Gửi bài:

Phũ

(truyenngan.com.vn) Trời ơi, tôi giữ thân mình trong sạch chờ anh, trong khi anh lại đi làm vấn đục, hoen ố 1 cô gái khác.

***

Tôi rảo bước trên con đường dài dọc bờ hồ Xuân Hương. Cái lạnh của Đà Lạt về đêm càng làm cho tôi càng thêm xốn xang. Ngày ấy, tôi và anh rất hay sánh bước cùng nhau ở nơi này. Thỉnh thoảng, mình còn thuê xe đạp đôi, mà theo anh thì: "Đi xe đạp đôi cho tình em nha!" Tình cảm đẹp đẽ của chúng tôi kéo dài 3 năm học cấp 3. Nhưng mà...

phu

Thấm thoát, mà đã 6 năm kể từ ngày anh nói lời tạm biệt tôi để sang Anh du học. Làm sao tôi có thể quên lúc anh ôm tôi thật lâu, giọt nước mắt nóng ấm của anh rớt xuống trán tôi. Người anh khẽ run run vì xúc động. Anh nói rằng em nhất định phải chờ anh, chờ ngày anh trở về để cưới em làm vợ. Anh bảo tôi:" Sẽ nhanh thôi My à!, 3 năm trôi qua nhanh lắm. Anh hoàn thành xong bằng tốt nghiệp đại học, anh trở về mình cưới nhau em nhé!"

Anh đi xa nhưng mỗi ngày anh vẫn gọi về cho tôi ít nhất 1 lần, rảnh rỗi thì là 2, 3 lần. Cũng chẳng có gì, chỉ là hỏi tôi ăn uống thế nào, sức khỏe ra sao, học hành ổn chứ. Vậy mà, những cái bình thường đó cứ làm cho tôi thêm yêu và nhớ anh da diết. Vẫn là những cú điện thoại, những đoạn mail dài 8, 9 dòng, hiếm lắm cũng có những bức thư anh viết tay có kèm theo hình của anh trong đó, anh chụp rồi gửi về cho tôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể hy vọng về anh, về tương lai của chúng tôi. Mọi chuyện cứ như vậy trôi đi, tôi vẫn chờ anh quay về. Ngày anh báo với tôi rằng 4 tháng nữa anh về, tôi lại càng khắc khoải chờ anh, tôi xé từng tờ lịch mong ngày anh trở lại, 4 tháng thôi, nhưng với tôi cứ như là 1 thập kỷ.

Tôi luôn chờ mong cái ngày anh trở về, hy vọng về đám cưới của chúng tôi. Tôi thường xuyên lên những trang web, những tờ tạp chí để tìm hiểu về cách tổ chức tiệc cưới, tôi suy nghĩ rằng tôi và anh sẽ mặc trang phục cưới ra sao. Lúc bấy giờ, tôi còn tự mắng tôi ngốc. Vì có phải về là cưới ngay đâu chứ!

...

Còn 1 tháng nữa thôi, lòng tôi cứ như mở hội, tôi bắt đầu chăm sóc, làm đẹp bản thân hơn. Tôi muốn 1 tháng sau anh trở về tôi sẽ xinh đẹp nhất trong mắt anh! Anh sẽ luôn tự hào vì có tôi!. Nhưng mà, đời có ai đoán được chữ ngờ đâu......

10 ngày nữa thôi, cứ nghĩ sắp được gặp anh rồi, tôi vui như sắp phát điên. Vậy mà, anh gửi mail cho tôi vào 1 chiều chủ nhật với nội dung rằng anh đã có bằng tốt nghiệp loại ưu ngành Tài chính ngân hàng, anh được tổng giám đốc của tập đoàn ngân hàng HSBC mời ở lại làm thực tập sinh 1 năm. Nếu anh có biểu hiện tốt trong công việc họ sẽ đào tạo anh trở thành giám đốc HRM sau khi về lại Việt Nam. Anh nói rằng đó là cơ hội rất lớn, không phải ai cũng có được. Nếu làm tốt anh sẽ dễ dàng thăng chức hơn sau này.

Tôi nuốt nước mắt, nuốt đau khổ vào trong và ủng hộ anh ở lại. Anh cảm ơn tôi rất nhiều, kèm theo lời hứa sẽ cưới tôi ngay khi anh trở về. Tôi tin anh lắm chứ! Vì, tôi yêu anh nhiều lắm mà.

Ngày rồi lại tháng, tôi chờ anh trong mỏi mòn, điện thoại 3 4 ngày mới gọi cho tôi 1 lần, nói chuyện không quá 5 câu là anh bảo bận. Thư từ hình ảnh ngày càng ít dần, tôi bắt đầu thấy sợ, tôi sợ anh bị người khác cướp mất. Ừ, cái gì đến cũng phải đến thôi.

phu-1

Một ngày tôi nhận được điện thoại từ cô bạn cùng lớp với tôi ngày trước cũng đang định cư bên Anh, cô ấy hỏi han qua loa về chuyện tình cảm của chúng tôi, sau đó bảo rằng 2 hôm trước cô bạn vừa thấy anh đang tay trong tay với 1 phụ nữ trẻ đang có thai. Tôi bán tín bán nghi hỏi lại, cô bạn tôi trả lời rằng:" Trời ơi ai rảnh thọc gậy bánh xe tình cảm của My làm gì. Mình đang mang thai nên 2 hôm trước mình đi shopping mua sắm cho bé con, tình cờ thấy 1 thai phụ đang mặc chiếc đầm bầu đẹp quá, mình nhìn cô ấy xong rồi vô tình nhìn sang bên anh chồng đang nắm tay vợ, mình sững người khi thấy đó là anh Hoàng. Mình còn lén chụp hình gửi qua mail cho My xem nữa. My vào xem thì khắc hiểu."

Trống ngực tôi đập thình thịch, mồ hôi lạnh toát ra ướt áo. Tôi mở mail lên, cầu trời cô bạn tôi chỉ nhìn lầm thôi. Tôi đăng nhập mail, mở thư mục ra xem........Tôi hét lên và chạy ào ra ngoài, tôi không biết tôi đi đâu nữa, mắt tôi nhòe lệ, không nhìn được đường nữa!

Tôi không biết gì nữa hết, khi mở mắt ra đã là 1 màu trắng của bệnh viện, đầu tôi đau như búa bổ, cảnh vật xung quanh xoay vòng vòng. Cô y tá bảo rằng tôi bị ngất ngoài đường, 1 người dân tốt bụng đưa tôi vào viện.

Tôi lại bắt đầu khóc, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Tôi hoang mang tột độ. Tôi gọi điện thoại cho anh bằng giọng nghẹn ngào nước mắt. Tôi chụp mũ nên anh bắt buộc phải thú nhận với tôi rằng:" sau khi vào thực tập được 3 tháng, anh có cảm tình với cô nhân viên trong đấy, 2 người thường xuyên gặp gỡ nhau, cùng nhau đi ăn, đi nghe nhạc, và đi club nữa. Có 1 hôm anh và cô ấy đều trở về nhà anh trong tình trạng say khướt không còn nhớ gì nữa. Và rồi, anh và cô ấy quan hệ. Đó là lần đầu tiên của anh và cả cô ấy, cô ấy vẫn còn trinh trắng. Sáng ra anh hoảng hốt khi thấy trên drap nệm có 1 vệt đỏ hồng. Anh xin lỗi cô ấy, cô ấy cũng nói là không làm lớn chuyện."

Trời ơi, tôi giữ thân mình trong sạch chờ anh, trong khi anh lại đi làm vấn đục, hoen ố 1 cô gái khác.

Anh tiếp tục :" cứ nghĩ chỉ 1 lần không sao, anh và cô ấy ít tiếp xúc với nhau. Nhưng có 1 lần cô ấy bị choáng nên vào bệnh viện kiểm tra, kết quả cô ấy đã có thai hơn 2 tháng rồi. Anh xin lỗi em nhiều lắm My à! Anh không thể chối bỏ máu mủ của mình được. Anh và cô ấy đợi khi sinh xong, 6 tháng sau sẽ làm đám cưới, anh xin lỗi em!"

Ê chề, oán hận. Có ai bạc phước như tôi không? Tình cảm 6 năm của chúng tôi không bằng 1 đêm lạc bước của anh! Anh chờ cô ấy sinh xong sẽ cưới nhau. Vậy tôi chờ anh 4 năm nay, ai sẽ trả lai thời gian cho tôi đây?

...

...

2 năm rồi, gia đình anh cũng đã gần như hoàn hảo. Công việc tốt, lương cao, vợ đẹp, con ngoan. Anh hạnh phúc nhất rồi. Còn tôi, đi đơn về lẻ. Tôi thật lòng vẫn chưa thể quên anh. Tôi càng hận anh, thì càng nhớ anh và yêu anh hơn nữa. Tôi đã thôi không còn thắc mắc ngày đó anh yêu tôi nhiều hơn hay là cô ấy?

Sao cũng được, tuổi xuân của tôi dành gần hết cho anh rồi, giờ đã sắp thì gái lỡ duyên. Tôi chẳng còn tha thiết chuyện yêu đương. Tôi giờ đây tin vào duyên số, có nợ có duyên sẽ tự tìm ra nhau!

Ngày đăng: 12/11/2013
Người đăng: Demi VyVy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Hamel
 

Ngay cả khi cô chết, tội lỗi của cô cũng chẳng thể mất đi. Vì vậy, hãy sống để bù đắp lại những lỗi lầm đó

Oboe [The violinist of Hameln]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage