Gửi bài:

Anh có muốn giữ lấy em?

"Chẳng biết sau này Em có tìm được người nào để em hành hạ như thế này không". 3h đêm, anh đứng dậy, lọ mọ đi pha cho cô ly nước chanh. Cô nheo mắt, bũi môi, nhăn mặt nhìn anh đáp lại: " Chẳng biết sau này Anh có tìm được cô nào chịu khó hành hạ được anh như em không". Anh nhìn cô cười rồi đi tiếp.

Anh luôn như thế, dù cho anh đang làm bất cứ điều gì, đang cực kỳ no, hay cực kỳ buồn ngủ, nếu cô đã muốn anh làm gì đó, thì nhất định cô sẽ nũng nịu mà bắt anh làm bằng được thì thôi, dù cho anh miễn cưỡng. Đó là một tình yêu của Lan Anh và Lâm-tình yêu chưa bao giờ có giới hạn.

***

Hà Nội vào thu bằng những cơn mưa dai dẳng đến phát "hờn". Mùa thu mùa của cô- Lan Anh và Anh- Lâm. Họ quen nhau trong thời tiết mùa thu năm ngoái. Yêu nhau đã được 330 ngày chênh lệch đi một xíu. Đó quả thật là 330 ngày nhiều cung bậc tình cảm khác nhau. Họ từ quen biết, dần dần yêu nhau, thương nhau, cãi nhau, đôi lúc cãi nhau chỉ vì những chuyện cực kỳ ngớ ngẩn. Yêu nhau, họ cùng nhau đi đến khắp nơi mà cô thích, rong ruổi cùng nhau khắp con phố nơi đây. Họ cãi nhau liên tục, có khi đang bình thường cũng cãi nhau, cô không thích bị soi mói và quản lý, cô khiến anh không tin tưởng, còn anh thì quá đa nghi. Trong anh luôn bật " công tắc cảnh báo" và nghi ngờ. Cô thì bướng bỉnh, còn anh thì nóng tính. Đã có những lúc tưởng chừng như buông tay nhau rồi vậy mà họ vẫn ở bên nhau. Có lẽ, họ ở bên nhau bởi vì họ tìm thấy ở nhau chính bản thân họ, ở bên nhau họ luôn cảm thấy thoải mái nhất, họ chẳng phải giấu diếm bất cứ tật xấu nào của họ. Đã có lần anh nói với cô:

Ở cạnh em, anh cảm thấy anh khóc thực sự thoải mái.

anh-co-muon-giu-lay-em

Bạn đã bao giờ thấy một cô gái đi cùng với bạn trai mà ăn hết hẳn 2 tô bún hay chưa? Đã từng thấy cô gái nào mải ăn tới mức bỏ quên không biết bạn trai đang nhìn mình hay chưa. Đã từng thấy cô gái-chàng trai nào khi ở bên nhau họ bộc lộ hết cả thói quen xấu của mình ra hay chưa. Có họ đấy, chàng trai Ma Kết hay ghen và cô gái Kim Ngưu bướng bỉnh.

Ấn tượng đầu tiên của Lâm về Lan Anh đó là lần đầu tiên hẹn nhau đi trà đá, cô nói cô không thích uống café, cô thích những quán ven đường, thoải mái. Lan Anh ngồi đó, kể chuyện luôn miệng, nói không ngừng nghỉ, mắt thì cứ híp tịt, thực sự là thoải mái. Còn anh, ít nói và chỉ biết nhìn cô cười.

Lâm chẳng hề tỏ tình với Lan Anh gì cả, anh cứ bắt cô phải tự nghĩ tự hiểu. Có lẽ bởi tính cách ấy, cho đến tận về sau này, nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi anh. Bên anh là quãng thời gian, cô được là chính cô. Cô yêu bờ vai đầy đặn, cô yêu bờ ngực của anh, yêu cả hơi thở của anh. Còn nhớ có lần, sức khỏe anh yếu, mẹ cấm anh không được ra ngoài. Vì nhớ, vì mong gặp, anh tìm mọi cách để trốn lên với cô. Lần đầu tiên từ khi yêu nhau họ không gặp nhau trong suốt mấy ngày liền. Những ngày đó quả thật là tồi tệ. Mỗi lần nghe điện thoại của anh, cô lại khóc. Cô thương anh vô cùng. Họ trốn gặp nhau chỉ được có 45 phút, nhưng đó quả thật là 45 phút ý nghĩa và hạnh phúc. Hơn lúc nào hết, cô muốn mình là chỗ dựa cho anh.

Thời gian trôi qua lặng lẽ, họ cứ như vậy, cứ cãi nhau, cứ yêu nhau, cứ kìm nén mọi suy nghĩ của mình mà không cho người khác biết. Cô ra trường, đó là lúc anh thực sự sợ mất cô và cô cũng thế. Có lẽ chính vì vậy mà anh lại càng thấy phải siết chặt cô hơn. Đi đâu anh cũng muốn đi cùng cô, phần vì thương cô, lo cho cô, phần muốn xem nơi cô đi đến như thế nào có anh chàng nào "cặp kè" hay không. Ngày đầu tiên cô phỏng vấn, hôm ấy trời mưa, anh theo cô , anh bị ướt nhưng anh đã đợi cô bên dưới cả vài tiếng đồng hồ. Ngày cô đi làm, anh cũng lo lắng mà đi theo cô, và lại đợi cô từ 7 giờ sáng cho đến 5 giờ chiều. Họ nhiều quá, nhiều quá những kỷ niệm ở bên nhau. Có chăng giờ chính bản thân họ cũng không xác định nổi họ còn yêu nhau như thế nào, tình cảm họ ra sao, hay ở bên nhau với họ đang là thói quen mất rồi. Thói quen có nhau trong cuộc sống này. Liệu có phải họ cần phải cho nhau thời gian, để biết mình cần đến nhau như thế nào.

Cô đã nghĩ mình chẳng còn muốn tìm hiểu thêm bất cứ chàng trai nào cả, cô ngại yêu ngại làm quen ngại bắt đầu một mối quan hệ mới. Thế nhưng anh không hiểu được điều đó. Có thể với anh, những cô gái bắt mắt, dịu dàng, họ hấp dẫn hơn cô nhiều. Cô chỉ là cô gái nũng nịu nhõng nhẽo mà theo anh nói là mở mồm ra là cãi anh, cũng vẫn chỉ là cô gái hay nói dối anh. Cô đã từng bỏ qua suy nghĩ về tương lai. Cô sợ lắm, sợ một cuộc sống luôn bị dày vò, bởi bản tính ích kỷ và thích chiếm hữu của con trai quá cao. Cô đã từng không nghĩ tới điều đó nữa. Anh nói anh sẽ thay đổi, nhưng mỗi lần cãi nhau, anh đều là ng bỏ đi. Anh bỏ mặc người con gái ấy ở lại một mình và gào thét.

Tình yêu của họ ngày càng đi vào bế tắc khi những khó khăn cuộc sống vây quanh họ, họ bắt đầu phải lo lắng, phải suy nghĩ, tính toán cho cuộc sống, Và thế là càng ngày họ càng mệt mỏi với nhau.

Ngày hôm nay họ lại cãi nhau, họ lại không muốn nhìn nhau nữa. Nhưng trên đời này, có phải chăng là tìm được nhau thật khó. Anh nói rằng càng ngày anh và cô càng không hợp nhau. Cô tủi lắm, tại sao anh không nói điều đó khi cô chưa cố gắng tất cả, khi cô chưa quyết định tất cả, giờ đây khi cô ở nơi xa lạ, lo lắng từng miếng cơm.. có phải vì anh mà cô đã quyết định rời xa gia đình và tự lập hay không? Cô trách tại sao anh nói được câu nói đó. Khi cô đã làm mọi điều vì anh, để anh nhìn thấy, còn anh lại chỉ muốn soi mói, dày vò cô từng li từng tý. Anh nói anh không bao giờ tin cô. Điều đó làm cô thấy mình bị xỉ vả. Anh nói cô trơ lắm.

Cô đã từng nghĩ, nếu như một người yêu mình thực sự, thì sẽ không bao giờ nói những điều như vậy. Có lẽ, trái tim này không thể nào chịu thêm bất cứ lời nào nữa rồi. Điều sai lầm nhất của một người con gái đó là nghĩ " Đàn ông sẽ vì mình mà thay đổi". Lắm lúc bên nhau mà cô chợt khóc,chỉ cần cái lắc lắc đầu, là có khi cô đã hiểu anh cần bóp cổ,chẳng biết sau này anh có tìm được cô gái nào hành động của anh đến từng chi tiết nhỏ hay không.

Liệu trên đời này có một người con gái mà anh cho là tốt và cho là tin tưởng được. Người ấy có thể lo lắng cho anh, có thể chịu đựng anh, hiểu anh đến từng ánh mắt, nét mặt. Có người con gái nào dám vượt cả vài trăm cây số về với anh 30 phút và chỉ để nắm nhẹ tay anh một giây.

Và dù trải qua bao nhiêu mọi chuyện em vẫn muốn giữ lấy tay anh, còn anh.. " Anh có muốn giữu lấy tay Em"

NẾU NHƯ ĐƯỢC QUAY LẠI ANH CÓ ĐẾN BÊN EM HAY KHÔNG? EM ĐOÁN LÀ KHÔNG BAO GIỜ ANH NHỈ. BỞI ANH CHẲNG BAO GIỜ THÍCH YÊU MỘT NGƯỜI CON GÁI NHƯ EM.

Ốc tham ăn( con lợn thịt nướng)

Ngày đăng: 07/08/2015
Người đăng: Mỹ Hạnh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Notebook
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage