cao chưa đến ngang vai tôi. Học cùng trường nên tôi cũng được biết trước năm thi bị đúp lại lớp 5 thị học giỏi lắm nhưng lên lớp 5 trở đi thì tên tuổi thị chìm nghỉm trong danh sách những học sinh có thành tích học tập xuất sắc của trường. Đã có thời gian thị rất ghét trường lớp, rất sợ hãi việc đi học.

Ngày bé thị hay đánh tôi lắm, còn giành đồ chơi và xe đạp của tôi nữa, giờ thì thị hay quát tôi xơi xới nhưng ngoài tôi ra thị chẳng còn bắt nạt được ai nữa cả. Thị hay bị người khác làm tổn thương, vì thị vốn yếu đuối và tự ái nên những lúc ấy thị chỉ biết khóc mà thôi. Lớn lên tính tình thị khá chanh chua nhưng vẫn nhút nhát, tôi nghĩ đó cũng là kết quả của những lần thị bị làm tổn thương. Ít ai có thể hiểu được thị bởi thị không phải là người có thể khiến người ta hiểu về mình sau vài lần gặp gỡ. Ngày xưa khi còn học giỏi thị bảo được nhiều thầy cô quý lắm, đến khi thị học yếu đi các cô giáo còn chẳng muốn nhìn mặt thị. Thị dù rất chăm học nhưng không hiểu sao thị vẫn cứ học yếu. Năm lớp 6, tôi nhớ vì thị không thuộc bài môn Văn cô giáo dạy Văn đã bắt thị về nhà chép bài một trăm lần trong khi bài học thuộc đó đâu có ngắn. Thị phải thức đêm chép, tôi biết thị vừa khóc, vừa chép vì hôm sau phải nộp bài phạt cho cô giáo dạy Văn mà còn nhiều môn khác nữa phải học. Chép xong bài phạt môn Văn thị cũng không còn thời gian mà học môn khác nữa thế là thị lại tiếp tục bị phạt, dạo ấy thị chỉ muốn bỏ học đi cho xong.

Lên cấp ba, tôi với thị học khác lớp.Thị hơi béo, lùn lại bị cận thị... thị hồi đó xấu gái, tính tình thì nhút nhát nên thị lại hay bị bắt nạt lắm, có hôm thị bị bạn học bắt nạt chỉ biết khóc ngay giữa lớp học. Hết thời học sinh tình hình có vẻ khá hơn, thị đã rất cố gắng để thi đỗ vào một trường cao đẳng với một số điểm ít ỏi. Thị không ăn, không ngủ suốt một tháng trời, chỉ biết có học và học rồi sự cố gắng ấy cũng đã được bù đắp, ngày thị thi đỗ tôi nghĩ mình còn vui hơn cả thị. Tôi thấy vô cùng tự hào về thị, những năm tháng ấy tôi cũng bắt đầu đi học xa nhà, tôi với thị sống xa nhau người ở tỉnh người xuống thành phố nhưng tình bạn giữa chúng tôi thì vẫn vậy. Chúng tôi khi gặp nhau nói chuyện đôi lúc hay xảy ra cãi vã nhưng không bao giờ giận nhau lâu và không ai làm ai bị tổn thương cả.

Thị không có người yêu, chưa bao giờ tôi thấy thị yêu, cũng chưa bao giờ thấy có ai đó theo đuổi thị. Ngày xưa không ít lần tôi với thị bị người đời ghép đôi, lời ong tiếng ve ở trường thì nhiều vô kể. Đôi lúc thị tự ái không dám nói chuyện với tôi nữa nhưng vài ngày sau thấy không thể chịu nổi sự cô đơn thị lại chủ động làm hòa. Tôi hay bảo thị cứ kệ đi, mình nghỉ chơi với nhau là thiệt mình chứ thiệt ai nhưng dù thế thị vẫn phải đấu tranh tư tưởng lắm. Tôi với thị hay đi chung xe nhau đến trường, tôi lúc nào cũng đèo thị đi học cho đến khi tôi có bạn gái thì vẫn thế. Chúng tôi còn học chung quyển sách, gia đình tôi với thị đều không giàu có gì nên cái gì có thể chung được chúng tôi vẫn hay dùng chung. Thế mà chẳng hiểu sao cùng một quyển sách, cùng một ông thầy, cùng học một bài giảng như nhau mà sau mỗi đợt kiểm tra tôi được điểm 8 thì thị chỉ được 5... Người bạn gái đầu tiên, mối tình đầu của tôi đã bỏ tôi chỉ vì tôi chơi với thị. Sau vụ đó tôi còn nhớ thị sang tận nhà tôi bảo thị không muốn làm ảnh hưởng tới tôi nữa, tuyên bố hùng hổ rằng hai đứa từ này nghỉ chơi. Tôi không biết phải nói gì nhưng vài hôm sau tôi ốm nặng thị lại sang thăm.

Có thể nói thị thiếu thốn rất nhiều thứ nhưng bù lại thị có nhiều thứ mà nhiều cô gái khác không có, thị nấu ăn ngon, cắm hoa đẹp, thích thêu thùa may vá và cắt dán rất khéo. Trong suốt mười mấy năm quen nhau thị tặng cho tôi nhiều quà cáp lắm, dịp nào cũng có quà. Ngày sinh nhật, ngày lễ tình bạn, ngày gia đình, quốc khánh, năm học mới, năm mới... vân vân hầu hết là do thị tự làm cả. Từ những tấm thiệp đến cái khăn len, áo len, mũ lưỡi trai... tôi không có chị em gái, không có mẹ nên sự quan tâm của thị luôn làm tôi thấy rất cảm động và ấm áp. Thị không được làm những gì mình thích vì bố thị luôn nghiêm cấm thị, ông bác ấy là một người cha vô cùng kinh khủng. Bố con thị lại xung khắc. Hồi xưa tôi từng chứng kiến cảnh không ít lần thị bị bố đánh vì những cái tội như điểm kém, xem vô tuyến nhiều... Mà cũng tại thị một phần, bố thị vốn nóng tính mà nhiều khi bị mắng chửi thị thường gân cổ qua cố bào chữa cho hành động của mình hoặc có những biểu hiện tỏ thái độ. Chẳng hạn như bước đi một cách hùng hổ xuống bếp hoặc ra ngoài sân, lầm bầm nhắc lại câu chửi của bố... những hành động ấy chỉ làm tăng thêm cơn điên của ông bố khủng bố ấy. Tôi ước gì ở trường hay ra ngoài xã hội thị cũng có thể ương bướng được đôi chút như ở nhà thì sẽ không bị ai bắt nạt cả nhưng tiếc là ngược lại. Ở nhà thị sợ và ghét bố thị nhưng ra ngoài thì thị sợ cả xã hội sẽ nuốt chửng mình.

Năm thị hai mươi lăm tuổi, ở quê bằng tuổi này là con gái thì chỉ còn mỗi mình thị chưa chồng con. Thị thất nghiệp hồi mới ra trường, thị học ngành bảo hiểm nhưng cuộc đời của thị hình như chẳng có gì bảo hiểm cả. Bản thân thị thì đã chẳng kiệt xuất gì mà gia đình thị lại chẳng có mối quan hệ rộng rãi, tiền tài gì nên thị càng khổ lắm. Thị phải đi làm thuê nhiều thứ việc từ sau khi ra trường vì bố thị nhìn thấy thị ở nhà là cứ chửi suốt. Hồi đó thị suýt nữa thì bị trầm cảm, đọc những tin nhắn than thở của thị mà tôi tưởng chừng như trên đời này không gì chán hơn cái cảnh thất nghiệp của sinh viên nghèo. Sau đó thì may mắn hình như cũng mỉm cười với thị đôi chút, thị đi làm thuê cho một hiệu may, chủ cửa hàng thấy thị khù khờ, chăm chỉ và cũng có chút năng khiếu về may mặc nên cho chị vừa học vừa làm. Giờ thị đã quên hết những gì mình được học ở trường cao đẳng, thị chỉ cố gắng may sao cho được nhiều quần áo, kiếm tiền và đi... phẫu thuật thẩm mỹ.

Tôi thấy thật sự rất ngạc nhiên với những dự định đó của thị nhưng tôi vô cùng ủng hộ. Từ trước tới nay thị luôn mặc cảm vì khuôn mặt không cân đối, mắt nhỏ mũi to của mình nhưng chưa bao giờ thấy thị nhắc đến chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ. Chắc là ngày xưa thị sợ đau và không biết nhiều về công nghệ thẩm mỹ nên vậy. Dạo tôi mới đi du học về thị xuống thành phố H – nơi tôi đang ở thăm tôi. Thị thường hay xuống thăm tôi, từ hồi tôi còn học đại học nhưng không bao giờ chịu gặp các bạn khác của tôi dù tôi có mời mọc, lôi kéo thế nào. Thị luôn luôn bảo:

"Tao xấu xí như thế này người ta lại cười cho".

Thực chất thì thị không xinh chứ có xấu xí gì đâu nhưng tôi không thể khuyên nổi thị. Sau khi đi làm, tôi cũng kiếm được khá. Ngày nhận lương tháng đầu tôi chỉ nghĩ ngay đến việc đền ơn thị nhưng không biết nên tặng thị quà gì để thị có thể nhận. Không có thị tôi không biết ngày hôm nay tôi sẽ ra sao nữa. Ngày tôi vào đại học ba tôi tái giá với một người tình nhân lâu năm. Cuộc sống gia đình mới quá bận rộn và nhiều lo toan khiến cho ông có lúc dường như quên hẳn sự tồn tại của tôi. Nhiều lúc thiếu thốn nào tiền học phí, tiền nhà, tiền ăn... gọi điện về xin mà ba còn không nghe máy. Năm học đầu tiên đã có không ít lần tôi phải nhịn đói đến hai, ba ngày liền nhưng kể từ ngày cô bạn thân của tôi biết được điều ấy chuyện đó đã không xảy ra nữa. Cũng là do vô tình, dạo ấy thị xuống thành phố khám bệnh, thị chỉ bảo thị bị căn bệnh gì đó liên quan đến đường sinh sản. Thị gặp tôi trong bệnh viện, tôi bị ngất trong một giờ học giáo dục Thể chất ở trường và được khiêng đến đây. Đó là hậu quả của ba ngày không được ăn cơm mà chỉ uống nước. Bạn bè học cùng lớp gọi xe cấp cứu đưa tôi vào viện mà tôi thì chẳng có một đồng xu dính túi nào. Thị nhìn thấy tôi lúc ra gần đến cửa bệnh viện lúc đó thị mới khám xong và định trở về quê, thị đã nán lại ngày hôm ấy để chăm sóc tôi, cho tôi hết tất cả những số tiền ít ỏi còn lại của thị.

Từ ngày đó cứ cuối tháng thị lại gửi tiền cho tôi, không phải tiền của thị, thị cũng đi học làm gì có tiền. Thị sang nhà tôi để xin bố tôi hộ tôi, ông ấy luôn bận nên không đi gửi tiền cho tôi được cứ đưa cho thị tiện đường đi học qua ngân hàng thì gửi. Có tháng bố tôi bảo không có tiền, sợ tôi bị đói thị còn trộm gạo, và thực phẩm trong nhà thị gửi xe xuống thành phố cho tôi. Thị làm tất cả những điều đó chẳng tính toán, suy nghĩ gì. Mỗi lần tôi nhắn tin cảm ơn thị thì thị lại bảo:

"Tao thấy cứ ngượng tai làm sao ấy, mày thôi đi đã nói bao nhiêu lần tao với mày là chị em, bạn bè còn gì".

Thị không giỏi nói chuyện, người khác sẽ cho rằng thị là một người ít nói và không biết nói hay vì thị không khen ai bao giờ cả, thị thường hay nói thẳng những suy nghĩ của mình. Mà dân gian ta chẳng bảo: "nói thật mất lòng" nhưng dù thế nào chăng nữa thì thị vẫn luôn là người hiểu tôi nhất từ trước đến nay. Chỉ cần đọc tin nhắn có vẻ buồn bã của tôi, dù tôi không nói gì liên quan đến những vấn đề mà tôi đang gặp phải thị cũng có thể đoán được là tôi đang có vấn đề. Tôi phải giữ liên lạc thường xuyên với thị vì nếu không điện thoại và hòm thư điện tử của thị sẽ mốc ra mất. Vì cả năm có mấy ai nhớ đến thị đâu chứ. Thị hay than thở mà tôi thì chẳng giúp được gì chỉ có tôi khi than thở thì thị giúp giải quyết được nhiều chuyện.

Sau nhiều ngày suy tính, tìm kiếm các kiểu quà tặng tôi tìm được một khóa học trang điểm và làm đẹp tôi đăng kí một khóa cho thị. Thị hào hứng lắm, thế là chị bỏ công việc ở hiệu may, khăn gói xuống thành phố H đi học. Tôi thuê nhà cho thị ở, để thị đỡ chán tôi đăng kí thêm một lớp học ngoại ngữ cho thị đi học vào buổi tối. Thực ra thì tôi thấy thị còn quê quá, tôi muốn tạo cơ hội để thị đi giao du, kết bạn và yêu đương, chứ cứ ở mãi cái thị trấn nghèo trên quê chắc thị ế già thật. Quả nhiên thay đổi môi trường sống thị cũng văn minh hơn hẳn, cuối cùng thì thị cũng đã biết xài Facebook như mọi người, thị đọc nhiều sách và còn tự mình đi chơi loanh quanh thành phố nữa. Thị thay đổi kiểu tóc, cách ăn mặc và trang điểm và trông thị cũng giống như nhiều cô gái thành thị khác. Sau ba tháng học xong khóa trang điểm, thị bảo không muốn về quê luôn thị sẽ ở lại thành phố làm việc một thời gian cho có kinh nghiệm. Tôi ủng hộ, hỏi thị làm ở đâu thì thị bảo làm ở một ảnh viện áo cưới do người quen giới thiệu. Tôi hỏi người quen nào thì thị bảo là thầy giáo dạy tiếng Anh của thị trên lớp học thêm buổi tối. Sau vài hồi điều tra thấy an toàn cho thị tôi mới bảo thị cứ đi làm. Một tháng sau thị hỏi vay tiền tôi đi mổ mắt cận, nhìn thị có vẻ nôn nóng lắm cứ như là không phẫu thuật luôn vào đợt ấy thì thị sẽ chết mất vậy. Bỏ cái kính cận ra trông thị sáng sủa hơn hẳn thật mà cũng từ dạo đó tối thấy thị cứ mỗi ngày lại sáng sủa hơn, thị xinh ra nhiều. Tôi cho thị biết lời khen đó, thị vui lắm, thị cười khềnh khệch. Tôi lại còn bảo thị tháng sau nữa có cần phẫu thuật cái gì nốt thì tôi lại cho vay ít tiền thị bảo thôi.

"Cũng có nhiều người bảo tao xinh đấy mày ạ, lúc đầu tao cũng định đi thêu lông mày, nâng mũi nhưng mà "người ta" bảo không thích con gái phẫu thuật thẩm mỹ như thế nên tao nghĩ là thôi. Mình biết trang điểm cho mình rồi, chịu khó dành thời gian chăm chút bản thân mỗi ngày là được. Phẫu thuật làm gì, tao sợ đau lắm".

Tôi chẳng biết "người ta" ở đây là ai? Cái tay này có vẻ luôn tác động lớn đến thị lắm. Tôi nheo mắt nhìn thị dò hỏi:

"Sao, dạo này mụ yêu ai phải không?"

Thị đỏ bừng mặt.

"Sao mày... sao mày hỏi thế?"

"Thế "người ta" là ai đấy? mà mụ nghe lời họ ghê vậy?"

Mặt thị từ đỏ sang tái, khi xấu hổ thị thường vậy.

"À, ừ thì tao thấy... người ta nói đúng mà!"

Gần đây tôi thấy thị có vẻ khang khác, thị nói nhiều hơn, dạn dĩ mà có vẻ dịu dàng hơn. Và hay nhắc đến "người ta" nhiều hơn, sau nhiều lần thẩm tra tôi biết đó chính là ông thầy dạy tiếng Anh của thị. Ông này đã gần bốn mươi nhưng nom còn trẻ, chưa lập gia đình, từng đi nhiều nơi, biết nhiều thứ tiếng nên chuyên đi dạy ngoại ngữ. Theo như những bật mí nửa vời của cô bạn thân thì hình như ông thầy kia thích thị trước. Ngay từ hôm đầu thị vào lớp ông ta đã rất nhiệt tình với thị, hay giúp đỡ thị và trong suốt mấy tháng quen nhau ông ta đã vài lần rủ thị đi uống nước, vài lần tặng hoa, tặng quà cho thị. Và càng ngày càng nhắn tin cho thị nhiều hơn. Thị không nói với tôi nhiều về những chuyện này nhưng chắc cũng chỉ tại tôi bận quá không có thời gian nghe thị tâm sự chứ tôi biết thị không bao giờ giấu giếm tôi chuyện gì. Một hôm đang nửa đêm tôi nhận được tin nhắn của thị.

"Người ta nói tao làm bạn gái của người ta?"

Tôi nhắn lại.

"Mụ có cảm giác thế nào?"

"Bây giờ á? Tao thấy vui vui"

"Thế còn mọi lần, khi ở bên cạnh người ấy?"

Lâu lâu mới thấy tin nhắn của thị nhắn lại.

"Thì cũng vậy, mới đầu tao thấy hơi sợ sợ, sau đó thấy người ta cũng tốt nên ban ngày đi học trang điểm tao chỉ mong đến tối đi học tiếng Anh lại gặp người ấy. Mỗi lần đứng trước người ấy, nhận được tin nhắn của người ấy tao thấy trống ngực cứ dồn dập, lâu không gặp thì nhớ...."

"Mụ nhận lời người ta đi, mụ yêu rồi còn gì nữa!"

"Vậy à? Đó gọi là tình yêu sao mày? Nhận lời xong không biết có chuyện gì xảy ra không mày? Tự dưng tao thấy cứ sợ sợ..."

Thị còn nhắn lại nhiều lắm nhưng tôi không nhắn lại, phần vì mải chơi tiếp cái game dang dở trên máy tính, phần vì tôi không biết nhắn lại như thế nào nữa... Thế là những ngày sau đó thị bắt đầu yêu. Tình yêu đúng là có tác dụng diệu kỳ, nó làm cho thị xinh đẹp hơn, vui tươi hơn. Tôi cũng thấy mình khác, tôi có cảm giác khoảng cách giữa tôi với thị xa dần, tôi có cảm giác tôi đang đánh mất một điều gì đó rất quan trọng. Có lần đang chat với nhau trên Facebook tôi đột ngột hỏi thị.

"Dạo này mụ có nhớ đến tôi không?"

"Thì nhớ nên tao mới chat với mày chứ sao nữa, nói chuyện với nhau rồi thì còn nhớ nhung gì nữa".

"Cả tuần không gặp mà mụ không nhớ tôi?"

"Ơ mày hay thật, mấy lần tao với anh Phan (tức tên người ấy) tính rủ mày đi uống nước mà mày toàn bận suốt ấy".

Thị thật là ngốc, làm sao tôi có thể vô tư đi chơi với thị và người yêu của thị được cơ chứ. Mà tôi cũng thật là ngốc, đáng lẽ ra thị hạnh phúc tôi cũng phải vui vẻ lên mới đúng nhưng không hiểu sao cứ thấy mình buồn suốt. Bao nhiêu năm quen thân với thị tôi chưa bao giờ có cảm giác hụt hẫng như thế này, tự tôi cũng thấy rất lạ. Từ ngày thị có người yêu tôi tự tách biệt mình khỏi thị, nhiều lần thị gọi điện, nhắn tin nhưng tôi không trả lời. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại làm thế.

Vài tháng sau thị cưới chồng, thị lấy người thầy giáo dạy tiếng Anh mà yêu thị rất nhiều. Tất cả mọi người ở quê biết tin đều không khỏi ngạc nhiên và vui mừng lẫn ghen tị với thị. Riêng tôi, tôi chỉ ghen tị với "người ta" của thị, ai cũng nói thị may mắn vì lấy được người chồng quá tốt nhưng tôi lại thấy chồng thị mới là người may mắn. Ít nhất thì ông ta đã may mắn hơn tôi. Tôi hỏi thị trước ngày cưới thị thích quà gì tôi sẽ tặng. Thị bảo muốn có một bó hoa cưới thật đẹp, là hoa tôi thích càng tốt. Thấy tôi ngạc nhiên thì thị bảo bởi tôi là người bạn thân nhất và cũng là người bạn duy nhất của thị nên trong ngày cưới thị muốn mang vào lễ đường một cái gì đó tôi yêu thích. Chẳng để làm gì cả, chỉ là để thị luôn cảm thấy rằng tôi luôn dành điều tốt đẹp nhất cho thị. Tôi thích hoa hồng dại, loài hoa mỏng manh, rực rỡ và có hương thơm tự nhiên. Tôi đã đem về trồng trên ban công của căn hộ tôi đang ở vài chậu hoa hồng dại đủ màu sắc. Ngày thị cưới hoa nở cũng nhiều, tôi cắt lấy những cành hoa hồng màu đỏ đẹp nhất, bó lại và mang đến cho thị. Chưa từng bó hoa bao giờ, tôi phải lúi húi mãi cả tiếng đồng hồ, những chiếc gai trên cành hoa liên tục đâm vào tay, bó hoa không được gọn gàng cho lắm. Nhưng cô bạn thân của tôi đã cười rất tươi và liên tục cảm ơn tôi khi nhận được bó hoa ấy.

Trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi và bó hoa hồng dại đỏ tươi, thị cười rạng rỡ sánh bước bên chồng đi vào lễ đường với tiếng hò reo, vỗ tay chúc tụng của mọi người. Giờ phút ấy tôi thấy thị là cô dâu đẹp nhất trong tất cả các cô dâu mà tôi đã từng nhìn thấy trước đây. Đẹp như một đóa hoa hồng dại nở trong sớm mai... nhưng chắc điều này thị cũng sẽ không bao giờ biết được.

Hoa Thược Dược

 

Ngày đăng: 10/02/2015
Người đăng: Dahlia Lio
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Tình yêu công bằng
 

"Cuộc sống có thể không công bằng nhưng tình yêu thì có. Nó mang lại cho chúng ta nhiều và lấy đi của chúng ta không ít. Chấp nhận điều đó là một phần của trò chơi. "

Minh Nhật

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage