Gửi bài:

Hồng Gai

Vụ này bí ngô xanh um. Ngọn mơn mởn. Hoa nở vàng khắp vườn. Trái sai bò từng quả xanh đậm dưới đất. Lá bí trùm rậm rạp lên trên. Cúc phải sai người nhà hái ngọn bí đem ra chợ bán bớt. Hoa bí cũng được hái thành bó bán cùng ngọn. Một bó hoa bí giá mười ngàn đồng. Ngọn rau thì dao động từ sáu đến tám ngàn đồng.

***

Đất ở các quả đồi đều rất tốt. Ngoài việc trồng các loại cây rau màu, Cúc còn trồng cam, thanh long. Năm nay, bí ngô hứa hẹn một mùa vụ khả quan. Vườn cam thu hoạch trước tết cho Cúc số tiền lãi lên tới trăm triệu. Đợt này, Cúc đang có kết hoạch chăm bón để cây ra hoa đúng vụ. Quả đồi trồng thanh long ở mạn phía tây cũng phát triển ổn định, khoảng giữa năm, thanh long sẽ cho hoa và kết trái.

hong-gai

Khu đồi Cúc nhận canh tác đã hơn năm năm nay. Trước khi về đây, Cúc làm công việc nhân viên kinh doanh trên thành phố của tỉnh. Mức lương trên năm triệu một tháng, đủ cho anh thuê nhà và chi phí các sinh hoạt tối thiểu. Nếu Cúc gắn bó thì cơ hội thăng tiến trong công việc không phải là không có. Tuy nhiên, chuyến công tác Đà Lạt đã làm thay đổi kế hoạch của chàng trai trẻ. Từ các mối quan hệ trong chuyến công tác đó, Cúc đã tìm hiểu và đưa nhiều giống cây có năng xuất cao và đang rất được ưa chuộng về trồng. Quyết định bỏ công việc ở thành phố về quê lập nghiệp của Cúc ban đầu cũng khiến bố mẹ anh khá lo lắng. Việc nhận đất, trồng thử nghiệm cây con bước đầu cũng không suôn sẻ. Cúc phải dồn tất cả vốn liếng tích cóp, nhờ sự ủng hộ của bố mẹ để vay mượn thêm. Các giống cây trồng đưa về vùng đồi này, do chưa hợp khí hậu và thổ nhưỡng nên Cúc lại phải bỏ công nghiên cứu để thay đổi cách chăm bón. Thành công của mùa vụ mùa đầu tiên, lứa cam cho trái vàng tươi, các quả đồng đều như nhau, vỏ quả mỏng, múi ít hạt mà lại rất ngọt. Giống cam của Cúc đã được thị trường tiếp nhận. Thương lái biết tiếng đã đến tận vườn thu mua. Từ số lãi đó, Cúc tiếp tục vào Đà Lạt đưa về giống bí ngô, các giống rau thuộc họ cải, khoai tây và cà rốt... Trong những lần như thế, Cúc vô tình dừng chân tại Bình Thuận. Ngắm nhìn cánh đồng thanh long mênh mông ở Hàm Thuận Nam, Hàm Thuận Bắc, Cúc đã nảy ý định đưa cây thanh long về trồng trên các vườn đồi của mình. Hai mùa thanh long đã trôi qua, Cúc đang đợi mùa thanh long thứ ba...

Rời thành phố gắn bó với một công việc mới mà chính Cúc cũng chưa được đào tạo qua, bản thân anh không khỏi bâng khuâng và đôi chút nuối tiếc. Dù sao, Cúc cũng đang có một công việc, lại ở giữa thành phố. Người yêu anh, Hương, cô gái khác huyện, đang làm tại hội chữ thập đỏ. Anh về vùng đồi núi quê hương có khác gì tình yêu của họ sẽ bị ngăn cách. Hôm anh về, Hương vừa có chuyến phát quà từ thiện tại vùng cao. Cô sấp ngửa tới chỗ anh:

- Sao anh nói là làm ngay vậy? Anh không tôn trọng em sao?

Anh ôm người yêu vào lòng, an ủi:

- Anh quyết rồi, đừng cản anh.

Hương phát khóc lên được. Nhưng rồi cô đã bình tĩnh ngay sau đó. Hương vừa cầm đồ đạc theo anh ra xe vừa nói:

- Điện thoại cho em. Rảnh em sẽ về. Anh cũng vẫn phải lên đây thường xuyên nữa chứ.

Chuyến xe phía Bắc hôm đấy đưa Cúc về trong cái oi ả của nằng và bụi đường còn có sự thổn thức của anh. Anh thương Hương và nhớ cô quay quắt. Cúc cần mẫn với công việc, những lúc ngơi tay, Hương lại như thấp thoáng bên anh. Núi đồi mênh mông, không có Hương, đôi lúc anh cảm thấy như mình lạc lõng. Tuy nhiên, thôi thúc phải thành công trên mảnh đất còn nhiều tiềm năng của núi đồi đã khiến anh quyết tâm hơn bao giờ hết. Ngày cô về chơi, nhìn thành quả của anh, màu xanh lẫn với màu vàng đỏ của cây trái, rau quả, cô đã đùa:

- Em về làm bà chủ trang trại với anh vậy.

Nói là nói vậy. Cúc biết Hương rất yêu công việc của mình. Do đặc thù công việc, Hương thường xuyên có những chuyến đi xa tới vùng sâu, vùng xa, miền núi, nông thôn còn nhiều khó khăn. Các đối tượng mà Hương tiếp xúc là trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, da cam, người khuyết tật, người nghèo, neo đơn, cơ nhỡ... Hàng tuần, hàng tháng, hội chữ thập đỏ lại có hoạt động định kì là tổ chức các suất ăn từ thiện phát cho bệnh nhân nghèo đang nằm viện.

Cúc về đây. Đôi lần Hương mới ghé lại được. Những chuyến thăm ấy đều vội vã, cô đến rồi lại vội vàng đi ngay. Cô như một cơn gió mà anh không thể thiếu được nhưng buộc cơn gió lại cho riêng mình anh làm sao giữ cô được. Lần này cũng vậy, từ lúc bí ra hoa tới bây giờ có quả đã to tới hai mươi, ba mươi kilôgam. Suốt từ đầu năm, một mình anh phải ủ phân đậu tương để bón cho cây cam. Thanh long đang vào mùa thu hái. Vườn thanh long đỏ rực giữa đất trời. Nhớ lại, vào mùa khô hạn, chỉ riêng việc tưới nước cho thanh long đã chiếm trọn thời gian của anh. Đêm đến, để Thanh Long ra quả trái vụ lại phải chiếu điện cho cây nở hoa. Thành quả của mùa thanh long đang tới gần khiến Cúc rất nôn nao. Vậy mà Hương vẫn chưa về. Anh nóng ruột, định bỏ cả đấy để lên gặp cô. Liên lạc qua điện thoại rất phập phùng, nhớ thương, xa xôi không thể nói hết được. Muốn được úp mặt vào bộ ngực nóng hổi của cô, hôn lên bờ môi lúc nào cũng rất bí ẩn. Ngày họ còn ở trên thành phố, cuối buổi làm, ngày nào anh cũng đón cô. Bữa ăn của hai người ríu rít, xum vầy dù chỉ có vài món đơn giản như thịt kho, rau luộc, cá rán hoặc canh chua. Cơn gió của anh liệu có về hẳn đây không? Có những cánh đồng nào đang đợi cô?

Chuông điện thoại reo. Cúc cầm máy lên. Tiếng Hương thoang thoảng:

- Các tỉnh miền núi phía Bắc đang bị lũ lụt nặng. Em không về được. Đồng bào đang cần bọn em anh ạ. Giận em nhiều không?

Nghe câu cuối cùng của Hương. Anh níu lấy như sợ mất:

- Em chóng về nhé. Anh đợi em về

- Em sẽ về. Giọng Hương nhỏ lại. Không còn tín hiệu nữa. Sóng đã mất liên lạc.

Cúc đã đợi Hương trong niềm phấp phỏng. Mùa mưa, đài báo liên tục đưa tin sạt lở và ngập lụt. Cô đến với mọi người sao anh nỡ giận cô được. Nhưng lo lắng thì như lửa đốt. Anh là đàn ông mà bình chân vô sự. Cô đang ở nơi nước, đất và đá có thể đe dọa bất cứ lúc nào. Cô gắn bó với công việc này từ lúc ra trường tới nay. Có điều gì trong công việc ấy thu hút cô đến như vậy. Công việc của một người đem lòng nhân ái cho những người còn gặp nhiều khó khăn. Biết bao tâm hồn cần làn gió như cô. Đến lúc nào, cơn gió ấy bên anh? Cúc cứ nghĩ miên man như vậy. Anh bước ra vườn cải, cải bẹ vàng, cải bẹ mào gà, cải ngọt, cải ngồng, cải canh, bắp cải, cải củ, cải thảo rồi xà lách xoăn, xà lách tím, đều là các giống rau có giá trị dinh dưỡng cao và đang được người tiêu dùng ưa chuộng. Cúc muốn đưa dây chuyền sản xuất rau sạch của mình vào hệ thống cửa hàng, siêu thị qua các ứng dụng quảng cáo bằng công nghệ và các tổ chức phân phối sản phẩm nông sản. Tiềm năng đất đai và điều kiện quanh đây còn rất lớn, anh muốn sản phẩm của mình có chỗ đứng trong nước và tiến tới có thể xuất khẩu sang cả các nước khu vực và trên thế giới. Ước ao của anh thì rất lớn, bản thân anh lại bé nhỏ, anh muốn có cơn gió luôn bên cạnh và sưởi ấm cho mình.

Rồi mùa mưa cũng hết. Đôi khi chỉ có những cơn mưa nhỏ tạt qua vùng này. Trời hơi lạnh. Anh mặc thêm chiếc áo khoác. Sương thu phủ đầy không gian. Nhìn về phía tây qua cửa sổ, anh thấy đường chân trời lẫn với đồi núi không phân định được. Chỉ biết rằng đấy không phải là ranh giới cuối cùng. Cũng như anh, ở đâu cũng có những cánh đồng, điều quan trọng anh và Hương ở bên nhau.

Chuông cổng chợt vang lên ran ran. Âm thanh của tiếng chuông đã đánh thức anh. Cúc mở cửa chính. Anh như không tin vào mắt mình. Hương đứng đấy tay sách va li lỉnh kỉnh. Chiếc tắc xi chở khách lùi dần ra đường cái. Anh mở cổng và không giấu được niềm hạnh phúc. Người cô phờ phạc vì vừa trải qua chuyến đi đường dài, tuy vậy gương mặt lấm tấm mồ hôi vẫn tươi tỉnh, vài sợi tóc bết lại bên thái dương:

- Em đi đường vòng về đây luôn. Vui quá nên muốn báo cho anh biết ngay.

- Gì vậy em? Anh vừa nói vừa đỡ hộ túi sách cho cô.

- Chúng em kết thúc chuyến công tác xuất sắc. Ban lãnh đạo tỉnh quyết định đưa em về làm ở chi nhánh hội chữ thập đỏ của huyện. Em vẫn ao ước lâu nay mà. Em không thể để anh đợi thêm được nữa.

- Thật không em? Cúc ngước lên. Anh tự hào về cô và vui quá.

Họ nhìn nhau. Không nói nên lời.

Bữa cơm gia đình diễn ra thật đầm ấm. Anh chị của Cúc gần đấy cũng tới. Hội trẻ con nhao nhao. Ở đâu có chúng nó là đã thấy vui rồi. Trong chén rượu thân mật, Cúc đồng thời thông báo với mọi người tin vui của hai người và ngỏ ý muốn cha mẹ chính thức tới thăm nhà Hương. Hương về đây đã đôi lần. Tình cảm của cả hai mọi người đều đã biết. Bố mẹ và anh chị Cúc cũng đã rất sốt ruột, anh đã trên ba mươi tuổi. Nhận được tin mừng này, ai cũng hỉ hả trong lòng. Các cháu của Cúc mừng ra mặt. Chúng vốn luôn tò mò về người yêu của cậu, của chú.

Xong bữa trưa, Hương và Cúc men theo sườn đồi dốc thoai thoải. Xung quanh trang trại, cây rừng và các loại cây cỏ dại cũng đang lên xanh. Xa xa, họ nhìn thấy hoa của một loài dong. Bông hoa màu vàng pha đỏ có vẻ đẹp kì lạ. Đột nhiên, anh khẽ áp đôi môi mình vào môi cô. Đất trời dường như cũng yên lặng hẳn.

Tống Thị Thanh

Ngày đăng: 19/05/2019
Người đăng: Tống Kim Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
perfect relationship
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage