Gửi bài:

Chuyện tình 7, 17 và 70 - Phần 1

Tôi sẽ chỉ nói sự thật trong câu chuyện này thôi. Hoàn toàn là sự thật. Vì nó là tình yêu mà tôi yêu nhất cuộc đời mình, cũng là quãng đời đẹp nhất mà tôi từng có. Tất nhiên, tôi nói vậy là vì sau này, có những chuyện tôi đã không thể lường trước được và phải chấp nhận sự thay đổi của nó. Tôi đương nhiên có thêm một tình yêu khác nữa, nhưng phải thành thật là, nó không có được sự mãnh liệt và đớn đau như lần đầu. Cũng là lần duy nhất.

***

chuyen-tinh-7-17-va-70-phan-1

CHƯƠNG I: Khi chúng tôi 7 tuổi

Tôi tin là đứa trẻ nào cũng sẽ có cho mình một tuổi thơ dữ dội, dữ dội ít dữ dội nhiều là tùy độ liều và trí thông minh với sự lém lỉnh của bọn nó. Mà tôi thì chẳng có gì ngoài ba thứ này, thực ra không phải tự mãn nhưng tôi còn một thứ mà ai cũng ao ước, là ngoại hình đẹp quá mức cho phép của một thằng bé ở cái xóm nghèo nơi thôn quê này. Từ nhỏ tới khi trưởng thành, tôi lúc nào cũng gây náo loạn ở nơi mình xuất hiện. Đó là sự thực, không phải trí tưởng tượng phong phú của một đứa trẻ đâu. Tôi sẽ chỉ nói sự thật trong câu chuyện này thôi. Hoàn toàn là sự thật. Vì nó là tình yêu mà tôi yêu nhất cuộc đời mình, cũng là quãng đời đẹp nhất mà tôi từng có. Tất nhiên, tôi nói vậy là vì sau này, có những chuyện tôi đã không thể lường trước được và phải chấp nhận sự thay đổi của nó. Tôi đương nhiên có thêm một tình yêu khác nữa, nhưng phải thành thật là, nó không có được sự mãnh liệt và đớn đau như lần đầu. Cũng là lần duy nhất. 

Năm tôi 7 tuổi đã có một chiều cao lí tưởng so với đám bạn đồng trang lứa, tôi dùng lợi thế đó để vượt rào. Không mấy khó khăn để băng qua nhà hàng xóm một cách dễ dàng với vận tốc ánh sáng và chỗm chệ trên bất cứ cây ăn quả nào trong khu vườn mà tôi muốn. Theo như thông lệ, tôi sẽ thư thái thưởng thức đầu tiên, sau khi no say rồi mới xin một ít mang về cho đồng bọn đang đợi phía bên kia hàng rào. Nhưng mà, người ta vẫn bảo đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tôi đã đến ngày đó thật, gặp phải một con ma có sức mạnh ghê gớm. Nó chỉ đứng yên dưới cốc cây nhìn lên cũng đủ khiến tôi bủn rủn chân tay, nhất thời không thể cử động được. Trống ngực lại đánh thình thịch đến nỗi chính nó khiến tôi hoảng sợ như có hàng ngàn đội quân tinh nhuệ đang gióng trống giương cờ đuổi ầm ầm chạy tới chỗ tôi mà tôi lại không thể nhấc cái chân vốn dĩ mau lẹ của mình mà chạy. Chỉ có thể đứng ở đó mà chờ đợi điều tồi tệ nhất sẽ đến với mình, không có cơ hội phản kháng.

Đội quân này, khi tiến đến sát tôi đã thay đổi chiến thuật, thay vì dùng sức mạnh lại chuyển qua đánh đòn tâm lí, dùng tình cảm mà thu phục kẻ thù là tôi, một kẻ tay không tấc sắt trong tay vốn dĩ không có khả năng chống trả. Và khi luận tội ra thì hoàn toàn xứng đáng chịu trừng phạt. Tôi thấy má mình nóng rực lên, ý nghĩ duy nhất chạy vọt qua đầu khi đó là tôi tình nguyện chịu mọi hình phạt, thậm chí sẵn sàng cầu xin kẻ trước mắt tôi đưa ra hình phạt. Càng nhiều càng tốt, chỉ để kéo dài thời khắc này thôi.

Nhưng đối phương lại nhìn tôi với đôi mắt long lanh to tròn đó rồi bất ngờ cất thứ giọng trong trẻo, véo von như tiếng chim hót mà nói chuyện với tôi. Lúc đó giống như cả thế giới quanh tôi đang ngừng quay, đông cứng hết mọi chuyển động chỉ trừ những chuyển động nhỏ nhất của đôi môi đỏ mọng chúm chím đó.

"Cậu có thể hái cho tôi quả nhót kia không?"

Đối phương nói rồi đưa ngón tay trắng ngần, nhỏ xíu của mình về phía cây nhót đang sai trĩu quả nhưng chỉ có đúng một quả chín ở tít ngọn cây, một vị trí không dễ dàng chút nào. Nhưng ngay khi những lời nói đó tan vào không khí, được đưa tới tai tôi một cách đẹp đẽ nhất thì tôi lập tức coi đó là điều mình phải làm được. Nó giống như một thử thách để bạn chứng tỏ mình đã trưởng thành. Tôi sẽ là một người đàn ông tuyệt vời.

Tôi nhanh nhảu tụt xuống khỏi cây ổi, chạy tới ngước lên ngọn cây nhót để nhìn cho rõ. Cũng may cây nhót này không quá cao, nó chỉ to như một cái nấm khổng lồ mà thôi. Chiều cao của tôi cũng buộc phải đầu hàng trước độ rộng lớn của tán lá, với lại tôi cũng sợ dùng quá sức sẽ làm rụng hết đám quả xanh xung quanh. Như thế là tội thôi sẽ thêm nặng nếu bị phát hiện. Có quá nhiều vấn đề cần được phân tích kĩ càng và tìm hướng giải quyết, cũng may như tôi đã tự giới thiệu từ đầu, tôi không phải chỉ có cái mã đẹp trai mà còn rất thông minh, lanh lợi và khỏe. Tôi quay ra nhìn đối phương, nhoẻn miệng cười dễ thương nhất có thể. Tôi nghi ngờ khi đó đã để lộ cái răng sâu với một lỗ hổng mà cái răng tôi mới nhổ bỏ để lại, trống huếch trống hoác, gió cứ lùa vào luôn.

Nhưng thây kệ, tôi đưa ra đề nghị của mình.

"Không sợ thì đứng lên tay tôi đây, rồi nhoài người vào hái quả nhót kia. Nhớ là nhẹ nhàng hết sức có thể không lại rụng hết quả xanh, cái gì cũng có linh hồn của nó."

Đối phương nhún vai tỏ ý không hề hấn gì. Kế hoạch nhanh chóng được thực hiện, đối phương cũng cao mà lại gầy nên không hề nặng, hoặc là khi đó tôi vốn chẳng còn biết trời đất là gì nữa thì cái nặng nó có hề hấn chi. Chỉ thấy vui vui, muốn chạy vào một góc ngồi mà cười cho đã thì thôi. Cười này là cười vui chứ không phải cái điệu cười ha hả trêu ngươi người khác mà tôi vẫn cười.

Xong đâu đấy, thiệt hại ước tính lên đến mấy quả nhót xanh, quá nhiều thường dân vô tội bị ép phải tận số. Tôi nhanh tay giấu nhẹm đi để lúc đối phương kịp thời ngó nghiêng xem có phạm lỗi không thì hậu quả cơ bản đã được xóa sạch dấu vết rồi. Đành phải giấu thôi chứ đâu có cách khắc phục, đến thông minh như tôi mà còn phải lựa chọn hạ sách thế thì cũng đủ biết rồi. Tôi cảm thấy vô cùng hãnh diện về những gì vừa xảy ra. Trước khi vượt rào quay lại, tôi có đủ thời gian nhìn ngắm đối phương, kẻ thản nhiên đứng đó chậm rãi nếm nếm vị chua đặc biệt của quả nhót chín đầu tiên trên cái cây này, đầu mùa luôn đó. Người đặc biệt nên có những lựa chọn đặc biệt như thế là đương nhiên. Tôi hoàn toàn tin tưởng và đảm bảo điều đó.

Giống như có tài đọc được suy nghĩ của tôi, ngay khi tôi nghĩ mình nên nói cái gì đó thì chưa kịp cất giọng, đối phương đã nắm trước được ý đồ, hếch hếch mặt về phía tôi, trừng mắt ra dấu.

"Nín, để tôi không mách bà về chuyện cậu vượt rào sang hái trộm quả thì cậu nên biết điều, bất cứ khi nào tôi gọi là phải qua. Tôi sẽ cần cậu cho việc ăn những quả ngọt đầu tiên, những trái đầu mùa lúc nào cũng là tuyệt nhất. Tên trộm chuyên nghiệp như cậu chắc hẳn là biết điều đó chứ?"

Tôi gật đầu như một con robot thảm hại, đến robot nó cũng sẽ cười vào mặt cái hành động cứng nhắc của tôi lúc đó. Từng lời tôi nghe đã làm tan chảy mất mấy phần hồn vía của tôi rồi, thật không ngờ lại cô bé xinh đẹp như vậy lại có đồng quan điểm với tôi. Trong một phiên tòa được xét xử vội vã như thế, bị cáo là tôi hoàn toàn đồng tình với phán quyết của quan tòa. Tôi thật sự không cần luật sư, lúc này mà có tay luật sư nào tới bào chữa thì tôi sẽ đá đít hắn ra khỏi đây. Tôi đã nói là không cần...

Từ bờ dậu phía bên kia, nguyên cái đầu với mớ tóc xoăn tít, mắt một bên híp một bên bình thường của thằng Cam hiện ra, giọng nó chua thì khỏi nói. Dù rằng nó là đứa nhát nhất hội và cam chịu nhất hội. Chắc hẳn bọn còn lại đã đùn đẩy trách nhiệm, bắt nó phải ra mặt giải cứu cho tôi bằng bài diễn thuyết đầy hối hận vì sai lầm mà nó không hề gây ra. Nhưng để giảm nhẹ hình phạt cho tôi, những đồng đội này sẵn sàng san sẻ một phần tội lỗi.

"Không..gg phải mình thằng Tân đâu, là ...là ... cả bọn chúng tôi cùng thực hiện."

Vị luật sư như thằng Cam, quả thực không ăn thua, nếu có cần nó biện hộ thật thì chỉ tổ phí công phí sức hoặc là tình hình sẽ xoay chuyển theo hướng tồi tệ đi rất nhiều với thân chủ mà nó cần bảo vệ. Thân chủ kiêm nạn nhân đầu tiên của nó đang là tôi đây. Một cậu bé đẹp đẽ nhưng đáng thương vô cùng. Tôi quay lại lườm nó một cái rõ sắc chỉ mong nó biến đi cho. Nó không hiểu ý lại cho rằng tôi đang giận nên càng ra sức mà giải thích.

"Cậu ... cậu mà tha cho nó về... tụi... tụi này sẽ cho cậu làm... làm chị Đại."

Tiếng thằng Quýt từ phía sau hàng rào vọng sang. Có thể thấy nó đang dùng hết sức bình sinh mà dùng sức đỡ thằng Cam nhổm qua bờ dậu và giờ lại phải dùng nốt chỗ sức lực ít ỏi còn lại của nó để hét lên.

"Cho làm chị Đại, lãnh đạo bọn này với thằng Tân, nói gì bọn này cũng làm theo. Ưu đãi đặc biệt lắm rồi đấy, sẽ không có chuyện đàm phán thêm đâu. Bọn con gái là chúa lằng nhằng, mè nheo và chuyên gia gây chuyện rắc rối."

Đối phương bên này chỉ hơi bĩu môi một cái, xem chừng điều kiện đó cũng đã gây được sự chú ý nên mấy lời chê bai sau đó căn bản không để lọt vào tai. Bọn con gái còn có khả năng thần thánh là lựa chọn những gì mà chúng nó sẽ nghe được, mà toàn là những lựa chọn có lợi chứ không có hại bao giờ. Nhưng dù gì người ta cũng là con gái, nên tôi nghĩ lúc đó có lẽ phải kìm nén lắm để giữ cái vẻ dịu dàng thục nữ cho đúng là một đứa con gái. Hôm sau, chúng tôi làm lễ kết nạp thành viên, một lãnh đạo quan trọng, một nhân vật nòng cốt chủ chốt của team mà sau này sẽ trở thành một người không thể thiếu trong cuộc đời một thằng đàn ông chuẩn men tuyệt vời như tôi. Lễ kết nạp diễn ra hết sức trang nghiêm trong bầu không khí hoàn toàn quy phục của bọn thằng Cam, thằng Quýt. Đương nhiên, chuyện đời không bao giờ diễn ra suôn sẻ được thế. Giữa lúc hệ trọng, khí thế đang ngút trời thì bà của đối phương về, sân khấu nhanh chóng bị dọn dẹp, giấu nhẹm sau mấy bụi hoa cỏ gì đó trong vườn. Bốn đứa ngồi khoanh chân thành một hàng ngang, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng mắt nhìn về phía trước đồng thanh cười hết cỡ và làm nghi lễ chào mừng bà đi chợ về. Như chưa hề có lễ kết nạp nào từng diễn ra cách đó ít phút.

Bà nhìn lướt qua cả đám một lượt, thấy đứa nào cũng sạch sẽ tươm tất thì tỏ ra hài lòng lắm. Vừa nói vừa lấy túi quà từ chiếc giỏ mây ra.

"Cái này là quà cho mấy đứa, Thủy Tiên mới từ thành phố về, từ nay sẽ ở với bà. Mấy đứa cho Tiên chơi chung, không được bắt nạt bạn nghe không?"

Cả đám đồng loạt gật đầu, cố gắng trưng ra nụ cười hết sức dễ thương, mà răng với lợi thì đứa nào cũng móm mém như nhau cả. Thật không muốn miêu tả về nhan sắc của bọn này tí nào, nhưng mà riêng Thủy Tiên thì, không phải không muốn mà sức tôi có hạn, không đủ lời lẽ để miêu tả vẻ đẹp đó. Nhưng mà tin tôi đi, cái tên Thủy Tiên cũng có lí của nó cả. Mà tôi hoàn toàn đồng ý với cái lí đó.

Tôi nhận thấy từ ngày Tiên Tiên xuất hiện,Tiên Tiên là cái tên thân mật tôi dùng dể gọi Thủy Tiên. Không thể nào đặt biệt danh như thằng Cam, thằng Quýt được, chúng nó thì hoàn toàn xứng đáng với tên gọi rồi. Phải nói là, bầu trời, mặt đất, thậm chí tới từng nhành cây ngọn cỏ xung quanh chúng tôi đều đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả không khí cũng trong lành và dễ thở hơn. Tôi cũng ngoan hơn, quên cả bày trò mà ngồi nhìn Tiên Tiên của tôi, mường tượng ra một viễn cảnh xa xôi nào đó. Hình ảnh tuy còn mờ ảo không rõ, nhưng tôi chắc chắn là đã nghĩ về tương lai. Nghiêm túc như một người đàn ông chân chính và bản lĩnh. Tôi có thể ngồi án binh bất động như thế cả ngày cũng được, chỉ tiếc là Tiên Tiên lại hiếu động hơn tôi nghĩ. Mọi thứ ở quê đều làm cho cô gái đáng yêu đó cảm thấy hứng thú. Tiên Tiên cũng liều mình giống như tôi, không ngần ngại khám phá bất kì điều gì, sợ hãi cũng không tồn tại trong từ điển của cả hai chúng tôi. Nhưng mà thế cũng chẳng sao, Tiên Tiên làm gì tôi cũng đều thấy hết sức đúng đắn, hết sức thanh tao. Bao gồm cả hành động trèo tường bẻ ngéo một phát quả bưởi đào của nhà bác Tùng cuối ngõ. Trời thì tối om, con chó nhà bác ý cũng không phải dạng vừa, đến tôi còn phải có phần kinh hãi khi tiếp cận. Vậy mà Tiên Tiên, giống như mang trên mình một loại hương thơm có thể thuần phục tất cả những loài động vật trên thế giới này, bao gồm cả những loài ăn thịt người như khủng long hay mấy con vật to lớn từ thời tiền sử, nếu chúng còn tồn tại đến bây giờ. Đến tôi còn bị thu phục hoàn toàn cơ mà, nhưng tôi vẫn phải giữ giá một chút, không thể nào ngay lập tức tỏ ra ngoan ngoãn như một con chó con được. Cho dù tôi lúc nào cũng sẵn sàng làm con chó con nếu Tiên Tiên muốn.

Nhưng mà bác Tùng thì sẽ không dễ dàng như thế, mỗi lần bị bắt tại trận, dù đã mười mươi rõ ràng tôi vẫn phải cãi chày cãi cối rằng chính tôi là đứa ủ mưu và đích thân vặt quả bưởi chứ không phải cô bé đang treo mình trên bờ tường mà bác đang thấy đây. Bác Tùng đã quá chán ngán với việc phải xách tai tôi về tận nhà mà chỉ cho bậc phụ huynh thấy hành động của con trai họ thế nên lần này, bác bắt chúng tôi phải gắn quả bưởi lại như cũ. Theo lời bác thì, nó chưa đến lúc được hái xuống và cái việc mà tôi vừa làm là một tội lỗi lớn. Mặc kệ yêu cầu của mình vô lý tới đâu, bác vẫn cứ đẩy nó về phía những đứa nhóc ngây thơ trong sáng như chúng tôi. Hãy nhớ rằng, những đứa trẻ, dù thông minh tới đâu thì vẫn là trẻ con. Mà trẻ con thì không bao giờ nghĩ ra mấy hình phạt quái ác như của bác Tùng hay là các thầy cô giáo. Nhưng các thầy cô giáo thì lúc nào cũng có lí của mình còn bác Tùng thì hoàn toàn không biết vô lí khác có lí ở điểm nào. Hiểu được những hàng xóm của mình nên tôi có một chiến thuật thông minh là không bao giờ tranh cãi với họ. Chỉ là lần này, cái yêu cầu của bác ấy hết sức vô lí nhưng nó cũng đã ngốn của chúng tôi cả ngày, đem lại một ngày bình yên cho cái xóm nhỏ này. Bốn đứa chúng tôi, không còn thiết tha gì nữa mà lập hồi bàn bưởi, ngồi quây lại thành vòng tròn xem xét kĩ lưỡng thứ trước mặt mình. Xem cả ngày cũng chỉ thấy nó hình như đúng là một quả bưởi non, do Tiên Tiên chẳng nhìn thấy gì mà vặt nhầm. Để tạo hứng khởi cho cả bọn, tôi đã biến hình phạt đó thành lời thách thức với cả nhóm. Đương nhiên là bọn trẻ con bao giờ cũng hứng chí và hăng máu với mấy lời thách thức này.

Trời xế chiều, hội bàn bưởi vẫn chưa thể tan, mặt đứa nào đứa ấy chẳng còn tí sức lực nào, héo như quả táo tàu. Dù trong lúc ngồi tìm kiếm sáng kiến thì chúng tôi có bổ sung năng lượng bằng những trái táo nhỏ tươi ngon đã đến thì thu hoạch trên cây. Chẳng biết bác Tùng có thấy không nhưng không có biến gì xảy ra cho đến khi cả bốn chúng tôi đứa nào đứa ấy no kễnh cả bụng ra. Cuối cùng, trong cái khó cũng ló ra cái gì đó dù không khôn nhưng cũng đáng để thử. Tiên Tiên lấy ra từ phía trong vạt váy của nó mấy cái kim băng, rồi tự nó cẩn thận xuyên qua phần vỏ bưởi sau đó lại khéo léo xuyên cái phần mũi kim nhọn đó vào phần cuống còn lại trên cây một cách hết sức thận trọng, chậm rãi. Thằng Cam, Quýt có nhiệm vụ đỡ mông trái bưởi để nó không bị rơi trước khi những cái kim băng giúp cố định quả bưởi vào phần cuống của nó. Tốn quá trời kim băng, Tiên Tiên đã phải chạy về nhà lấy thêm nhưng dù sao, bài toán cũng đã giải quyết xong. Chúng tôi gọi bác Tùng ra nghiệm thu, bác chỉ hừ một tiếng rồi bỏ vào nhà. Chúng tôi nhún vai dương dương tự đắc bước đi như những người anh hung, rời khỏi nhà bác Tùng rồi chia tay nhau ở gốc cây gạo đứa nào về nhà đứa đấy. Đó chỉ là một trong những vụ tiêu biểu mà tôi nhớ, còn ti tỉ những vụ be bé khác mà chúng tôi đã cùng nhau vượt qua. Những năm tháng tuyệt vời.

Tiên Tiên cũng học chung lớp với chúng tôi, đương nhiên những người xinh đẹp lại thông minh thì lúc nào cũng sẽ nổi bật. Dù mới chuyển về nhưng Tiên Tiên lại được sắp xếp làm lớp trưởng, tôi sẽ véo mũi bất kì đứa nào dám lên tiếng phản đối việc này. Dĩ nhiên là chúng nó còn ngoan hơn con chó cún, vì chúng nó đều quẫy đuôi cả bọn ngay khi Tiên Tiên vừa bước vào rồi. Thật kì lạ.

Thời gian cũng trôi nhanh lắm, chớp mắt một cái chúng tôi mỗi đứa đều đã cao hơn rất nhiều. Người ta gọi đó là lớn lên hoặc là trưởng thành nhưng tôi nghĩ là chưa đến dậy thì vì tôi vẫn chưa tỏ tình với Tiên Tiên. Phải nói được lời yêu với người mình thích thì mới được coi là bước vào giai đoạn dậy thì. Dậy thì xong thì có thể làm người đàn ông trưởng thành rồi, tôi với thằng Cam, thằng Quýt đã lập giao kèo với nhau như thế. Thậm chí chúng tôi còn giấu Tiên Tiên mà làm lễ cắt máu ăn thề, kết tình huynh đệ, nguyện một lòng gắn bó keo sơn từ giờ đến hết cấp 3. Sau đó thế nào tính tiếp, tính xa quá sợ không theo kịp, loạn xị ngậu lên thì thật mất hình tượng với đám con gái. Ở thời điểm mà lập lời thề đó, chúng tôi chỉ là mấy thằng nhóc lớp 3 thôi. Nhưng mà bọn nhóc cũng có quy tắc riêng của mình, thề là thề, nhất định phải tuân thủ. Vì thế mà dù rất cáu tiết nhưng tôi vẫn phải dùng hết sức bình sinh mà ấn cái cục tức đó trở lại bên trong cơ thể mình để cho dạ dày co bóp nghiền nát nó đi chứ không thôi nó mà thoát ra ngoài thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Đến tôi còn phải sợ thì biết rồi đấy. Tôi làm thế chỉ để giữ lời thề gắn bó keo sơn với thằng Cam, thằng Quýt. Mà để thực hiện được lời thề đó tôi buộc phải đào tạo chúng nó trong việc học hành, dạy bọn này đến là mệt nhất là khi nó lại có những chiêu trò hấp dẫn mình. Không thể nào tập trung với bọn này được, chúng nó học không giỏi giang gì nhưng mưu cao thì khỏi phải nói.

Tôi phát hiện thêm một vài đức tình tuyệt vời của mình nữa đó là biết cách nhìn xa trông rộng, và cũng đang học cả chữ Nhẫn nữa. Chữ Nhẫn này từ lúc lọt lòng tôi đã thấy rồi, bố treo nó ở nơi trang trọng nhất trong phòng khách, nó bằng gỗ nên ngày nào đi làm về bố cũng lau chùi sạch sẽ. Nó sạch đến nối bụi cũng sợ không dám bám vào nữa. Nhưng cũng có những ngày bố làm biếng hoặc là bận công chuyện không thể làm khác được thì tôi chính là kẻ phải tiếp quản công việc. Đương nhiên tôi chỉ lau cho có, chứ với lịch trình chăm sóc nó mỗi ngày mà bố duy trì trong suốt bao nhiêu năm qua thì tôi có bỏ mặc cái chữ Nhẫn đó mấy tháng nó cũng chưa bị bám bụi nữa. Đó chỉ là ý kiến riêng của tôi thôi, tôi cũng chẳng dại gì mà đem nó trình bày với bố. Dù rằng gia đình ba người chúng tôi lúc nào cũng duy trì sự bình đẳng, có cái gì bất bình là họp, họp ngay. Họp gia đình. Nhưng thường thì chỉ có mẹ là người triệu tập cuộc họp mà thôi. Tôi thì không có quyền đưa ra ý kiến riêng, dù rằng lần nào bố mẹ cũng vẫn sẽ hỏi ý tôi cho có lệ. Để tôi cả buổi họp dài đằng đẵng cuối cùng cũng có thể lên tiếng. Nhưng chỉ có thể nói một câu.

"Con đồng ý."

Là con đồng ý chứ không bao giờ được là "Con phản đối." Hãy nhớ là không bao giờ, ngay cả khi trưởng thành, đàn ông chuẩn men các thứ rồi thì cũng vẫn vậy. Nhưng nó cũng không quá nghiêm trọng hay gây khó dễ gì trong cuộc đời tôi đâu. Chỉ là ở thời điểm còn con nít ranh thì tôi thấy bất mãn vô cùng, tôi thấy mình không có tiếng nói dù cá nhân tôi cho rằng đôi lúc, những ý kiến của tôi rất sáng giá. Nhưng nó chẳng bao giờ được trọng dụng cả. Cũng may, chứ không hậu quả thế nào ai mà lường trước hết được, rồi tôi lại phải chịu phạt . Tôi đâu có dại dột tới thế.

Nói tóm lại, trong tuổi thơ vang dội của tôi, thời kì đỉnh cao phong độ nhất chính là từ khi Tiên Tiên xuất hiện. Nó nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí kẻ cầm đầu của tôi, nhưng mà tôi không ấm ức gì vụ đó cả. Tôi hoàn toàn đồng ý. Đồng ý bằng cả trái tim mình. Mọi chuyện tuy có lúc gặp bất trắc nhưng về cơ bản là tuyệt vời. Team chúng tôi tuy là đồng đội nhưng mà chỉ có hai đứa thông minh lanh lợi, hai đứa còn lại thì thật, có chúng nó cho vui cửa vui nhà. Nói vậy nhưng mà thiếu chúng nó là tôi nhất định không chịu. Những lần gặp chuyện cũng từ hai thằng đó mà ra, dù sau đó chúng nó có lạy lục hối lỗi hứa hẹn này kia thì cũng không thể tin được. Lặp lại sai lầm là bản năng của hai thằng đó rồi, cũng may còn tôi với Tiên Tiên nên các sự việc đều được giảm thiểu thiệt hại đến mức tối đa.

Như cái lần chúng tôi ủ mưu sang nhà con Hạnh béo lấy chộm mầm cây mà nó ươm giống. Con bé đó không được cái nước gì nhưng lại khá khéo tay trong mấy trò thủ công hay là cần sự khéo léo, cần một bàn tay chăm sóc tỉ mỉ thì nó là thích hợp nhất. Cái đó là bài tập sinh học của chúng tôi, không có thì chỉ còn nước cao chạy xa bay khỏi vùng trời này mới mong thoát được cơn cuồng nộ của giáo viên. Đó quả thực là vấn đề hết sức quan ngại bởi lẽ cả đám chúng tôi thông minh thì thông minh thật, nhanh nhẹn thì nhanh nhẹn thật, đến thật thà quá đang như thằng Cam còn biết đường nói dối cho tôi để chạy tội cơ mà, thế nhưng lại không đứa nào có lấy nổi một chút năng khiếu để phục vụ cho môn sinh học hay mấy môn thủ công thủ kiếc gì đó, đàn ca sáo nhị lại càng chắc chắn là không. Tôi đảm bảo.

- Còn tiếp - 

Ngày đăng: 25/07/2018
Người đăng: Duyên Kwon
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Oscar Wild - live and life quote
 

“Sống” và “Tồn tại” là thái cực khác nhau, con người ta thường biết cách “tồn tại” hơn là biết “Sống”

By Oscar Wild

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage