Gửi bài:

Chap 9

Chẳng biết nó và chị ngồi café bao lâu nửa. Mỗi lần có tâm trạng nó đều như vậy, mãi mê chìm trong suy nghĩ quên cả mọi thứ xung quanh, quên luôn sự có mặt của chị ở đó. Thi thoảng bàn tay nó lại nhói, cả lồng ngực nửa, tất nhiên nó vẫn cố cắn răng tránh để chị phát hiện và lo lắng, về SG phải đi khám lại mới được chứ tình hình kiểu này lấy đâu ra sức khỏe mà đi học, đi làm. Gương mặt non nớt của nó vẫn còn quá sớm để lo lắng những chuyện mang tính chất người lớn, vẫn còn sớm để tạm biệt cuộc sống của một thằng sinh viên ngồi ghế nhà trường...nhưng mấy ai biết được bên trong gương mặt non choẹt này đã vừa mới trãi qua một chuỗi ngày đậm mùi đời, đậm mùi cuộc sống thực sự.

- Nhox hứa với chị sẽ không buồn nửa mà

Chị đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ đưa nó trở về hiện tại. Nó ngơ ngác nhìn chị chưa biết nói gì thì chị tiếp lời luôn, gương mặt chị chẳng còn nụ cười mà ánh mắt có vẻ lo lắng, một chút nghiêm nghị nhìn thẳng vào nó.

- Hôm qua kết thúc rồi. Nhox đừng như vậy nửa. Chị không muốn thấy nhox buồn, chị ghét ai hổng biết giữ lời hứa lắm đó.

Nó im lặng đưa mắt nhìn về phía bờ hồ, nhưng chị đưa tay xoay mặt nó về phía chị.

- Chị biết nhox thờ ơ lạnh lùng lắm nhưng chị không thích nhox như vậy trước mặt chị. Chị muốn nhox phải luôn nhìn chị khi nói chuyện, nhox không được nhìn chỗ khác. Chị là chị của nhox, chị hổng phải người lạ nên nhox phải nghe lời chị biết chưa!

Giờ nó chẳng khác nào đứa em bé nhỏ đang bị chị hai dạy dỗ vậy, mặt nhìn chị nhưng lại lúng túng như mới phạm tội tày đình gì vậy, tự nó biết lúc đó mặt nó chắc cũng ngố dữ lắm đây. Nó mĩm cười nhìn chị gật đầu

- Nhox!..Nhox xin lỗi

- Chị hổng cần nhox xin lỗi! Chị cần nhox phải mạnh mẽ lên. Nhox là con trai, con trai là phải mạnh mẽ, không được yếu đuối dù xảy ra chuyện gì biết chưa.

Nói xong chị đứng dậy đi ra ngoài

- Cho nhox 5 phút suy nghĩ đó, nghĩ xong ra ngoài chở chị đi ăn trưa. Đói bụng rồi nè!

Chị quay lưng đi thẳng, bỏ mặc nó ngồi một chỗ đưa mắt nhìn theo. Nó biết chị đang cố gắng làm nó vui, bắt nó không được buồn theo cách riêng của chị, an ủi nó nhưng lại chẳng giống ai cả, cứ như đang ra lệnh cho phạm nhân không bằng. Mà đã là lệnh thì dễ gì nó dám cãi. Không cần tới 5 phút suy nghĩ, nó chỉ cần 5 phút để gọi phục vụ tính tiền rồi đi ra cửa lấy xe. Nói cho nó 5 phút suy nghĩ chứ ra tới nơi nó đã thấy chị đứng ngay trước cổng đầu đội nón bảo hiểm sẵn rồi. Có muốn suy nghĩ cũng không có thời gian, ai lại nỡ ngồi suy nghĩ để chị đứng ngoài trời thế này mặc dù trưa Đà Lạt nắng cũng không gay gắt cho lắm.

- Giờ ăn gì đây?

- Chị muốn ăn cơm tấm.

- Cũng được. Vậy mình vào chợ kiếm cơm tấm ăn nha

- Uhm

Chị leo lên xe vui vẻ bắt nó chở đi ăn. Mới nghiêm nghị ra vẻ chị thì giờ như con nít cười toe toét ngồi sau xe nhún nhún mỗi khi nó ôm cua vòng quanh hồ để chạy trở về chợ. Vòng vèo chợ cũng tìm được một tiệm cơm tấm có vẻ sạch sẻ. Chị ăn ngon lành, cướp luôn phần thịt bắt nó ăn phần mỡ trong dĩa cơm của chị thành ra nó tiếng là ăn cơm tấm chứ chị được ăn cơm với mỡ nướng chứ có được ăn miếng thịt nào đâu, vậy mà nó vẫn ăn hết được dĩa cơm, nó cũng nể nó thiệt @@. Ăn uống xong xuôi chị đứng dậy chạy qua ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai nó.

- Nhox chị buồn ngủ rồi

- Ờ thì sao?

- Kiếm chỗ cho chị ngủ đi

- Trời mới ăn xong mà ngủ gì

- Kệ! Chị buồn ngủ thiệt mà

- Ờ vậy mình về phòng ngủ chịu hok

Ngẩm nghĩ một hồi chị gật đầu

- Uhm cũng được. Đi nhanh nhox!

Chị đứng dậy đi ra ngoài trước bỏ mặt nó ngồi chờ phục vụ tính tiền. Gì thì gì chứ nói đến ngủ là nó chịu liền, mỗi lúc đầu óc nhiều tâm trạng thế này thì nó vẫn muốn vùi đầu vào giấc ngủ mà.

Vừa về đến phòng chị đã nhảy ngay lên giường chui vô đống mền nằm cứ như sợ trễ một giây là ai giành mất giấc ngủ của chị vậy. Nó lắc đầu đi lại giường gỡ đôi giày boot với mũ len của chị ra rồi mới tự cởi áo khoác quăng vào tủ, sau đó nó tiến lại nằm xuống sa-lon nhắm mắt ngủ. Đêm qua nó thiếu ngủ, cả ngày chở chị đi vòng vòng khiến nó cũng mệt cộng thêm tâm trạng không tốt nên nó chìm ngay vào giấc ngủ. Có lẽ kể từ giây phút đó nó thích ngủ trên ghế sa-lon, cho đến bây giờ đi đâu có nếu có cơ hội nó đều tìm đến chiếc ghế sa-lon để ngủ.

Mở mắt ra, nó đoán trời đã tối, đầu óc nó quay cuồng mệt mỏi...cảm giác mà người ta thường gọi là mặt trời đè mỗi khi ngủ vùi buồi chiều. Mà đúng là nó đang bị đè thiệt, hổng phải mặt trời đè mà đang bị thứ dữ hơn mặt trời nhiều. Là chị, nó suýt bật cười khi quay xuống nhìn thấy gương mặt chị ngủ ngon lành đè lên ngực nó, tay chị còn ôm chặt con gấu nhồi bông hôm đi lên đây lúc ngồi nghĩ giữa đường chị bắt anh Phong mua chỗ quầy hàng lưu niệm. Hết nói gì với chị luôn, ngủ trên giường thoải mái không chịu tự nhiên nhảy xuống ngồi ngủ với nó chi cho khổ không biết nửa. Biết vậy hổi chiều nó nằm trên giường ngủ luôn để chị khỏi phải xuống đất ngồi ngủ thế này, anh Phong mà biết được chắc giết nó luôn quá.

Càng nhìn chị ngủ nó càng cảm thấy buồn cười, gương mặt nữ hoàng ngủ có lẽ không giống thiên thần bằng em nhưng lại rất ngố y như con nít, thêm vụ ôm gấu bông nửa chứ. Vì chị nằm ngay trên ngực nó nên nó cảm nhận rõ từng hơi thở, nhịp tim đập của chị. Nằm ngủ không biết gì thì thôi chứ thức rồi đúng là áp lực lớn lắm, thở cũng không dám thở mạnh, lúc đó nó mà nín thở được với bóp cho tim nó đừng đập mạnh thì nó cũng làm vì nó sợ mỗi lần nó thở sẽ làm chị giật mình thức giấc, thở còn không dám tất nhiên cử động nó càng không thể rồi. Vậy là đành nằm im chịu trận để chị ngủ yên, người càng lúc càng mõi...thầm trách con mắt hồi nảy tư nhiên ngủ luôn đi cho rồi, thức làm gì để giờ như chịu cực hình không bằng.

Nằm nghĩ ngợi chịu trận cũng hơn một tiếng đồng hồ nó mới được giải thoát vì chị trở mình, vô thức chị ngả người qua một bên làm nó phải vội lấy tay ôm đầu kéo chị lại chứ không chị ngả vô cạnh bàn là tiêu. Nó kéo hơi mạnh làm chị giật mình thức dậy, gương mặt chị ngơ ngác nhìn nó rồi hỏi một câu khiến nó suýt phì cười:

- Sáng chưa nhox?

- Tự nhìn trời đi chị hai

Chị dụi dụi mắt ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa ban-công vài giây rồi ngả đầu lên ngực nó nhắm mắt tính ngủ tiếp

- Ưm...ưmm chưa sáng nửa hả. Vậy chị ngủ tiếp đây....

Nó bật cười đưa tay đẩy không cho chị nằm xuống rồi vỗ vỗ nhẹ vào mặt chị

- Trời trời...tỉnh lại đi nữ hoàng nhà tui ơi. Ngủ gì tới không biết trời đất gì luôn. Ngủ từ trưa tới tối luôn chứ sáng gì nửa...

- Là sao?

- Haha Dậy đi ăn tối nè không đói hả. Giờ là sắp tối chứ sắp sáng gì..

- Vậy hả....hix hix...chị đâu biết đâu

- Bó tay chị luôn....ngố quá trời

- Mệt nha...tại chị lộn chứ bộ

- Haha thôi dc rồi dậy đi...hổng đói bụng hả

- Uhm hen chị thấy đói rồi nè...

- Đi rửa mặt cho tỉnh đi rồi mình đi ăn

- Nhox hổng rửa mặt hả

- Khỏi! Nhìn chị này giờ tỉnh luôn rồi rửa gì nửa

- Uýnh chết giờ!...Đồ ở dơ! Xíiiiii

Chị xụ mặt đứng dậy dứ nắm đấm trước mặt nó rồi chạy vù vào WC. Nó ngồi dậy ểu oải vươn vai....phù nằm đơ cả tiếng đồng hồ mới cử động suýt tí là thành tượng luôn rồi. Lục đục biết bao lâu chị mới vệ sinh cá nhân xong.

- Ngủ trong đó sao mà lâu vậy trời

- Kệ chị nha.

- Tránh ra nhox đi rửa mặt cái coi

- Nảy ai nói tỉnh rồi mà

- Chờ chị nảy giờ buồn ngủ lại rồi

- Xí...nhanh nha. Chị xuống dưới sảnh đợi trước

- Uhm...xuống liền!

Nó đi vào WC vệ sinh cá nhân xong đóng cửa phòng mặc thêm chiếc áo khoác rồi đi xuống dưới sảnh dắt xe máy ra. Chị vui vẻ leo lên ngồi sau lưng nó xuýt xoa

- Lạnh ha nhox

- Uhm. Ăn gì đây

- Ăn cái gì nóng nóng đi nhox. Chị lạnh quá

- Vậy kiếm lẩu ăn nghen

- Uhm...sao cũng được

- Chà nay dễ tính dữ

- Hok dám, tại chị cũng thích ăn lẩu bộ

- Vậy đi...

Nó siết ga chạy đi, gì chứ ăn lẩu thì nó biết chỗ. Lúc trưa chị bán nón có chỉ nên giờ chỉ cần hỏi đường là tìm được chỗ bán lẩu ngon thôi. Đà Lạt về đêm lại trở lạnh, lúc mới trên phòng xuống còn bình thường chứ giờ vút xe trong đêm thế này người cứ run lên bần bật, tay tuy có đeo găng nhưng gió vẫn cố lùa vào lạnh cóng. Trời lạnh...vậy mà sau lưng nó có một người hình như chẳng để ý gì cả, gương mặt thích thú nhìn xung quanh cười tươi, thi thoảng chị còn đứng lên vịn vai nó để nhìn cái gì đó ở phía xa. Cuối cùng cũng tới quán lẩu, gọi một cái lẩu dê và thịt heo rừng nướng hai chị em ngồi ăn ngon lành. Xung quanh ai ai cũng muốn rúc sâu hơn vào những chiếc bếp than ấm hồng, nó và chị không ngoại lệ, hôm nay chẳng đứa nào thèm giành ăn với nhau nửa, ngược lại chị càng nép sát vào người nó hơn vừa ăn vừa xuýt xoa mỗi khi có cơn gió lùa qua. Hình như càng về đêm sương xuống nhiều hơn thì phải, ngồi ngoài trời có hơn 1 tiếng để ăn mà vai nó và chị đều lấm tấm những giọt nước li ti...cảm giác thật khó tả...Trời lạnh mà...càng lạnh người ta càng lười nói chuyện thì phải.

Cuối cùng cũng giải quyết xong nồi lẩu và mấy món ăn khác...ngồi run run cầm ly sữa đậu nành nóng hổi trong tay chị vui vẻ nhìn nó

- Sao nhox biết chỗ này ăn ngon vậy

- Hên xui

- Xạo!...ai chỉ nhox dzạ?

- Chị bán nón đó...

- Mà sao nhox biết đường đi

- Uhm chạy đại chứ làm gì biết đường, tại nó cũng gần chỗ mình ở mà

- Hihi hay ta...mai mình ăn chỗ này nửa ha

- Hả...bộ chưa chịu về sao?

- Uhm...chị chưa muốn về đâu

- Nhưng mà....

Nó chưa nói hết câu chị đã đưa ly sữa lên bịt miệng nó lại

- Chị chưa muốn về

Rồi nháy mắt đứng dậy đi ra ngoài đường...

- Nhox lạnh hok?

- Lạnh chứ sao hok

- Vậy mình đi caffe ha

- Uhm...nhưng caffe nào, gần bờ hồ nửa hả?

- Không! Hihi lần này để chị dẫn nhox đi caffe

- Biết đường không

- Biết chỗ nhưng hổng biết đường. Nhox cứ chạy đi mình hỏi đường từ từ

- Ờ ờ! Để nhox tính tiền

Nó gọi cô chủ quán tính tiền trong khi chị chạy lại chú xe ôm để hỏi đường. Tính tiền xong nó chạy xe lại gần chị đứng chờ, hỏi được đường nên chị vui vẻ leo lên xe, nó siết ga từ từ không quên gật đầu cảm ơn chú xe ôm. Không biết chị chỉ đường có đúng không mà càng ngày nó càng cảm thấy chạy xe càng xa dần trung tâm thành phố, xe nó chầm chậm đi những con đường phía trên con dốc..

- Nè chị chỉ đúng đường nha. Đây hổng phải ở SG đâu mà chị lung tung đó

- Xí...làm như chị khờ như nhox vậy

- Hay quá, ở SG toàn chỉ đường lung tung hết luôn, làm như nhox hổng biết vậy.

- Hihi kệ chị...chạy đi sắp tới rồi

- Ờ...caffe gì xa dữ...đi lên tuốt trên này thấy ghê quá

- Hihi con trai mà nhát quá à. Than thở hoài

- Nhát gì mà nhát, đi xa thế này trời tối om đường vắng...sợ nguy hiểm cho chị thôi

- Hổng sao đâu mà...ý nhox nhox rẽ phải vào

Chị vỗ vỗ vai nó chỉ vào một con đường tối om bên phải con dốc. Nó dừng xe lại ngập ngừng hỏi

- Nè nè caffe gì ở trong này...đường tối thui à

- Mệt ghê chạy vào đi hổng sao đâu

- Đúng đường hok đó

- Đúng...thề luôn

- Ờ ờ

Nó bấm bụng chạy vào con đường đó, đường tối đến nổi nó không thể hìn thấy biển tên đường là gì cả. Hai bên đường tối om, càng ngày xe càng leo lên cao trên dốc, thi thoảng có ngon đèn đường nhưng chẳng đủ làm sáng con đường mà càng tăng thêm vẻ mịt mù xung quanh...Sau lưng vô thức chị nép sát vào lưng nó hơn vì lạnh và vì chị cũng hơi ớn ớn thì phải. Cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả mà trước mặt nó dần hiện ra những ánh đèn màu đỏ đỏ, hồng hồng nhẹ nhàng tỏa lên giửa màn đêm đen...Chẳng cần chị lên tiếng tự nó vô thức ngừng xe lại ngay trước caffe im lặng đưa mắt nhìn. Caffe đẹp đến ngỡ ngàng, nó mĩm cười nhìn lên những ánh đèn dịu dàng, căn nhà đậm chất phố núi với kiểu kiến trúc đơn giản nhưng lạ mắt, có vẻ gì đó mộc mạc nhưng sang trọng theo kiểu phương tây. Chẳng cần nhiều thời gian để suy nghĩ nó xác định đã trót lỡ yêu caffe này mất rồi....nghe cứ như tình yêu sét đánh ấy nhỉ...Tuy chưa đặt chân vào bên trong quán nhưng nó vẫn cảm nhận được bên trong quán sẽ càng quyến rũ nó hơn. Chị nhẹ nhàng bước xuống nháy nháy mắt.

- Hihi coi mặt nhox kìa...thích caffe này rồi đúng hok

- Ừ ừ...

- Gửi xe đi...vào trong cho ấm đứng ở ngoài lạnh quá à

- Uhm chị vào trước đi

- Hihi chị chờ nhox vào luôn

- Uhm

Nó gật đầu dựng xe xuống trước cổng im lặng theo chị đi vào trong sau khi nhận thẻ xe từ tay chú bảo vệ có bộ quần áo cứ như hòa vào đêm đen vậy. Nó cho hai tay vào túi từ từ đi vào quán, chị vòng qua tay nó vui vẻ đi kế bên. Mở cửa chào nó là một cô bé phục vụ với trang phục rất lịch sự và duyên dáng.

- Chào anh chị...anh chị đi mấy người ạ?

- Hai người thôi em

- May quá. Còn chỗ ngồi gần cửa sổ bên kia được không ạ? Hay anh chị muốn ngồi ở bên này

Cô bé phục vụ nhẹ nhàng vừa hướng dẫn vừa chỉ tay về những chỗ ngồi cho nó và chị chọn lựa. Tất nhiên chị là người giành chọn chỗ rồi.

- Mình ngồi đó ha nhox?

Chị chỉ tay về chỗ ngồi gần cửa sổ rồi kéo tay nó đi về phía đó. Mọi thứ im lặng, chỉ có tiếng trò chuyện nho nhỏ của những người khách xung quanh và tiếng nhạc du dương vang lên. Nó chầm chậm đưa mắt quan sát khắp quán...lần đầu tiên mà nó có cảm giác dường như rất thân quen với caffe này vậy. Chỗ ngồi chị chọn nó cũng rất thích bởi vì từ đây thành phố với những ánh đèn lấp lánh hiện ra trọn vẹn trong tầm mắt. Có lẽ Đà Lạt không rộng lớn, không nhiều đèn như SG của nó...nhưng ngồi từ đây Đà Lạt có lẽ đẹp hơn SG về đêm. Như thường lệ nó chọn cho mình món caffe đen quen thuộc, hôm nay caffe sẽ không có đá bởi vì chính Đà Lạt vẫn luôn se lạnh rồi mà. Còn chị khác nó, chị chọn cho mình một ly caffe có một chút cacao, một chút kem...chắn chắc món caffe đó sẽ ngọt ngào hơn món caffe đen đắng nghét của nó rồi...ừ...luôn ngọt hơn caffe của nó luôn luôn như vậy..."chị nhỉ "J

Ngày đăng: 08/09/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?