Gửi bài:

Có phải là ngày xưa...

Hôm nay trên con phố ấy, nàng đi qua tôi... Bất giác tôi tự hỏi "có phải là ngày xưa?"

....

***

25 tuổi - cái tuổi có thể coi là trọn vẹn nhất của một người phụ nữ. Ở tuổi đó, một số họ đã có gia đình viên mãn, một số họ đã có sự nghiệp vững vàng, một số họ có được tình yêu trọn vẹn và một số họ có đầy đủ cả những điều trên. Nhưng với một thằng đàn ông, 25 tuổi là cái tuổi bấp bênh và mất phương hướng nhất. Ở tuổi đó, một số họ kiếm tìm sự nghiệp, một số họ kiếm tìm sự trưởng thành và một số họ kiếm tìm sự an yên. 25 năm qua, một thằng tôi lông bông theo đuổi những ước mơ viển vông của bản thân mình. Tôi đi học, rồi bỏ học, rồi đi làm qua đủ mọi loại công việc. Tôi gặp nhiều người, có những mối tình chóng vánh thoáng qua nhưng chẳng ai để lại cho tôi ấn tượng sâu đậm nào. Tất nhiên, tôi cũng đã từng nghĩ đến một tương lai ổn định, nhưng với một thằng con trai "cả thèm chóng chán" như tôi thì mọi công việc đều có hạn sử dụng. Nhưng rồi tôi cũng tìm thấy được công việc phù hợp với tài lẻ duy nhất mà tôi có trong một công ty thiết kế và sản xuất đồ dùng nội thất. Khi đó, tôi không nghĩ rằng đó sẽ là một công việc gắn bó với tôi lâu dài, và cũng không nghĩ rằng chính khoảnh khắc tôi bước chân vào nơi đó, cuộc đời tôi dường như thay đổi...

co-phai-la-ngay-xua

Sếp của tôi là nữ. Một cô gái còn khá trẻ, cao ngạo và lạnh lùng. Trong mắt nàng, tôi là người mới, bởi thế không cần biết tôi lớn tuổi hơn nàng hay không, nàng cũng cực kì nghiêm khắc. Chỉ cần tôi làm sai gì đó, ngay lập tức sẽ bị nàng bắt làm lại từ đầu. Với sĩ diện và lòng tự trọng cao ngất của một thằng đàn ông, tôi cực kỳ, cực kỳ không thích nàng vào thời điểm đó. Bởi thế, tôi chẳng bao giờ nói chuyện với nàng dù tôi là một thằng hay chuyện. Và có lẽ, nếu không bao giờ nói chuyện với nàng, thì trong tôi đã không tồn tại một dấu vết mang tên nàng.

Hôm đó là buổi Tất niên của công ty, vì vui nên ai cũng uống khá nhiều, và cũng vì uống khá nhiều mà lời qua tiếng lại. Tôi nghe loáng thoáng có người bảo nàng khó tính, khó chịu, bảo sao không lấy được chồng. Tất nhiên, nàng nghe thấy nhưng không nói gì, chỉ im lặng. Cuối buổi tối đó, nàng hỏi tôi:

- Anh Trường thấy Trân khó tính không?

- Ờ thì... - Tôi ấp úng- thì...

- Có gì anh cứ nói, sao phải ngại?

Nàng cười, mà mắt nàng buồn rượi. Không hiểu sao khi đó tôi thấy lương tâm mình cắn rứt khi chính mình cũng đã từng có những suy nghĩ đó. Thấy tôi ngồi im không nói, nàng lại cười:

- Trân biết anh Trường cũng thấy thế tại Trân la anh luôn. Nhưng mà không vậy thì mọi người chẳng chịu làm cho tốt. Trân thừa nhận mình đòi hỏi quá cao trong công việc, và Trân biết ai cũng có lòng tự trọng cả. Trân chỉ không nghĩ mọi người ghét Trân thế mà thôi.

Ngừng một chút, nàng tiếp

- Tốt nghiệp cấp 3, Trân được ba mẹ cho qua Nhật học, từ đó trở về nước, công việc là Trân có sẵn luôn. Trân không phải lo lắng gì cho tương lai của mình nhiều, bởi thế có lẽ Trân không hiểu được sự vất vả của những người giống anh, phải lăn lộn ngoài cuộc sống, cạnh tranh với biết bao nhiêu người để có được công việc như ý. Nhưng Trân biết, nếu không cố gắng thì sẽ chẳng có thành công được, vậy nên Trân muốn mọi người cố gắng.

Hôm đó, nàng nói nhiều, tôi chỉ ngồi im lặng nghe nàng nói. Tôi không hiểu tại sao nàng lại nói với tôi những điều này bởi trước giờ tôi và nàng còn chưa từng chào hỏi một câu thân thiện chứ đừng nói là lắng nghe nhau. Như đọc được suy nghĩ của tôi, nàng bảo:

- Chắc anh đang thắc mắc tại sao Trân lại nói những điều này với anh. Trân không biết nữa- Nàng cười- Tự dưng Trân muốn có người lắng nghe mình, và Trân muốn nói chuyện với anh, vậy thôi.

Tôi đưa nàng về, kể từ hôm đó, tôi đã thôi có ác cảm với nàng. Tôi thấy nàng cô độc, mạnh mẽ nhưng yếu đuối. Cuộc đời của nàng không như tôi, nó là một đường thẳng được định sẵn cho nàng. Còn tôi thì khác, để có được cuộc sống như ngày hôm nay, tôi đã phải vật lộn với biết bao thử thách ở ngoài kia. Cuộc đời của tôi như một đường gấp khúc, khi lên, khi xuống và không bằng phẳng. Bởi thế, nếu nhìn vào, người khác sẽ bảo nàng hạnh phúc, nhưng tự bản thân tôi thấy mình cũng hạnh phúc. Bởi chính những tháng ngày lăn lộn ngoài kia, cho tôi sự trưởng thành cần thiết và cũng cho tôi sự bình lặng cần thiết trong tâm hồn. Trước kia, tôi hành xử theo cảm xúc, đã từng nóng giận mà làm tổn thương rất nhiều người. Nhưng giờ đây, lí trí đã chiếm một phần lớn trong cách hành xử của tôi, tôi giờ có thói quen suy nghĩ cẩn trọng trước một mối quan hệ cũng như đã biết cân nhắc điều gì không nên nói và điều gì nên nói. Cũng có lẽ vì thế mà càng ngày nàng và tôi càng nói chuyện nhiều hơn. Và càng nói chuyện tôi càng nhận ra trong nàng có những sự mâu thuẫn, nàng vừa độc lập, quyết đoán, vừa yếu đuối và hay suy nghĩ. Nàng tham vọng nhưng lại hành xử theo tình cảm. Chính vì thế, tôi dường như bị cuốn theo nàng. Trước đây tôi cũng từng quen rất nhiều cô gái, nhưng không ai làm tôi suy nghĩ và nhớ đến nhiều như nàng. Nàng không phải là một người phụ nữ đẹp, nhưng nàng hấp dẫn. Hấp dẫn bởi chính con người bên trong nàng chứ không phải từ những thứ hào nhoáng bên ngoài. Và tôi nhận ra tôi yêu nàng, thậm chí muốn gắn bó với nàng, nhưng làm sao có thể đây khi cuộc sống của tôi không phải cuộc sống mà nàng mong muốn...

- Trân nghĩ Trân sẽ trở lại Nhật.

- Sao Trân không muốn lập nghiệp ở Việt Nam?

- Trân thích cách làm việc của họ, quy tắc và chuẩn mực. Việt Nam mình để tình cảm và thói quen xen vào công việc nhiều quá.

- Vậy khi nào Trân đi?

- Trân chưa biết, dự định thế thôi, biết đâu sẽ thay đổi.

Nàng cười. Tự dưng tôi thấy nàng xa vời quá. Giống như nàng là vì tinh tú trên cao kia còn tôi là con người ở trên mặt đất. Vì tinh tú nào người ta cũng có thể nhìn thấy, cũng có thể mơ tưởng nhưng lại không thể hái xuống và giữ cho riêng mình. Tôi tự hỏi, nếu tôi giữ nàng lại, liệu nàng có ở lại không? Nhưng tôi lấy tư cách gì để giữ nàng lại đây?

- Anh Trường muốn Trân đi không?

- Sao Trân lại hỏi vậy?

- Trân hỏi anh trước mà, sao anh hỏi ngược lại Trân?

- Nếu anh nói Trân đừng đi thì Trân có ở lại không?

- Anh Trường thích Trân đúng không ?

Nàng nheo mắt nhìn tôi, tự dưng tôi thấy tim đập loạn, chẳng biết tại sao sau ngần ấy năm tôi có thể trở nên mất bình tĩnh vì một người con gái. Thu hết can đảm, tôi tuôn một mạch:

- Anh không thích em, mà anh yêu em. Ban đầu anh rất ghét em, anh cảm thấy em rất khó gần, lạnh lùng, kiêu ngạo. Nhưng rồi anh lại thấy em rất dễ tổn thương. Em luôn muốn làm điều em thích, muốn tự do vì thế anh biết mình không có quyền giữ em lại. Nhưng anh thật sự không muốn em đi. Anh có thể không cho em cuộc sống như em muốn, nhưng anh sẽ cố gắng để cho em có cuộc sống tốt nhất mà anh có thể.

Nàng nhìn tôi không chớp mắt, trong một thoáng, tôi thấy được sự xao động trong đáy mắt nàng. Một khoảng lặng, nàng hỏi tôi:

- Thế nếu Trân muốn anh cùng đi với Trân, anh có đi cùng Trân không?

Cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi vì câu hỏi của nàng. Không phải tôi không muốn đi cùng nàng, mà là tôi lấy gì để đi cùng nàng đây? Một người đàn ông không thể cho người mình yêu cuộc sống mà cô ấy muốn thì sẽ phải làm gì? Buông tay hay cố gắng để đem lại cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn? Không phải tôi không cố gắng, cái tôi cần là thời gian, nhưng không thể bắt một người con gái dành cả tuổi thanh xuân để chờ đợi mà không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Tôi đem tất cả những suy nghĩ ấy nói với nàng, và nhận được 3 từ vỏn vẹn "em sẽ đợi" ...

...

Hai năm sau, nàng trở về. Tôi cũng đã tự mở được cho mình một văn phòng tư vấn nội thất như chính tôi mong muốn.

- Anh giờ khác quá.

- Anh vẫn vậy thôi, Trân thế nào? Hai năm qua em ổn chứ?

- Em hạnh phúc, vì được làm điều mình muốn, đợt này em về là để tổ chức hôn lễ ở bên này.

Tôi cười buồn- Anh ấy tốt với em chứ?

- Anh ấy khá giống anh, anh sẽ tới dự lễ cưới của em nhé?

- Chắc rồi, anh sẽ tới...

Ngày đón nàng ở sân bay, kề bên nàng là một người đàn ông xa lạ, khi đó tôi biết rằng nàng đã không còn là của ngày xưa. Khoảnh khắc chúng ta thốt ra một lời hứa, có lẽ chính chúng ta cũng không biết rằng "có những lời hứa không trọn vẹn không phải vì đối phương không muốn giữ mà vì chúng ta cứ tin rằng vĩnh viễn chẳng có gì đổi thay". Ngay khi nàng nói sẽ đợi tôi, chắc chính nàng cũng không nghĩ rằng bản thân nàng sẽ gặp một định mệnh khác không phải tôi, còn tôi thì cứ nghĩ rằng mình chính là định mệnh của đời nàng. Hóa ra chúng tôi chỉ là hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau tại một điểm rồi xa nhau mãi mãi. Ngày cưới nàng, tôi lặng lẽ mỉm cười với chính mình, để tiễn một người tôi từng yêu về với hạnh phúc mà nàng chọn. Ngày cưới nàng, tôi nhận ra có những cuộc gặp gỡ sẽ để lại trong tim những dấu vết, có dấu vết sâu, có dấu vết không, nhưng tất cả rồi cũng thành sẹo, trở thành một phần của kí ức, của thanh xuân. Những dấu vết lưu lại ấy có thể mờ đi, nhưng mãi mãi chúng vẫn ở đó để ta gọi chúng bằng hai từ "ngày xưa" mỗi khi nhắc lại.

Ba năm sau, trên một con đường nhỏ ở khu Shibuya, tôi gặp lại nàng. Có lẽ không nhận ra tôi hoặc không nhìn thấy tôi, nàng lướt nhẹ qua như một cơn gió thoảng. Tôi đứng yên ở đó, không đuổi theo, cũng chẳng gọi nàng. Bởi trải qua từng ấy năm, tôi nhận ra mình đã đủ trưởng thành để bình thản với những ngày xưa cũ, dù những kí ức ấy tôi vẫn chưa quên bao giờ. Quên một ai đó không phải là điều quá khó khăn, nhưng quên những kỉ niệm thuộc về người đó lại là điều không thể. Huống hồ, tôi và người ấy đã để lại trong tim chính mình những "dấu vết của ngày xưa". Sự hủy hoại của thời gian khắc nghiệt khiến mọi thứ đổi thay, khiến ai đó quên mất có một người từng tồn tại bên cạnh một người nhưng những dấu vết trong đời nhau thì không thể tự nhiên biến mất. Bởi thế, với tôi, cho dù bao nhiêu năm tháng trôi qua đi nữa thì nàng vẫn là cô gái của ngày xưa...

Ngày đăng: 04/06/2018
Người đăng: Phương Duyên
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Henry Ward Beecher - happiness
 

Hạnh phúc ở ngay trong những điều giản đơn và quen thuộc của cuộc sống

By Henry Ward Beecher

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage