Gửi bài:

Tết này mình đã đầy đủ hay chưa?

Tết no ấm, vẹn toàn, đủ đầy...rất khó để diễn tả, bởi mỗi người, mỗi nhà sẽ có cảm nhận riêng của mình về một cái tết đủ đầy như thế nào.

***

Tết đủ đầy trong suy nghĩ của một số người thì nhà phải có cây đào, cây mai vài chục, thậm chí vài trăm triệu chưng tết và phải đầy đủ đặc sản, bánh kẹo ngoại nhập...thiết đãi khách.

Tết đủ đầy đối với những gia đình không có điều kiện thu nhập thì chỉ cần một chậu hoa vạn thọ, vài cặp bánh chưng, gói mứt gừng, vài ba nải chuối để đơm lên bàn thờ cúng tổ tiên ông bà.

tet-nay-minh-da-day-du-chua

Tết đủ đầy trong đôi mắt xa xăm của một người mẹ, đứa con xa quê nay đã được trở về nhà đoàn tụ; mẹ hàng ngày ngóng xuân về để con nhanh chóng quay về.

Tết đủ đầy đối với những tâm hồn cô đơn, bất chợt có đôi bàn tay của ai đó nắm lấy, kề vai, vỗ về, động viên an ủi.

Tết đủ đầy trong đôi mắt thơ ngây của một trẻ cao vùng cao, đơn giản lắm chỉ cần có một chiếc áo ấm để mặc vào những ngày rét đông.

Tết đủ đầy trong đôi mắt bao trẻ thơ luôn cười đùa, nô nức theo cha mẹ đi chợ hoa, mua sắm và nhận được bao lì xì, rồi xúng xính những bộ quần áo mới để vui chơi ngày tết.

Tết đủ đầy đối với những đứa trẻ phải đón xuân giữa bốn bức tường lạnh lẽo, thay vì nô đùa cùng các bạn thì chỉ ước có thể ngồi dậy, bước đi và nhanh chóng được trở về nhà, và khi con khỏi bệnh, thì tết đã quá đủ đầy rồi.

Tết đủ đầy trong đôi mắt ngại ngùng, khách sáo, sợ sệt, mơ hồ của những em nhỏ trong các trại mồ côi, các em đâu chỉ cần cơm ăn, áo mặc; chỉ mong ước được sà vào lòng mẹ như bao đứa trẻ khác mà thôi.

Và tết đủ đầy theo bạn là gì?.

Mỗi chúng ta, ai ai cũng mong ước sẽ có một cái tết đủ đầy và trọn vẹn, chỉ bản thân mỗi người sẽ tự cảm nhận, tết này mình đã đủ hay chưa.

Lê Quý Hoàng

Ngày đăng: 08/02/2019
Người đăng: Lê Quý Hoàng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage